“Đây… là ngân toả của ai?” Phương Nhất Chước hỏi lão đạo.
Lão đạo lại ghé vào mâm thức ăn, cầm đũa lên bắt đầu gắp, miệng không ngừng khen ngợi: “Vừa mềm lại vừa giòn, hương vị hoà quyện với nhau! Giỏi a!”
“Này, lão gia tử, nói xong hãy ăn.” Thẩm Dũng vỗ vỗ hắn: “Vòng bạc này cùng án mạng có quan hệ gì?”
Trong miệng lão đạo đều là thức ăn, xua tay nói: “Chờ một chút… Ăn no đã!”
Thẩm Dũng thấy lão đạo một mình ăn gần non nửa thức ăn cũng vội vàng cầm lên đôi đũa, cái gì cũng có thể gác lại, nhưng ăn thì không gác lại được, nếu không thật có lỗi với nương tử của hắn.
Phương Nhất Chước ở phía sau nhìn hai người vừa ăn vừa chạm cốc, bất đắc dĩ nói thầm một câu —— hai người đều là thùng cơm.
Không bao lâu, nồi đã thấy đáy, lão đạo cũng ăn no, vừa uống nước vừa xỉa răng. Hắn duỗi thắt lưng to bản: “Ai… Ăn đến sung sướng, cho nên mới nói, đời người là bể khổ, có thời gian nhất định phải đối xử với bản thân thật tốt.”
Thẩm Dũng nhìn chòm râu bạc của hắn, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Ngươi cũng không phải khổ…”
Lão đạo hắn một cái
Thẩm Dũng vội vàng tránh né, lão đạo nhớn mi, nắm ngón tay chỉ hắn: “Hảo tiểu tử, thật sự cũng có chút khả năng… Đến đây, lão đạo ngày hôm nay luyện tập với ngươi một chút!” Nói xong, nhảy ra sân, Thẩm Dũng lập tức đuổi theo.
Thẩm Dũng mấy ngày này chỉ là cùng Mạc Phàm Đường học võ công cơ bản nhất mà thôi, thế nhưng dựa vào thân pháp linh hoạt phản ứng nhanh nhạy của hắn cũng tránh né được quyền cước mà lão đạo đánh tới.
Lão đạo cười nói: “Tiểu tử, phòng ngự rất ổn, xem ra là luyện kiến thức cơ bản không ít.”
Thẩm Dũng đắc ý, nhớn mi: “Tất nhiên…”
Còn chưa dứt lời, lão đạo thấp người một cước quét tới: “Cùng cao thủ so chiêu còn dám phân tâm? Chú ý!”
Thẩm Dũng kinh ngạc nhảy lên, mắt thấy không tránh khỏi, hắn cũng nhanh trí, lật nghiêng người một cái, hai tay nắm hình quả đấm chống xuống đất trở mình tới một bên, hai chân còn chưa có chạm đất, linh cơ khẽ động, liền dẫm lên chân kia của lão đạo.
“Được!” Lão đạo gật đầu, “Đủ linh hoạt!” Hắn nhân thể duỗi đầu ngón chân ra, Thẩm Dũng mắt thấy muốn đạp lên, suy nghĩ lại cảm thấy không đúng! Lão đạo hẳn là có mai phục gì, liền tách hai chân ra, dẫm lên đầu ngón chân của lão đầu, vừa mới đứng vững, một chân của Thẩm Dũng lại bị trúng một cước của lão đạo.
Lão đạo ha ha vừa cười vừa thu lại thế, một tay ngăn trở cước chân phải của Thẩm Dũng, chân thuận tiện lùi về sau tránh đi đòn tấn công.
Hai chân của Thẩm Dũng, một đá vào hòn đá giả, một bị lão đạo bắt lấy, chỉ cần lão đạo buông tay sẽ ngã ngửa mặt lên trời. Thẩm Dũng cảm thấy có chút không cam lòng, vừa quay trở về hình dạng ban đầu liền chạy đến ôm lấy cổ lão đạo từ phía sau.
Lão đạo đi phía trước buông lỏng nghiêng người, Thẩm Dũng nhân cơ hội điều tức lại hơi thở, hai tay đưa ra sau lưng, chống lấy thân thể, chân còn lại phi ra đạp lão đạo một cái.
Lão đạo cúi người, cho nên đầu gối không thẳng, một cước lần này của Thẩm Dũng, lão đầu cũng không có cách nào tránh khỏi, không thể làm gì khác hơn là dùng hai tay ngăn cản, Thẩm Dũng nhân cơ hội xoay người phi đến, ra quyền liên tiếp.
Lão đầu vội vàng né tránh, cười ha ha: “Tiểu hỗn đản, ngươi thế nào lại biết chiêu Bất Án Quyền Phổ?”
“Ta cũng không phải đầu gỗ!” Thẩm Dũng xoay người lại đánh một quyền, nói: “Quyền phổ thì có cái gì hay? Ta không ngu ngốc như vậy!”
“Cơ linh tốt, có điều là quyền phổ này vẫn chưa hữu dụng!” Lão đầu cười sau đó vừa lùi, nghiêng người thoáng cái đã không thấy thân ảnh.
Thẩm Dũng chưa hết sửng sốt trước công phu thần kỳ, lão đầu đã đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, mũi chân duỗi đến trước ngực Thẩm Dũng điểm nhẹ.
Thẩm Dũng cả kinh, thối lui một bước, nhìn lại đã thấy mặt trên của y phục trước ngực xuất hiện một dấu giầy, vội vàng duỗi tay vỗ vỗ, nói: “Oa! Lão gia tử, tay chân ngươi thật là nhanh.”
“Một cước vừa rồi nếu như là đánh thực sự, tiểu tử nhà ngươi không chết thì cũng bị thương rồi.” Lão đầu đắc ý nhắc nhở.
Thẩm Dũng cau mũi, phủi phủi quần áo, có chút không phục: “Lại tới đây!”
“Đừng tới, vừa mới ăn no cơm, lấy đâu nhiều khí lực như vậy, đừng lãng phí công sức của nương tử nhà ngươi.” Lão đầu chơi xấu ngồi vào bên cạnh bàn, nói: “Dù sao chăng nữa cũng là ngươi thua, thua một lão đầu như ta.”
“Ngươi…” Thẩm Dũng thấy hắn một người lão nhân chơi xấu, vừa tức vừa muốn xuất chiêu.
Chợt nhìn thấy Phương Nhất Chước từ trong phòng bếp bưng ra một đĩa đầy dâu, đây là dâu mấy ngày hôm trước nàng mua chuẩn bị để ủ rượu, rất ngọt.
Phương Nhất Chước đem dâu rửa trong nước giếng, đợi khô sau đó cắm một cây tăm bằng trúc vào, rồi bứng đến bên cạnh bàn đá, nói: “Đừng đánh nữa, vừa ăn cơm xong, cũng không sợ đau sốc hông hay sao? Tới đây ăn cái này.”
Thẩm Dũng hiện tại đã dưỡng thành một thói quen, chỉ cần Phương Nhất Chước trong miệng nói ra từ “ăn”, liền bật người dậy, vội vàng ghé đến, Phương Nhất Chước ngồi ở bên cạnh người hắn, dùng tăm trúc cắm dâu cho hắn ăn.
Lão đạo cũng tiến đến, tấm tắc hai tiếng, nói: “Dâu a, trái cây này bình thường ta ăn rất nhiều, bây giờ không muốn ăn nữa!”
“Vậy ngài muốn ăn gì?” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm hỏi: “Ta đi mua cho ngài.”
“Hắc hắc.” Lão gia tử hướng về phía Phương Nhất Chước cười, “Tiểu nha đầu đúng là tri kỷ.”
“Hiện tại không còn là tiểu nha đầu nữa.” Thẩm Dũng trợn mắt nhìn lão đạo, “Đó là nương tử của ta.”
Phương Nhất Chước mặt đỏ lên, liếc mắt nhìn Thẩm Dũng —— lời này nói ra, khiến cho nhiều người hiểu lầm a.
Thẩm Dũng dày mặt cười cười, ngoài miệng chiếm được tiện nghi cũng được rồi!
“Ai… Tuổi trẻ thật tốt, ta hiện tại muốn tìm một người bạn già cũng tìm không ra.” Lão đạo thở dài.
“Này, dù gì ngươi cũng là người xuất gia.” Vẻ mặt Thẩm Dũng chán ghét nhìn hắn, “Còn muốn tìm bạn già.”
“Thế nào?” Lão đạo chỉnh lại đầu tóc rối bời, nói: “Tiểu tử ngươi chớ nghĩ ngươi hiện tại có tinh thần, ta nói ngươi nghe, nhớ năm đó, lão đạo ta là một mỹ nam tử nổi danh trăm dặm. Mỹ nhân muốn gả cho ta thật sự nhiều lắm, ta bởi vì sợ nếu chọn một người thì những cô nương khác sẽ thương tâm, cho nên mới lỡ dở đến bây giờ.”
Thẩm Dũng nhịn cười: “Lão đạo, ý của ngươi là ngươi đời này chưa từng thành thân?”
Lão đạo sờ sờ chòm râu, nói: “Bây giờ thì không được, không ai có thể hợp với ta nữa rồi.”
“Có!” Vẻ mặt Thẩm Dũng đột nhiên chăm chú nói.
“Tướng công, thật có sao?” Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng, tự nói, nếu như có thật, tác hợp cho lão đạo cũng thật tốt.
“Ừ!” Thẩm Dũng gật đầu, “Trong nhà có!”
Phương Nhất Chước buồn bực, tự hỏi: trong nhà ngoại trừ mẹ chồng nàng là Thẩm phu nhân, không có nữ nhân lớn tuổi a… Mẹ chồng nàng tuổi tác cùng lão đạo cũng không phù hợp, hơn nữa, dù là Thẩm Dũng tán thành thì cha cũng không chịu.
“Ở đâu?” Lão đạo hăng hái bừng bừng tiến tới, cười nói: “Tiểu tử, giới thiệu cho ta, giới thiệu cho ta, nếu vừa mắt, liền thành thân.”
Phương Nhất Chước nhịn cười, tự nhủ: lão đạo đúng là rất không biết xấu hổ.
“Có!” Thẩm Dũng cười, đưa một ngón tay chỉ vào một chậu hoa ở trong viện, nói: “Nó!”
…
Lão đạo nháy mắt mấy cái, không nói được lời nào.
Phương Nhất Chước cũng nháy mắt mấy cái, khó hiểu hỏi, “Tướng công, đó là hoa mà… A!” Nói rồi lại bất chợt vỗ tay: “Chẳng lẽ là hoa yêu phải không?”
Thẩm Dũng thiếu chút nữa cười văng, xoay mặt nhìn Phương Nhất Chước, duỗi tay xoa cằm nàng, “Nương tử, ngươi thật khiến cho người khác vui vẻ.”
Khuôn mặt của Phương Nhất Chước lại đỏ lên.
Lão đầu hung hăng hai tiếng, “Hỗn tiểu tử, ngươi thấy ta cùng đoá hoa cúc đó có chỗ nào xứng?”
Thẩm Dũng hướng về phía lão đạo, “Tới nào, cười một cái!”
Lão đạo ngẩn người, sau đó cũng nở một nụ cười, Thẩm Dũng chỉ ngón tay về phía khuôn mặt xếp đầy nếp nhăn, hỏi Phương Nhất Chước, “Nương tử nhìn xem, có giống không?”
“A…” Phương Nhất Chước vội vàng che miệng lại, lúc này phì cười ra thì quá thất lễ, có điều là rất giống.
Khóe miệng lão đầu giật giật, hoá ra tiểu tử Thẩm Dũng nói nếp nhăn của hắn cùng đóa hoa cúc kia rất xứng đôi!
Thấy Phương Nhất Chước cười đến đầu vai run rẩy, còn Thẩm Dũng thì vui mừng nhìn nàng, lão đạo bất đắc dĩ lắc đầu, đứng lên nói: “Thời gian không còn sớm nữa, các ngươi cũng nên làm chuyện phải làm, ta đi đây.”
