Mấy thanh niên thái độ phách lối vừa nhìn thấy cô, biết được cô chính là Vân Thi Thi, liền tiến lên túm lấy cánh tay Vân Thi Thi lôi ra khỏi công ty.
Một người trong đó nhìn bộ dáng có vẻ là đại ca của nhóm này không chút lưu tình dơ tay lên tát cô một cái, hiển nhiên là rất tức giận, khí thế hung hăng nói vào mặt cô: "Mày chính là chị gái của con tiện nhân kia?"
Vân Thi Thi ngẩn ra, một tay che lấy bên má nóng hừng hực rồi đánh giá bọn họ, trước sau không kịp phản ứng cái người "tiện nhân" trong lời nói của bọn họ là chỉ ai.
"Hừ...! Mày có biết em gái yêu của mày nợ chúng tao bao nhiêu tiền không?" Người đàn ông nhai kẹo cao su, đôi mắt hướng xuống dưới liếc Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi bộ dạng phục tùng, gắt gao nhấc môi, cũng không lên tiếng, trong lòng rất nhanh đã nghĩ ra ngọn nguồn.
Nghĩ đến Vân Na, tám phần là lại ở bên ngoài ăn chơi trác táng, rồi thiếu nợ người ta, nhà thì căn bản không có tiền, vì vậy bây giờ không có tiền trả, liền nhớ tới cô, sau đó nói cho bọn họ địa chỉ công ty của cô.
Vân Thi Thi âm thầm hối hận, ban đầu sợ ba có việc gì gấp cần, liên lạc với cô không được nên đã đem địa chỉ nơi mình làm việc đưa cho bọn họ, không nghĩ tới, lại dẫn đến mấy người này.
(Truyện được dịch bởi Smile 4ever Editor và được đăng tải tại Santruyen, vui lòng không xóa ghi chú này!)
Nhưng mà, cô không muốn thỏa hiệp với bọn họ. Không phải cô không có cốt khí, mà căn bản là sinh hoạt của cô đã vô cùng khó khăn thiếu thốn, nếu như thay Vân Na trả nợ, vậy thì học phí của Hữu Hữu biết kiếm đâu ra bây giờ.
Thấy cô im lặng không lên tiếng, đại ca kia cơn giận lại bộc phát, một tay tóm chặt cổ áo cô lên, tát thêm mấy cái lên mặt.
"Mày bị câm rồi phải không? Không biết nói chuyện à? Nói đi, hôm nay không trả thì đừng mong lành lặn mà quay về!"
"Hay là không có tiền trả?" Mây tên đàn em sau lưng lên tiếng, đôi mắt sáng như đèn pha chiếu lên bộ ngực cô, "Không trả tiền cũng được! Hãy ngoan ngoãn đi theo bọn ông. Không có tiền trả lại, không sao, còn có cách khác!"
"Đúng là như vậy, dáng dấp cô cũng không tệ. Có hứng thú tiếp bọn tao vui đùa một đêm, cô thấy sao?"
Sự dâm dục hiện rõ nụ cười của mấy tên côn đồ.
Vân Thi Thi trên mặt lúc xanh lúc đỏ, cảm thấy khó chịu: "Các anh nói chuyện tôn trọng người khác một chút!"
"Tôn trọng? Ha ha! Cô gái này, rất có khí chất nha!" Tên đại ca dữ tợn cười một cái, ngay sau đó lại tát cho cô một cái thật mạnh, "Con m* nó mày còn muốn ở đây ngông cuồng! Thiếu tiền không trả, còn lắm lời!"
Vân Thi Thi từ từ xoa mặt đau nhức, tay còn lại lặng lẽ sờ sờ điện thoại trong túi, động tác nhỏ này bị mấy tên côn đồ nhìn thấy, người nọ chợt nắm cổ tay cô, cầm lấy chiếc điện thoại của cô rồi ném xuống đất, giậm chân một cái, đạp nát!
Vân Thi Thi cả kinh, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
"Muốn báo cảnh sát à! Không nghĩ tới mày ngoài bị câm mà bộ não còn bị hỏng nữa!" Tên đại ca hừ một tiếng, chợt đem cô đẩy ngã xuống đất, hung hăng đá một cái vào bả vai cô, "Cho mày báo cảnh sát! Tao cho mày báo cảnh sát!"
"Đại ca, con tiện nhân kia không phải đã nói người đàn bà này có một đứa con trai sao, hình như là đang học ở nhà trẻ nào đó?" Một tên côn đồ vừa nói vừa ý tứ hàm xúc nhìn về phía cô.
Vân Thi Thi chợt ngẩng mặt, theo bản năng bật thốt lên: "Đừng... đừng tìm Hữu Hữu, đừng tìm nó! Tôi... tôi trả tiền cho các anh!"
Vân Thi Thi bình thường rất có lý trí, nhưng mà hễ cứ là chuyện liên quan tới Hữu Hữu, cô lập tức mất đi sự tỉnh táo.
Trở lại phòng làm việc, cô lật đật chạy đi lấy thẻ ngân hàng, bàn tay run lẩy bẩy, hốc mắt chua xót đỏ bừng.