• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Thế nào? Anh vui không? Giết người... Đúng là... rất thú vị!"


Ninh Dao bỗng bật cười lên. Giống như... Phát điên. Tất cả mọi người bây giờ bỗng thấy sợ.


" Tiểu thư..." Vũ Hân Hân lay lay tay cô.


" Đừng gọi tôi là tiểu thư!... Tôi không phải tiểu thư của các người..." Cô vung tay ra.


" Tôi chỉ là một kẻ bị giam lỏng ở căn biệt thự này... "


Trình Hy nắm chặt cổ tay cô lại. Cô bây giờ bỗng nhiên không phải là cô nữa rồi.


" Anh bỏ tôi ra " Ninh Dao gỡ tay anh ra.


" Bình tĩnh lại đi! Hạ Ninh Dao! " Anh quát lên.


Mọi người có mặt sợ hãi rùng mình. Duy nhất chỉ có cô, cô vẫn cười.


" Sao thế? Đau lòng rồi à? Đứa bé là con anh đấy... Tôi đã giết nó rồi... Anh giết tôi luôn đi " Nói xong cô trừng mắt, đôi mắt dần đỏ lên.


Trình Hy nhíu mày, bàn tay đang nắm chặt tay cô thả lỏng ra. Tất cả là tại anh sao?


Từ Duật Duy và Phong Dục bên ngoài đi vào. Nhìn cảnh này nhất thời không biết xảy ra chuyện gì.


"... Có chuyện gì thế?"


Bây giờ bỗng ai cũng im bặt đi. Phong Dục quay sang hỏi Vũ Hân Hân, cô cũng không biết phải giải thích thế nào.


Ninh Dao ngồi thụp xuống. Bây giờ cô quá mệt mỏi rồi.
Trình Hy cũng từ từ cúi xuống.


" Chắc em mệt rồi, lên phòng nghỉ đi " Anh bây giờ cảm thấy rất bất lực.


" Tại sao tôi phải nghe lời anh?" Cô nhìn anh rồi nhìn sang Từ Duật Duy, Phong Dục, Vũ Hân Hân và người hầu.


" Anh, anh, cô và cả các người... Các người đều bị anh ta sai khiến và phải làm theo không thấy mệt sao? ..."


" Anh ỷ anh là cậu chủ thì hay lắm à!"


Từ Duật Duy nhìn sang Trình Hy. Anh bây giờ đang kìm nén cảm xúc lại. Anh đã nhẫn nhịn cô rất nhiều.


" Đứng dậy đi về phòng " Anh từ từ nói. Đúng hơn là ra lệnh.


Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Trình Hy trực tiếp kéo cô lên. Ninh Dao dùng sức đấm đá vùng ra khỏi anh.


" Đừng động vào tôi "


Anh mím môi cúi xuống hôn cô làm cô nhất thời bị ngộp. Đột nhiên bị cướp mất hơi thở, Ninh Dao không nói được gì nữa mà cứ cố gằng ra khỏi anh.


Mọi người phức tạp nhìn nhau. Bây giờ lại đang bày tỏ tình cảm à...


Tìm được chút sơ hở từ môi anh, Ninh Dao dùng sức cắn mạnh. Máu tươi chảy ra.


Anh không đau sao? - Đau... Lòng anh bây giờ đang rất đau. Nhưng không hiểu sao lòng cô cũng đau không kém.


" Hạ Ninh Dao, xin lỗi em " Anh từ từ thả ra nói với âm lượng rất nhỏ. Đây là lần đầu anh nói câu xin lỗi...


Ninh Dao bây giờ đơ người, mặc kệ anh bế bổng cô lên phòng.


____


Biệt thự dạo này không khí vô cùng căng thẳng. Nhiều khi yên tĩnh đến đáng sợ.


Trình Hy lúc nào cũng ở thư phòng uống rượu, không quan tâm đến lời khuyên của Từ Duật Duy.


Ninh Dao thì suốt ngày đập đồ trong phòng anh, riết bây giờ phòng anh không còn thứ gì nữa.


" Cậu chủ... Tiểu thư lại đập đồ..."


.


Quyết định mời chuyên gia tâm lí về xem xét về tình trạng của cô.


Ninh Dao không nói chuyện với ai nữa suốt ngày ở trong phòng, không đập đồ thì ngồi yên trên giường hết cả ngày. Nhưng có điều cơm nước cô đều ăn uống bình thường.


" Trình Tổng, cô Hạ có dấu hiệu bị mắc bệnh trầm cảm"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK