Nó và mẹ nó giương mắt nhìn hắn
Mẹ Ân lên tiếng
- Có việc gì cháu đến đây vậy? Ai cướp đồ cháu à? Cháu thở....
Chưa nói hết câu. Vỹ nhảy vô miệng mẹ Ân ngồi.
- Bạn Ân cần đến 1 nơi này gấp. Cô cho bạn ấy đi đi nha. Gấp lắm ạ.- Hắn
Mắt Ân đâu mất con ngưu rồi? Nó nhìn hắn đầy nghi hoặc. "Lừa mình lần nữa à"
- Ừ đi đi. Để cô tự lo ở nhà cũng được. Nhưng nhớ về sớm đó. Bé Ân còn phải học bài nữa.- Mẹ nó
Nó ngất ngây ngất ngẩy làm theo sự chỉ huy của hắn mặc dù biết mình và mẹ đang bị lừa. Nó vơ vội chiếc áo khoác jean và leo lên xe đạp điện của hắn.
Đi được 1km thì trời tối sầm lại. Mây đen chin chít. Dự là mưa sắp đến rồi.
Nó khèo áo hắn. Nói nhỏ
- Ê, mưa sắp đến rồi, cậu có mang áo mưa hay ô dù gì hông đấy?
"Haiz, hỏi thừa rồi, cái giỏ xe trống trơn thế kia"
- Tôi không để cô ướt đâu mà lo.
Ào ào ào ào, mưa kéo đến dồn dập... Ướt cả một bờ vai Vỹ. Nó không sao cả vì có hắn to lớn che lấp cho mình. Hắn dừng xe lại trước một hiêng nhà không người.
- Cô ở đây. Tôi đi mua áo mưa.- Lời nói đầy tính chất căn giặng của quý bậc phụ huynh dành cho con em
Nó ngốc nghếch chỉ ra ngoài trời.
- Mưa lắm. Cậu đừng đi. Đi thêm nữa sẽ bị cảm ấy.
Hắn vẫy tay nó quả quyết đi. Bóng lưng hắn khuất sau những căn nhà đồ sộ. Bây giờ chỉ mình nó ở đây.
Sau 15 phút không thấy hắn quay lại, nó bất đầu run cầm cập lên. Không phải vì mưa ướt mà à nó sợ bị bỏ rơi. Nó bắt đầu bèo nhèo rơi nước mắt. Hức hức hức....
Ân ngồi xuống nền và kiếm một viên đá khắc lên mấy chữ linh tinh. Nào là " Today, it is raining. I am scared. Don't leave me alone, please" Tiếng gạch đá khắc trên nền vang lên hòa vào tiếng khóc của nó làm hắn có cảm giác nên mau trở lại bên nó mau hơn.
Sau 10 phút, hắn như một "con chuột bạch" ướt chèm mẹp. Áo khoác của hắn, áo thun của hắn và cả chiếc quần short có thể vắt ra uống được một bữa no bụng.
- Này. không ướt cô rồi nhé!
Đặng Vỹ rung người cho nước mưa xuống một ít. Nó nhìn vậy thấy thương cho hắn lắm. Nhưng cái tình cảm ấy chỉ ở mức bạn tốt, anh em tốt.
- Hic, xin lỗi nhé. Biết vậy tui ở nhà cho rồi. Hì
Hắn nhìn nó
- Ngốc. Tôi bày trò này nên tôi chịu trách nhiệm. Mau mang áo mưa vào. Lên xe nào. Khóc gì mà khóc. Tôi không bao giờ bỏ rơi cô đâu mà lo.
"Xùy, nói phắc. Bỏ tôi một lần rồi nhé"- Nó nghĩ trong đầu.
Ân nhanh chóng trùm chiếc áo mưa tiện lợi và ngồi lên xe hắn. Nhưng... áo mưa đã mang rồi. Nhưng... nước đọng lại trên đường khi hắn đi ngang qua văng tung tóe. Nó chí chóe hét lên. "Trời ơi! Đây là chiếc quần duy nhất còn khô đó. Về nhà mặc cái chi mô đây?". Hắn ngồi đằng trước chỉ biết cười trừ mà không giúp gì nó được. Coi như hôm nay hai anh chị tắm mưa một bữa vậy.