“Lão gia tử không ở lại ăn cơm chiều sao?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Đúng vậy, buổi chiều chúng ta cũng không có chuyện gì quan trọng.” Thẩm Dũng vội vàng ngăn cản, hắn chính là suy xét lát nữa cùng lão đầu đấu tiếp mấy chiêu. Từ khi tập võ đến nay hắn luôn luôn luôn ngứa nghề, muốn cùng đồng đạo hằng ngày luyện tập một chút. Giống như ca cơ nhớ đàn mà hát, thi sĩ nhớ thơ mà đề. Thẩm Dũng hiện tại muốn tìm một người có thể so chiêu, chỉ tiếc là bọn nha dịch trong phủ đều bận rộn, ngay cả đến Thẩm Kiệt cũng không thấy bóng dáng, đấu với Phương Nhất Chước sao… Hắn không ra tay được.
“Ai nói hai ngươi không có việc gì làm?” Lão đầu nhớn mi, duỗi tay chỉ chỉ vòng bách tỏa, nói: “Hai ngươi nên điều tra án tử này thật tốt.”
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng cũng muốn tìm ra chân tướng của vụ án, Thẩm Dũng cầm vòng bạc, hỏi lão đạo: “Lão gia tử, đến tột cùng vòng bạc này cùng vụ án kia có quan hệ gì?”
Lão đầu cười thần bí, nói: “Tiểu tử ngươi không phải thông minh lắm sao? Tự mình đoán đi. Có điều ta nói cho ngươi biết, chuyện này phải nhanh lên, nếu như làm lỡ… thì thật có lỗi!” Nói xong, thả người nhảy lên trên tường, cứ như thế phi ra bên ngoài.
“Này!” Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đều đứng lên, Thẩm Dũng leo lên bờ tường tưởng sẽ nhìn thấy, thế nhưng lão đầu đã không thấy bóng dáng.
“Nói cái gì thế, thần thần bí bí.” Thẩm Dũng xoay người nhảy xuống, nhìn vòng bách toả trong tay Phương Nhất Chước một chút, nói: “Án mạng người này thật rắc rối, là hài tử hay là phụ mẫu liên quan đến ngân toả này? Hay có liên quan đến chuyện gì khác… Đều không nói rõ ràng.”
“Ừ.” Phương Nhất Chước cầm vòng bạc, gật đầu, nói: “Ngày đó, bên trong hộp trang sức mẫu thân cho, cũng có một chiếc vòng bạc như thế này.”
“Đó là chiếc vòng khi còn bé ta đã mang.” Thẩm Dũng cười ha hả nói.
“Tiểu hài tử khi còn bé, phần lớn đều mang vòng bách tỏa sao?” Phương Nhất Chước nói, “Ta khi còn bé hình như chưa từng mang qua.”
“Nam hài tử mang tương đối nhiều.” Thẩm Dũng nói, “Đều do nói con trai khó nuôi, hơn nữa ta còn là con một đời thứ ba, cho nên mẹ sợ ta nuôi không lớn, lại sợ tai hoạ yêu ma quấy rầy, liền đeo một cái, cũng gọi là trường mệnh tỏa (khoá sống lâu), nơi này của chúng ta, nhiều nhà đều có tập tục khi sinh hạ một hài tử liền hợp với một bộ khoá bạc.”
Phương Nhất Chước gật đầu, nói: “À… Tiểu hài tử mang hẳn là rất đẹp mắt, nói không chừng khi còn bé ta cũng có, sau lại đánh rơi.”
Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi muốn sao? Ta làm cho ngươi một cái! Muốn khoá sống lâu, khoá tiêu tai hay là khoá trừ tà? Ngươi nói đi, bằng vàng cũng được, có điều phải đợi tháng sau.”
Phương Nhất Chước nghe thấy thế mặt mày rạng rỡ, đưa tay chọc chọc quai hàm Thẩm Dũng, nói: “Tướng công, ta muốn nói, mang vòng của ngươi là tốt rồi, ở đâu ra mà mỗi tháng đều mua đồ vàng?”
Thẩm Dũng nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước, nói: “Ta muốn lấy lòng ngươi.” Nói, tròng mắt lại không tự chủ nhìn ngực Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước vốn đang cảm động, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt không đứng đắn của Thẩm Dũng, liền đạp hắn một cước.
