3 năm sau...
- Tôi tự hỏi là liệu việc làm thêm của môt cô gái châu Á bên này có kiếm đủ tiền để cho cô ném xuống đó không nhỉ- Một người đàn ông mặc một chiếc khoác bông to sù sụ, gương mặt bị che khuất bởi một chiếc mũ len và chiếc khẩu trang kín mít.
- Oh, ông đứng đây đã bao lâu rồi?
- Mới thôi.
- Vậy sao ông biết là tôi đã ném bao nhiêu chứ?
- Quan sát thôi, người mới ném lần đầu hoặc ném ít lần sẽ chắp tay cầu nguyện và nhắm mắt rất lâu. Còn cô chỉ khẽ cười và thả đồng xu thôi.
- Có vẻ như ông cũng là người Châu Á?
- À vâng dĩ nhiên.
- Trông ông không được khỏe lắm. Có quen với thời tiết bên này không?
- Oh, sao cô biết là tôi mới sang?
- Cái khẩu trang ông đang đeo ở đất nước chúng tôi sản xuất rất nhiều - Dương khẽ cười- Tôi không nghĩ là ở Úc được phép nhập khẩu mặt hàng đấy.
- Cô là người Việt Nam à? Người Việt Nam có câu "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" chắc là để nói về hoàn cảnh của hai chúng ta rồi - Người đàn ông che miệng cười khùng khục.
- Vậy ông là người ở đâu?
- Có thể là Trung Quốc chăng? Điều đó cũng đâu có quan trọng.
- Vậy à, tiếc là tôi lại không thuộc câu ngạn ngữ nào của Trung Quốc cả. Ông đến đây làm gì vậy?
- Để tìm người quen.
- Vậy đã tìm được chưa?
- Chắc là rồi. Vậy còn cô?
- Tôi ở đây mỗi buổi chiều để cầu nguyện.
- Về điều gì vậy?
- Về ai đó sẽ tìm thấy tôi, có thể là vậy? Hỳ.
- Oh, liệu có linh nghiệm không nhỉ? Tôi cũng muốn thử cầu nguyện xem sao.
- Hãy cứ thử xem. Còn tôi, tôi nghĩ có lẽ điều ước của tôi đã linh nghiệm rồi.
- Vậy sao? Vậy ngày mai cô có còn đến đây để cầu nguyện nữa không?
- Có lẽ là không, tôi không nên tham lam quá. Tôi sẽ trở về quê nhà một thời gian.
- Rồi sẽ quay lại đây chứ?
- Có thể có cũng có thể không, còn xem tôi có kiếm được thêm cái học bổng nào không đã - Dương cười khúc khích.
- Nếu tôi là cô, tôi sẽ ở đây và ném xu cầu nguyện thêm học bổng nữa. Chỗ này có vẻ linh nghiệm vậy mà.
- Oh không, có những thứ phải là do tự đôi chân của mình đứng lên và đi tìm. Ông biết không, tôi muốn về việt nam một phần cũng vì muốn xem lời nguyện cầu 4 năm trước của tôi trên một ngọn núi liệu có còn vẹn nguyên với thời gian.
- Vậy nếu nó còn cô sẽ quay lại chứ?
- Có thể...
- Vậy thì tôi sẽ ở đây đợi cô. Tôi đã đứng dậy, đã đi tìm rồi. Giờ tôi muốn thử cầu nguyện xem sao. Cô có thể cho tôi xin một đồng xu được chứ. Tôi sợ rằng mình chỉ còn đủ tiền để đi taxi về.
- Oh, được thôi - Dương loay hoay lục túi xách ra một đồng xu bự chảng rồi xòe tay ra- Tôi chỉ còn một đồng này thôi, ông thông cảm.
Người đàn ông đưa tay ra chầm chậm đón lấy, rồi nắm luôn lấy tay Dương khiến cô giật mình định rụt tay lại. Người ấy khẽ nó bằng tiếng Việt
- Anh sẽ ở đây đợi em đến khi em quay lại mới ném đồng xu này. Được không?
Dương giật mình, lần này thì vội vàng rút tay lại thật và vùng chạy mất. Tự dưng nước mắt của cô nóng rồi chảy ướt hai gò má. Được một đoạn Dương đứng khựng lại quay lưng lại hét to
- Ngọn đồi ấy, những tảng đá ấy, vẫn còn phải không?
- Hãy cứ đi đi, xem thử xem nó đã lớn đến chừng nào.
- Hãy ở đây đợi tôi. Nếu tôi biết rằng ông đã lừa tôi thì sẽ quay lại cho ông biết tay.
- Ok, tôi đợi.
Rồi Dương lại quay mặt đi chạy thật nhanh, nước mắt ngừng rơi nhường chỗ cho một nụ cười hạnh phúc.
NÓ nhìn theo cái bóng dáng nhỏ ấy chạy khuất hẳn rồi mới chầm chậm tháo khẩu trang ra rồi lặng lẽ bước ra xe. Ông Cường nhìn đồng hồ rồi nhìn nó hỏi
- Sao nhanh vậy.
- Em đi dạo quanh thôi mà - Nó cười.
- Đã tìm được người quen chưa.
- Dạ, em không biết - Nó gãi đầu gãi tai. Nhưng có lẽ ngày mai anh không cần phải đèo em đi lung tung nữa đâu ạ - Hỳ.
- Thế à, chúc mừng chú. May quá, chị mày sắp sinh thêm đứa nữa, công việc thì nhiều. Ngày nào cũng đèo chú rong ruổi khắp nơi thế này anh chắc chết quá. Thế khi nào thì bắt đầu học.
- Chắc là sang tháng anh ạ. Rảnh thì em sẽ phụ anh chị mà. Toàn việc quen cả, rồi ổn cả thôi.
- Ừ, nhờ chú hết. Anh chị cảm ơn chú.
- Anh khách sáo thế. Anh chị không thù oán em cho em ăn chực ở nhờ thế này đã là mừng lắm rồi - Nó gãi đầu gãi tai.
- Thôi chuyện qua rồi thì cho qua đi thôi. Đừng nhắc lại nữa - Ông Cường vỗ vai nó động viên- Cũng may có chú làm cho anh sáng mắt ra, giờ việc quan trọng của nhà mình là lo cho chú học hành xong xuôi cái đã. Vợ anh thì mẹ tròn con vuông, hai anh chị mở thêm được vài cái nhà hàng nữa. May là không phải lo việc học hành của Vịt đấy. Giờ mà ở việt Nam là méo mặt chuyện xin đi học cho nó ngay. Ha ha...
- Dạ vâng. Nhanh thật. Mới đó đã mấy năm rồi.
- Phải rồi, nhanh quá. Anh chỉ tiếc là hồi còn trẻ chơi bời quá nhiều. Nếu không thì giờ đã không để chị chú vất vả. Thôi, cả nhà mình cùng cố gắng. Ok?
- Ok. Hehe.
Nó trầm ngâm nhìn từng dòng xe cộ chạy trên
3 năm trước...
- Con đã gặp cái Ly chưa? - Câu hỏi của mẹ khiến nó giật mình, mắt thôi nhìn trận cầu trên tivi.
- dạ, rồi ạ... Sao mẹ biết chuyện ấy?
- Con bé vẫn khỏe phải không?
- Vẫn khỏe và có một công việc tốt mẹ ạ - Nó nói với vẻ hờ hững.
Mẹ nhìn nó một hồi, có lẽ là khá lâu rồi mới hỏi thêm
- Vậy con nghĩ sao về lời đề nghị của nó.
- Sao cơ ạ? Sao mẹ biết chuyện ấy? - nó ngạc nhiên.
- Có gì mà mẹ không biết. Mẹ đẻ ra chúng mày cơ mà - Mẹ nó cười.
- Là mẹ gọi Ly về phải không? Có phải mẹ đã nói với Ly chuyện của con?
- Mẹ muốn đưa con thứ này.. - Mẹ nó lấy trong ngăn kéo ra một cuốn sổ nhò màu xanh xanh và một ít giấy tờ đặt lên bàn - Đây là hộ chiếu của con cùng toàn bộ hồ sơ, giấy bảo lãnh, chứng minh tài sản...
- Khoan đã mẹ- Nó vội vàng ngắt lời- Con có đi với cái Ly đâu? Con sẽ ở nhà mà mẹ...
- Cứ bình tĩnh để mẹ nói đã, đừng ngắt lời mẹ - Mẹ hơi lừ mắt nhưng không hề đáng sợ như những lần trước mà trái lại, giống kiểu lừ yêu nó ngày xưa hơn. Nó ngoan ngoãn ngồi im lắng nghe nốt những lời còn lại- Mẹ biết là bấy lâu nay nhà mình có rất nhiều chuyện xảy ra, đặc biệt là với con. Dù không muốn phải nói những lời này chút nào, nhưng mẹ thừa nhận, phần lớn những chuyện ấy là bắt nguồn từ suy nghĩ của mẹ. Mẹ già rồi, so với các con là hai thế hệ khác nhau, điều đó khiến cho suy nghĩ của mẹ khác, không giống với các con, không hiểu các con và ngược lại cũng không biết được các con nghĩ gì. Mẹ chỉ quan tâm tới những cái mẹ nghĩ là tốt cho các con, cho gia đình, mà không tìm hiểu xem những thứ đó có thật sự cần cho các con, những thứ đó các con có mong muốn hay không.
- Dạ.. - Nó khẽ trả lời.
- Cho đến khi có chuyện xảy ra rồi, mẹ vẫn đinh ninh là mẹ đúng, gia đình mình rất giống nhau, đều cố chấp, đều khó chấp nhận là mình sai. Cho đến dạo gần đây, mẹ được nhìn thấy ảnh cháu ngoại- Nghe đến đây mắt nó sáng lên toan ngắt lời thì được mẹ ra hiệu dừng lại- Phải, đúng là con của cái Linh, mẹ mới hiểu hết rằng những thứ trước đây mẹ áp đặt cho các con, cái đó không được gọi là hạnh phúc, không được gọi là gia đình. Cái mà các con cần là một gia đình thật sự, một mái ấm yên bình thì mẹ đã không làm được, mẹ chỉ như một mái nhà che chắn cho các con mà thôi. Một mái nhà hoàn toàn vô cảm. Con biết không, có những thứ rất khó nói ra, đặc biệt là lời xin lỗi từ một người mẹ, rất khó khi ở địa vị của mẹ mà nói lời ấy với con cái của mình. Thế nên, mẹ chỉ có thể làm bằng hành động. Cái Linh và thằng Cường đã đồng ý bảo lãnh cho con sang Úc, mẹ nghĩ là sẽ tốt hơn cho con nếu có một nơi nào đó để làm lại. Về phần mẹ, mẹ vẫn chưa già, vẫn tự lo được nhiều việc/ Hơn nữa mẹ cũng muốn quy y tu tại gia để có thời gian ở một mình tĩnh tâm suy nghĩ lại về mọi thứ.
- Mẹ.. - nó quỳ xuống ôm lấy chân mẹ khóc, ừ, lại khóc. Nó còn biết làm gì hơn nữa?
- Ngoan nào, sao lại khóc rồi? Mấy đứa chúng mày chẳng đứa nào ra dáng người lớn cả.
- Con sẽ không đi đâu mẹ ạ. Con ở đây quen rồi, con cũng không cần phải làm lại cuộc đời hay gì cả. Chỉ cần thay đổi cách sống đi là được, có quan trọng đâu mẹ.
- Thế không muốn sang đấy gặp người yêu à?
- Con có còn yêu cái Ly đâu, với cả nó ở Mỹ mà mẹ. Con không quan tâm.
- Thế còn con bé Dương thì sao?
- Mẹ... mẹ biết Dương ở đấy? - nó vội vàng bật dậy hỏi.
- Trước khi đi, nó có qua đây chào mẹ. Nó nói là sẽ sang Úc một thời gian. Nó dặn mẹ là quan tâm hơn tới con, nó đi rồi sợ sẽ chẳng còn ai quan tâm được tới con nữa.
- Vậy sao.. - Nó thẫn thờ- Nhưng mẹ ơi, Dương nó lấy chồng rồi? Mẹ biết chuyện ấy không?
- Sao con biết?
- Con nhìn thấy ảnh cưới của Dương...
- Mẹ không biết chuyện ấy thế nào, nhưng nó nói, nó đi rồi sẽ quay về, nó sẽ đợi con thay đổi. Nó là một con bé rất lạ. Nhưng dù thế nào, mẹ cũng tin nó là đứa biết giữ lời.
- Mẹ... Con không biết nữa.
- Nó bảo nếu con lúc nào còn nhớ nó hãy đi tìm nó, cứ tìm đi rồi nhất định sẽ thấy.
... nó chạy hùng hục như điên lên một ngọn núi đã vôi bạc trắng sau khi vội vàng gửi chiếc xe dưới quán nước ở chân núi. Không mất quá lâu để nó tìm thấy một bãi đá quen thuộc, nơi có hình trái tim với tên hai đứa được xếp bằng những viên đá vôi mốc meo màu rêu phong. Tên nó đã được xếp lại, một cách gọn gàng ra ngoài trái tim. Bên trong chỉ còn lại tên Dương với một khoảng trống. Nó tần ngần nhìn lại cảnh vật, nơi đây vẫn vậy, vẫn như mấy năm về trước chẳng có gì thay đổi nhiều, chỉ trừ bãi đá của hai đứa nó. Như vô thức, nó nhặt từng hòn đá lên, xếp lại vào chỗ cũ một cách ngay ngắn sao cho tên nó lại nằm phía bên trong như cũ. Vô tình, nó thấy một hộp sắt nho nhỏ được chôn ngay dưới viên đá to nhất cuối cùng, để lộ cái nắp bằng inox vẫn còn sáng màu phía. Nó dùng cả hai tay cào đất lên để lấy chiếc hộp, vội vội vàng vàng như sợ ai cướp mất. Bên trong là một mảnh giấy nhỏ
"Nếu là người lạ vô tình đọc được những dòng chữ này, xin hãy dừng lại, hoặc nếu vì tò mò mà đọc tiếp mong hãy chôn nó lại vào chỗ cũ. Cảm ơn.
Còn nếu là anh... Đó phải chăng là định mệnh hay phép màu?
Thời gian qua anh ra sao? Có nhớ em nhiều không? Nếu có thì mong anh hiểu rằng, em đã từng nhớ anh nhiều hơn thế rất nhiều. Và nếu giờ chưa phải là quá muộn, thì em vẫn đang còn nhớ anh cồn cào ở một nơi rất rất xa, anh biết không?
Em biết là những gì em nhận được là xứng đang. Xứng đáng bởi vì đã từng có lúc em lừa dối tình cảm của anh. Mặc cho những lời giải thích, mặc cho sau này em đã phải trả giá bằng cả tình cảm của mình. Thì những gì em nhận được vẫn là xứng đáng.
Nhưng có bao giờ anh biết rằng, dù thế nào thì thực sự em vẫn là một cô gái, một con người có tình cảm như bao con người khác, và tỉnh cảm ấy em lại trót trao về anh. Số phận nó vẫn hay trớ trêu thế anh ạ. Ngay khi em viết những dòng này, thì trong thâm tâm em, anh vẫn là người em yêu nhất.
Em vẫn nhớ ngày đầu tiên gặp anh, giữa chốn ấy em lạc loài như thế nào. Vòng tay anh giữ em lúc ấy khiến em sau này phải trăn trở, những thái độ, cử chỉ hờ hững của anh với em những ngày đầu khiến em tò mò về con người anh nhiều hơn là yêu thích hay hận thù.
Thôi những chuyện cũ đã qua chẳng nhắc lại, em chỉ nhớ đến anh, đến những ki niệm vui, những cử chỉ quan tâm chăm sóc, anh chưa hề giận dỗi em trong suốt quãng thời gian đẹp nhất của hai đứa dù cho em có hờn giận trẻ con vô cớ, anh cũng chưa bao giờ làm điều gì quá đáng hay tổn thương đến em.
Rồi anh biết không, vì anh là một người to xác nhưng ngốc nghếch, dễ cười nhưng lắm u sầu nên chẳng biết em muốn ở bên anh lúc nào chẳng hay...
Em chẳng phải là người viết thư giỏi. Em viết những dòng này khi đang hỗn loạn vô cùng, anh có thấy nó tẻ nhạt lắm không? Em xin lỗi, xin lỗi vì bây giờ em vẫn rất yêu anh.
Em sẽ đi xa một thời gian, chắc là thế anh ạ. Em xin lỗi vì em cũng như ai kia, bất ngờ đến rồi lại bất ngờ đi rất xa. Nhưng điều duy nhất an ủi em là khi em đi không làm anh dằn vặt.
Nhưng dù sao, em vẫn mong anh có thể đọc được những dòng này. Vì biết đâu, anh vẫn còn yêu em? Phải không? Anh đến đây là để mang hai đứa về bên nhau hay để chia xa đôi ta mãi mãi?
Dù em sẽ đợi, Dương là ánh nắng. Ánh nắng thì ấm áp có ở khắp nơi. Anh sẽ đi tìm Dương của cuộc đời mình chứ?
Em sẽ đợi...
Yêu anh"
Nó gấp gọn lá thư ôm vào ngực như muốn hét lên. Dương, em ở đâu thế? Em có biết là giờ trong cả cơn mơ, anh cũng cần em, em biết không Dương???
Những ngày sau đó là những ngày có những cơn mưa của mùa xuân. Mưa lâm thâm nho nhỏ nhưng dai dẳng. Nó một mình, hàng ngày lên núi như một thằng điên, hết chạy sang bên này rồi lại sang bên kia nhặt từng hòn đá, dọn từng tí cây cỏ một. Suốt một tuần liền, đôi bàn tay của nó chai xước, đau xót. Máu ri rỉ ra từ những vết cứa của đá được nước mưa chầm chậm rửa sạch. Nhưng mưa cũng bất lực trước cái sự điên của nó, nước mưa là chẳng đủ để rửa hết những vết xước kia. Nó cần mẫn làm việc như một thằng điên, may mắn thay là giữa chốn núi đá hoang vu này không có người. Không thì rất có thể nó sẽ bị dẫn đi trại vì cái sự điên của mình. Cứ thế từ sáng sớm đến tối mịt nó mới về nhà nghỉ, hết làm lại ngắm, nó cũng tự hỏi là phép màu nào khiến nó không bị ốm trong cái thời tiết và hoàn cảnh như thế. Sau 1 tuần cả thung lũng trắng xóa đá được xếp thành hình trái tim rất lớn, và dòng chữ "Tha lỗi, anh Dương nhé, anh yêu em"
Đủ to và dầy để ai muốn phá bỏ phải đổ mồ hơi và tốn nhiều công sức...
- Alo anh à? - Thằng Hãn giọng hồ hởi qua điện thoại- Em có tin báo cho anh đây?
- Sao, có tin gì thế? - Nó thấp thỏm.
- Em tìm được cái đứa chụp ảnh cưới cho chị Dương rồi, nó ở studio ảnh cưới trên bạch Mai. Địa chỉ tí em gửi tin nhắn qua cho anh nhé.
- Ừ, anh cảm ơn mày. Cảm ơn nhiều.
- Anh dạo này sao thế? Khách sáo quá đấy. Thôi để em nhắn tin qua cho, em phải xuống nhà đây. Bà già đang gọi xuống rang cơm. Mẹ, hôm nay đông khách quá anh ạ. Lúc nào rảnh rảnh anh em mình trà đá nhé.
- Rồi rồi. anh biết rồi, sợ chú đi thì không ai rang cơm với bưng phở cho mẹ thôi.
- Em đang tuyển được con vợ rồi, có đứa bưng cho mẹ em rồi, anh không lo. Để hôm nào em mang qua cho bác với anh duyệt. hehe.
- Ok, thế nhé.
...
- À, cái con bé Dương nhà dưới Thanh Xuân phỏng? - Lão nhiếp ảnh gia trông có vẻ lãng tử nhìn xấp ảnh nó đưa khẽ đẩy gọng kính một cái rồi cười- Cưới xin gì đâu, hôm ấy là nhờ nó qua làm mẫu chụp ít anh cưới cho studio ấy mà. Mà cậu là thế nào với nó?
- Dạ em là bạn ạ.. - Nó lí nhí gãi đầu gãi tai- Tại em thấy Dương up ảnh lên face nên tò mò qua hỏi, anh chụp đẹp quá, nhìn như thật ý.
- Thôi, giả bộ- Lão vỗ vai nó và cười- Người yêu cũ chứ gì? Anh thấy nó rên xiết trên face suốt nào là thế này, thế kia. Nhìn tên cậu anh nhớ đến cái avarta gì gì của nó hồi xưa thì phải? Đúng không? Mày thật thà quá em ạ, cái bọn con gái là chúa làm màu, cái vụ ấy anh biết thừa nhưng chả thèm lật tẩy nó, tin chúng nó thì có mà chết. Hô hô. Xem nào... 1,23... chúng mày giận nhau dễ đến nửa năm rồi ý nhỉ?
- Dạ...
- Thế nó giờ sao rồi?
- Em không biết, em cũng đang đi tìm đây anh.
- Nói thật, mình là đàn ông, mình phải biết nhường nhịn, dù gì cũng không nên để con gái nó xin lỗi trước, chú hiểu ý anh không? Như chú thì chỉ có mà ế dài thôi. Anh mà như chú anh chạy mẹ nó đến quỳ xuống xin lỗi nó từ lâu rồi.
- Nhưng mà khổ nỗi.. - Nó nhăn nhó.
- À chưa biết nó lấy chồng chưa chứ gì? Yên tâm, anh cam đoan là chưa lấy. Nó đã hứa với anh là nếu lấy nhất định bảo anh chụp ảnh cưới cho mà. Anh nợ nó cái vụ đấy đã trả đâu.
- Thật hả anh?
- Chả thật, mạnh dạn lên, xin lỗi nó đi. Thanh niên gì mà thế? Mình phải dũng cảm lên chứ...
- Dạ vâng, em biết rồi- Mặt nó tươi như hoa hào hứng đáp trả - Em nhất định sẽ làm thế ạ.
- Tốt - Lão vỗ vai nó đèn đẹt - Con bé đấy đúng là không nhìn nhầm người, anh thấy nó nhiều tâm sự lắm, anh là rất quý nó.. - lão ấy bắt đầu huyên thuyên gì gì đó mãi không thôi, xong nhất quyết đòi giữ nó ở lại nhậu rượu thịt chó phải khước từ mãi mới được. Mấy ông có máu nghệ sĩ hay hâm hâm thế, nhưng được cái thật bụng. Nó cũng vui
- Mẹ.. - Nó khẽ khàng đặt lại đống hồ sơ và hộ chiếu lên mặt bàn kính và đẩy về phía mẹ nó- Con xin gửi lại mẹ ạ.
- Sao thế? - mẹ nó ngạc nhiên- Con vẫn quyết định không đi sao?
- Không, con sẽ đi mẹ ạ. Nhưng con muốn đi một cách đường đường chính chính, mẹ sẽ ủng hộ con mẹ nhé.
Mẹ nó hơi bất ngờ một chút nhưng rồi lại nở một nụ cười hiền hậu xoa đầu nó và nói
- Mẹ sẽ ủng hộ con trai của mẹ chứ, nhất định rồi...
Vài tháng trước đó...
- nào chúng ta có thể bắt đầu được chứ. Cậu là Hoàng Trung Kiên?
- Vâng, thưa ngài.
- Chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cậu. Thật sự mà nói là không ấn tượng lắm. Cậu thấp hơn khá nhiều so với mặt bằng chung của các du học sinh Việt nam đã từng xin vào trường chúng tôi. Điều gì khiến cậu nghĩ rằng cậu sẽ được nhận?
- Tôi chẳng nghĩ điều gì về điều ông vừa nói hết. Tôi chỉ biết rằng mình muốn vào đây học, muốn theo đuổi ngôi trường này. Chính ý nghĩ đó đã thôi thúc tôi nộp hồ sơ vào đây.
Người đàn ông da trắng đeo kính khẽ quay sang người đàn bà bên cạnh gật đầu rồi quay lại hỏi nó
- Cậu xin nôp đơn vào ngành quản trị nhà hàng, khách sạn?
- Vâng, thưa ngài.
- Chúng tôi có thể biết lý do được không? Rất ít người Châu Á muốn học ngành đó ở trường chúng tôi.
- Vì đó là công việc tôi đã từng làm và muốn làm khi ra trường.
- Oh, đó không phải là ngành thế mạnh của trường chúng tôi. Chúng tôi đào tạo chuyên sâu về các ngành kinh tế và luật. Với mức học phí đắt đỏ như thế này, cậu hoàn toàn có thể tìm cho mình một trường học danh tiếng khác, nơi cậu có thể học được những kiến thức tốt hơn chăng?
- Có hai lý do, thứ nhất tôi đã từng làm quản lý nhà hàng của gia đình, đó là nghề của gia đình tôi. Thứ hai tôi muốn được học ở trong ngôi trường này.
- Tôi hỏi cái này hơi ngoài lề một chút. Sẽ không liên quan gì đến cuộc phỏng vấn của chúng ta cả. Cậu có thể giải thích từng lý do được không?
- Ừm, được thôi. Tôi bắt đầu đi làm từ năm 18t tuổi. Bỏ dở việc học hành để gánh trên vai công việc của gia đình. Tôi là xã hội đen. Chúng tôi chuyên làm các công việc liên quan đến tín dụng, nhà hàng, vũ trường.
- Mafia? - Người đàn ông khẽ đẩy gọng kính nhìn nó khó hiểu- Tôi nhìn cậu giống một sinh viên đại học, nếu có thêm gọng kính trắng. Trường học là nơi đúc kết các kinh nghiệm từ thực tế. Nếu cậu đã có kinh nghiệm thực tế rồi thì đâu cần phải qua trường lớp nữa? Người Việt các cậu quan trọng bằng cấp vậy sao?
- Không hẳn, ít ra là với trường hợp của tôi. Ở nước chúng tôi, họ không gọi tôi là mafia, mà là xã hội đen. Chúng tôi làm việc có anh em và những quy tắc riêng. Cũng có những người tốt, và những người không tốt. Tôi không đánh giá mình thuộc loại nào. Cái đó thì phải để cho xã hội đánh giá. Gia đình tôi đã mở một nhà hàng cách đây vài năm. Ở Việt Nam cũng có, và ở bên này cũng có. Nhưng cách làm của chúng tôi vẫn hoàn toàn là theo kinh nghiệm và bản năng. Điều đó là không ổn chút nào nếu chúng tôi muốn phát triển công việc của mình theo hướng cao hơn. Và tôi đã quyết định mình phải đi học. Chỉ vậy thôi.
- Tại sao cậu không học ở Việt nam?
- Oh, thật ngại khi phải thừa nhận rằng tôi không có đủ khả năng để thi vào một trường tốt ở Việt Nam. Ở nước chúng tôi, họ không xét tuyển mà thi tuyển. Tôi sẽ phải thi ba môn mà sau này sẽ rất ít liên quan đến ngành học của mình. Nhưng ở bên này thì khác, chỉ cần tôi chăm chỉ và cố gắng. Nhất định tôi sẽ ra được trường. Hơn nữa.. - nó vén tay áo lên. Để lộ những hình xăm ngoằn nghoèo trên cả hai cánh tay- thứ này ở Việt nam và ở nhiều nước khác, thậm chí ở ngay đây cũng có thể các ngài sẽ không chấp nhận nó. Tôi cũng vậy, nhưng có những thứ không thể xóa đi được. Tôi chỉ có thể cố gắng chứng minh sự thay đổi của mình bằng cách thay đổi chính cuộc sống và công việc của mình mà thôi. Tôi mong mình sẽ được chấp nhận ở nơi đây, sẽ có một cơ hội để làm lại tất cả.
- Vậy còn lý do thứ hai. Tại sao cậu lại chọn trường của chúng tôi?
- Vì... xin lỗi, điều này có thể làm quý vị phật ý, nó mang tính cảm tính nhiều hơn là lý trí. Vì một người con gái...
- Một người đàn ông có nên để cho phụ nữ xen vào quyết định liên quan đến vận mệnh và sự nghiệp của đời mình?
- Nhưng cô ấy chính là lý do khiến tôi thay đổi. Tôi đã rong ruổi qua rất nhiều bang để tìm cô ấy. Các ông biết không... She is my life...
- Vậy khi học xong cậu sẽ ở lại hay về nước?
- Tôi chưa nghĩ tới điều đó. Nhưng khoảng 90% tôi sẽ về nước vì bên này đã có anh chị của tôi rồi.
- Ok, chúng tôi cần ít phút để thảo luận thêm. Cậu không phiền nếu phải ngồi đợi chứ?
- Xin các ngài cứ tự nhiên - Nó mỉm cười.
Mấy người trong hội đồng quay lại gần nhau thìm thầm to nhỏ chút ít. Có vài người cầm tờ giấy lên chỉ trỏ này kia rồi đánh dấu hoặc viết gì đó. Nó khá run nhưng trên hết là nó bằng lòng với màn phỏng vấn của mình. Nó đã cố gắng hết sức. Sau vài phút cân não căng thẳng. Người đàn ông đeo kính cầm tờ giấy lên hắng giọng để gây sự chú ý của nó và chầm chậm nói
- Cậu Hoàng, chúng tôi rất lấy làm tiêc phải thông báo với cậu rằng. Cậu không đủ tiêu chuẩn để theo học hệ đại học của trường chúng tôi. Cậu nghĩ sao?
- Oh vâng. Cảm ơn ông vì quyết định đó. Tôi hiểu.
- Cậu nên quay lại đi làm và phụ giúp gia đình. Tôi nghĩ như thế sẽ hay hơn là cố gắng theo đuổi việc học tập ở đây.
- Đó là điều dĩ nhiên, nhưng chắc chắn tôi sẽ vẫn gặp lại các vị. Tôi sẽ hoàn thiện hồ sơ và kĩ năng phỏng vấn của mình hơn nữa. Không biết rằng việc đó sẽ kéo dài bao lâu, nhưng tôi có quyết tâm và cố gắng. Tôi nhất định phải đạt được mục tiêu của mình.
- Ok, chúc cậu may mắn. Buổi phỏng vấn của chúng ta kết thúc ở đây.
- Cảm ơn các ông, các bà rất nhiều. Hẹn gặp lại. Chúc một buổi sáng tốt lành - Nó cúi chào lịch sự và toan đứng dậy khỏi ghế.
- Khoan đã nào, nhưng buổi phỏng vấn của tôi thì sắp sửa bắt đầu - Người đàn ông da trắng đó lại cười bí hiểm - Cậu nghĩ sao nếu tôi nói cậu có thể tham gia khóa học dự bị đại học của chúng tôi trong 1 năm rưỡi trước khi có đủ điều kiện theo học ở cấp cao hơn?
- Oh... Tôi.. - Nó ngạc nhiên sửng sốt, hai tai lùng bùng như không tin vào những gì mình vừa nghe..
- Nhưng nó có những rằng buộc riêng. Cậu sẽ phải đảm bảo rằng điểm số sẽ luôn đạt ở mức khá trở lên nếu muốn tiếp tục theo học đại học. Chúng tôi cũng hứa hẹn rất nhiều học bổng đối với sinh viên ngoại quốc có thành tích khá. Cậu nghĩ sao về lời đề nghị này.
- Tôi... tôi cảm ơn các ngài rất rất nhiều.
- Chúng ta sẽ coi như đây là lời hứa giữa hai người đàn ông trưởng thành với nhau chứ? - Người đàn ông đưa tay ra và mỉm cười.
- Tôi hứa. Chắc chắn là như vậy rồi- Nó nắm cả hay tay lấy bàn tay của người đó giọng run run và mãn nguyện - Tôi sẽ không để ông thất vọng về sự chiếu cố này.
- Cố lên chàng trai của tôi. Chúc may mắn.
- Cảm ơn tất cả các ngài - Nó cúi gập người xuống và nói. Chưa bao giờ nó thể hiện sự nhún nhường đến vậy nhưng lòng nó rất rất biết ơn tất cả.
Bước ra khỏi phòng phỏng vấn với tâm trạng tốt nhất có thể nghĩ tới. Tạm thời nó đã định hướng được con đường tương lai mình sắp phải đi, sẽ phải cố gắng, phải quyết tâm rất nhiều. Nhưng không sao, vì bên nó giờ có cả gia đình và... còn có cả ai đó nữa- người con gái áo trắng trên quán bar.
Hiện tại...
Ngồi trong xe, giữa cơn tuyết nhẹ, cảnh vật màu trắng xóa, bất giác nó nhìn thấy một vệt nắng nhẹ vàng rượm trên nền đất, nhẹ nhàng và nhỏ nhắn thôi như nụ cười của em năm nào. Phải Dương là ánh nắng, ánh nắng ấm áp có ở khắp nơi...
Phía trước là một chặng đường dài, nhưng nắng đẹp...
*** Hết ***