Mùa đông, trời tối nhanh lắm. Con đường đã lên đèn từ khi nào. Hắn chạy xe vào rạp chiếu phim, để nó đợi trước cổng. Khi hai đứa nó đi vào, ai cũng nhìn trừng trừng. Uớt mem thế kia vô rạp ngập luôn đó.
Chị tiếp tân nói nhỏ với bảo vệ. Ngay sau đó ông chặn lại
- Xin lỗi. Nhưng chúng tôi hết suất chiếu rồi. Xin lỗi và cảm ơn quý khách.- Cúi đầu 90 độ nhưng đầy không thành ý
Hắn móc trong túi ra 2 chiếc vé. Nhìn màu sắc đủ biết ngay ông ấy đang đụng phải người có chức cao. Ông gãi đầu nói lại
- Xin lỗi. Nhưng nhân viên nói còn một suất nữa. Mời hai người
Hắn mua 2 lon cô ca và một túi bỏng ngô to bắt nó giữ. Nó mếu máo than.
- Này, đồ độc tài cầm coca đi. Tui cầm không hết.
Hắn cầm hết cho nhanh, con gái gì đâu mà vô dụng rõ ràng.
Hôm nay, phim hai đứa nó xem là phim Bốn năm, Hai chàng, Một tình yêu của Luk Vân.
Trong rạp chiếu không một bóng người, chỉ hai con chuột đang tiến dần vào sâu bên trong. Hắn và nó chọn cho mình chổ giữa hàng để xem cho ok.
Hắn đang làm cho tôi trí nó bị ảo tưởng hơn từ khi phim xem này cho mà xem. Ôi! Ngôn tình. Tôi đã cương quyết không đọc rồi mà.
......
Hết phim cũng là lúc quần áo chúng nó khô thoáng và ngào ngạt hương thơm của máy lạnh.
Bây giờ trời cũng tạnh mưa rồi. Hắn đèo nó về nhà trên chiếc xe đạp sắp hết điện.
Nó nói
- Cho tôi hỏi xíu được không?
- Ừ
- À ờ. Bữa mà tôi nhập viện ấy. Bữa mà tôi ngất ấy. Cậu sao lại ở lớp giờ đó. Mấy hôm, cậu toàn phóng về nhanh như thỏ.
- Trời. Bữa tôi để quên điện thoại dưới bàn. Đi nữa đường mới nhớ. Nên quay lại. Tình cờ thấy cô thôi.
- À ừ. Hì. Cũng may vậy mà giờ này tôi còn bình thường. Không sức mẻ tẹo nào. Trịnh trọng cảm ơn nhé!
Hắn cười ha hả. Ai trong tình thế lúc đấy cũng như hắn thôi. Cứu 1 mạng người hơn xây cả tòa tháp
- Này. Nhưng người cứu cô thực sự là Khánh ấy. Cậu ấy sơ cứu cho cô kịp thời. À cũng không đúng. Phải là bệnh viện nhà cậu ta làm ăn vô trách nhiệm. Nên tóm lại cô chỉ cần cảm ơn tôi thôi.
Nó đập tay vào lưng Vỹ thật đau. Nó cười hi hả...
- Hai người thật wonderful. Nhưng mà, tôi sẽ mắc mẹ rằng cậu nói xạo nhé. Mẹ tôi sẽ không cho tôi đi với cậu nữa. Đồ lừa tềnh.
Kít. Tay nó ôm vào eo hắn.
- Tùy cô thôi.
Về nhà rồi. Nó vẫy tay chào hắn. Mẹ nó cười rạng rỡ tạm biệt hắn.
Nó chạy vào nhà và dấu nhẹm nội dung câu chuyện lúc chiều. Mẹ nó nói sao nó cũng không trả lời. Chỉ nói:"Chuyện gấp ấy mà. Mẹ biết làm gì?"
.......
"Đời học sinh chúng ta trôi qua nhanh lắm, vô nghĩa lắm nếu như bạn không biết thứ gì là trốn trường vượt rào đi chơi, cúp tiết học vì lý do bị ốm nhưng thực chất là đang vi vu trong giấc ngủ,..."
Lớp 11 rồi, học kì hai rồi. Học sinh bắt đầu xác định ngành nghề riêng cho bản thân sau này. Họ gạt đi mấy môn linh tinh và dồn đầu vào học học học và học. Song song với đó, bao nhiêu bài kiểm tra 15', 1 tiết, học kì trải qua làm cho con em thấy thật là mệt nhọc và cực khổ mà. " Má con không học nữa đâu, con quyết định ở nhà chăn bò. Huhu. Bài tập gì khó thế. Rớt rớt là cái chắc". Ahaha. Mọi người đừng tự bỏ nhé. Mười mấy năm đèn sách làm gì mà từ bỏ giữa chừng. Ai ơi bằng tuổi Ân hãy cố gắng nhé. Biết đâu sau này, tác giả sẽ gặp các bạn ở một công ty nào đó nè.
...............
5
4
3
2
1.
A. Được nghỉ tết rồi các ông bà ơi. Thích quá đi.
- Năm nay con nghỉ có 1 tuần lễ. Làm gì mà vui dữ. Tết năm nay chắc lại bị Tây hóa rồi. Chả còn vui như lúc trước nữa đâu mà ham hố.-Mẹ nó vừa thái củ hành vừa nói.
Ủ rủ. Đầu nó bất động trong 1s.
- Nhưng miễn là có anh trai thì tết nào cũng ok hết nghen mẹ. Mẹ thích lắm mà cứ làm giá. Hí hí.- Nó chạy nhanh trước khi đón nhận hung khí họ hành vào người.
28 Tết. Anh nó trở về nhà để xum vầy với ba thành viên còn lại của gia đình. Hạ Phong sắm rất nhiều quần áo, giày dép thật đẹp cho con em gái độc tôn.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay sáng sớm nên bố nó lại phải đi đón anh nó. Nó cứ chửi anh:"Giàu rồi thuê taxi mà đi. Để bố nghỉ chớ". Nhưng thực ra là lý do khác. À thì với tốc độ chậm như rùa của bố Ân thì anh Ân mất gần hơn 2 tiếng để về nhà. Trong khi đó, taxi phóng 1 phát chỉ mất 1 tiếng. Bắt nó đợi dài cả cái cổ ra.
Tiếng xe ành ạch hết thời của con Dream cũ báo hiệu bố Ân đã về. Nó ranh ma mở sách vở ra học bài để chờ anh trai vào. Chờ mãi chả thấy tiếng động gì nó mới mò đầu ra. Lạ thật, bố nó ở đây mà anh nó đâu rồi?
- Mẹ anh đâu?
Mẹ nó cười, nhưng thực ra không vui lắm, cũng bởi lẽ...
- Anh con đi với bạn gái rồi. Nên ba chỉ chở đến thành phố thôi. Nào xách đồ anh lên phòng.
Hức hức... Ức chế dã man. Ở trong đó đi chơi chưa đủ sao mà về này cũng kì kèo đi theo. Mong sao anh ấy ế cho rồi. Hiha. Ế giống mình.
Nó kéo chiếc vali lên phòng cồm rồm như bà già. Vừa đi nó vừa đó đá vào tường.
Chợt có 1 tin nhắn đến. Là của hắn. Nội dung thế nào thì chị để đồ vào phòng rồi xem sau. Lo gì...
"Anh cô về rồi à? Sướng nhé!"
Nó nhanh chóng rep lại tin nhắn bằng tất cả sự bực tức từ nảy đến giờ:" Về đâu. Đi chơi với ny rồi. Aaaaaaaaaa"
"Lớn rồi cô gái, tự lập được rồi. Anh cô cũng có tuổi để lấy chồng. Nhầm lấy vợ"
"Lấy làm gì, cấm được lấy. Anh ấy có vợ ai nuôi tui. Anh ấy có vợ ai chở tôi đi ăn. Anh tôi có vợ vợ anh ấy sẽ không cho tui chơi với anh ấy nữa. Hichic"
"Haha. Đồ ngốc. Chả lẽ cô để anh ấy ở ế như cô. Đừng. Phí phạm vẻ bề ngoài anh ấy lắm."
Cạn lời.... T/g cũng cạn lời rồi.
Chương update: 6:35 5/12/2016
Chương mới được cập nhật 12/12/2016
Cảm ơn đã ủng hộ...""""