“Ai nha.” Thẩm Dũng hiển nhiên đau đớn nhảy dựng lên, duỗi tay xoa xoa đầu gối, đột nhiên…
“Ôi chao?” Thẩm Dũng dừng lại, đứng ở sân ở giữa, đưa tay vuốt cằm suy nghĩ.
“Làm sao vậy?” Phương Nhất Chước khó hiểu nhìn hắn.
“Này, nương tử, rất nhiều nhà ở Đông Hạng phủ đều để cho hài tử nhà mình mang bách tỏa, những hài tử bị người bắt cóc này rất có khả năng cũng đều mang bách tỏa.”
Phương Nhất Chước hơi sửng sốt, gật đầu: “Đúng vậy!”
“Còn có!” Thẩm Dũng nói, “Nhiều nhà ở Đông Hạng phủ đều buôn bán, rất giàu có, các châu huyện quanh đây cũng là như thế, vậy nói không chừng, sẽ cho hài tử nhà mình đeo các loại vòng tay, xích chân?”
“Ừ, còn có hộ tâm kính!” Phương Nhất Chước vội vàng gật đầu.
“Bọn buôn người, nếu như bắt cóc tiểu hài tử để đầu cơ trục lợi, nhất định có khả năng đem những trang sức bạc này bán đi? Nếu đi đến các cửa hàng trang sức vàng bạc điều tra một chút biết đâu sẽ tìm ra manh mối!” Thẩm Dũng nói.
“Bọn buôn người đi đến những cửa hàng trang sức vàng bạc là nhanh nhất!” Phương Nhất Chước kinh hỉ, “Tướng công thật thông minh!”
“Ừ! Thật là thông minh!”
Hai người đang nói, chợt nghe ở ngoài sân có tiếng người, dọa hai người nhảy dựng, quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Nhất Bác cùng Thẩm Kiệt đi tới, vừa rồi khích lệ Thẩm Dũng chính là Thẩm Nhất Bác.
“Phụ thân.” Phương Nhất Chước hỏi Thẩm Nhất Bác, “Người ăn cơm chưa?”
Thẩm Nhất Bác thở dài, “Không phải đến để ăn sao… Có điều là Dũng nhi nghĩ ra đầu mối tốt như vậy, xem ra lại phải đi một chuyến.”
“Mọi người nếu bận cứ đi, ta sẽ đi nấu cơm!” Phương Nhất Chước đẩy Thẩm Dũng về phía trước, nói: “Tướng công, ngươi cùng cha trao đổi đi!” Nói xong, liền chạy về phía phòng bếp.
Thẩm Dũng có chút xấu hổ, nhìn Thẩm Nhất Bác, có điều hắn cũng không đưa ra vòng bách toả kia. Trong ngực Thẩm Dũng có tính toán, ngân tỏa này là lão đạo đưa cho, lão đạo lại là sư phụ của Phương Nhất Chước hơn nữa người này lai lịch không rõ ràng. Nếu như đem ngân tỏa đưa cho cha hắn, vạn nhất cha hoài nghi lão đầu thì sao? Cho nên không đưa ra.
Thẩm Nhất Bác lại vẫn chăm chú nghĩ đến điều Thẩm Dũng vừa nói, chính xác… Đây là một đầu mối quan trọng, cho nên quay sang nói với Thẩm Kiệt, “Lập tức dẫn người, đi đến các cửa hàng trang sức vàng bạc, nhìn xem vài ngày nay có người đem ngân tỏa hoặc những vòng trang sức của hài tử đến hay không! Phải kiểm tra tỉ mỉ, nếu như không thấy, lại đi đến các cửa hàng khác tìm!”
“Tuân lệnh!” Thẩm Kiệt xoay người đi, không quên nói, “Lão gia, lát nữa Thiếu phu nhân nấu cơm xong…”
“Được rồi, sẽ sai người đưa đến cho ngươi.” Thẩm Nhất Bác bất đắc dĩ, Thẩm Kiệt trước đây phá án đều chỉ cần vài chiếc bánh màn thầu khô, bây giờ đã bị Phương Nhất Chước nuôi thành quen.
Thẩm Kiệt đi khỏi, trong viện chỉ còn lại có Thẩm Dũng cùng Thẩm Nhất Bác, hai cha con đứng cách nhau xa, cũng không nói lời nào.
Thẩm Nhất Bác ngẩng đầu cẩn thận quan sát Thẩm Dũng một chút, có chút không ngờ… Là lâu không gặp hay là chính mình lâu lắm không nhìn kỹ hắn? Cảm thấy vóc dáng Thẩm Dũng tựa hồ cao lên không ít, người cũng xốc vác lên nhiều.
Lúc này, bên trong phòng bếp đã truyền ra hương vị của thức ăn.
Phương Nhất Chước nghĩ nha dịch trong phủ khẳng định đều đều bận rộn phá án, chưa kịp ăn gì, cho nên cố ý làm nhiều để mọi người có thể ăn no, có ăn no mới có sức phá ăn.
Đầu tiên, nàng làm lá sen bọc bánh bao nhân thịt, đem lá sen rửa sạch, chân giò sau khi hầm chín, dùng dao lọc lấy thịt, cắt miếng, cho vào trong lá sen đặt lên nồi cách thuỷ. Rồi nhào bột để làm bánh bao.
Trong viện, Thẩm Nhất Bác bị hương thơm khiến cho chịu không nổi, liền nói với Thẩm Dũng, “Ừ… Ta đi xem thi thể mới được khiêng tới.”
“Là thi thể của hai nha đầu hơn mười tuổi sao?” Thẩm Dũng hỏi.
Thẩm Nhất Bác gật đầu, đi được một chút, quay đầu lại hỏi Thẩm Dũng, “Ngươi có đi không?”
Thẩm Dũng có chút bất ngờ nhìn Thẩm Nhất Bác, lập tức gật đầu, chạy tới, theo Thẩm Nhất Bác cùng đi đến phòng khám nghiệm tử thi. Khi đi đến cửa viện, Thẩm Dũng quay đầu lại, chỉ thấy Phương Nhất Chước đang ghé vào cửa sổ cười tủm tỉm, nắm tay hướng về phía hắn.
Thẩm Dũng lắc lắc đầu, nhịn không được cười khẽ.
Rất nhanh, bánh bao được rồi, thịt cũng chín tới.
Phương Nhất Chước liền gọi Liên Nhi cùng Tiểu Thạch tới, phân công cho cho hai tiểu nha đầu, một người đem bánh bao trong nồi lấy ra, một người đem thịt, trứng và hành thái nhét vào giữa bánh, sau khi làm xong, liền đem ra bên ngoài cho mọi người.
Bọn nha dịch rốt cục cũng có cái ăn, sau khi ăn một miếng, vui mừng cảm động chỉ thiếu chưa tung hô Thiếu phu nhân muôn năm.
Sau đó, Phương Nhất Chước còn làm bánh đậu, mỳ thịt bò trứng, bánh màn thầu bí đỏ, cơm trứng thịt khô, miến trứng gà, bánh đậu đỏ đậu xanh.
Mọi người được ăn no căng, còn có thể tùy thân mang theo, Phương Nhất Chước để Liên Nhi cùng Tiểu Thạch, dùng lá sen bao lại cho mỗi nha dịch mang theo một phần bên người, lúc đói bụng có thể ăn.
…
Thẩm Nhất Bác ngồi ở trong sân ăn bánh, vừa chỉ chỉ phòng khám nghiệm tử thi, vừa hỏi Thẩm Dũng, “Xem qua thi thể chưa?”
Thẩm Dũng lắc đầu.
Thẩm Nhất Bác cắn một miếng bánh đậu, nói: “Chính mình vào xem đi, tôn kính một chút, lát nữa đi ra nói với ta, xem có chỗ nào không bình thường.”
“Được.” Thẩm Dũng đi tới cửa, ở bên ngoài cánh cửa của phòng khám nghiệm tử thi cung kính vái một vái, sau đó nâng lên vạt áo, bước qua cánh cửa đi vào bên trong.