• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!-- 1 -->

Chương 23: Nắm bắt

Ánh nắng chiều ấm áp chiếu qua khung cửa sổ lưới đen, chiếu sáng một góc thế giới trong phòng làm việc.

Khương Thanh Thời đứng trước tủ sách nhìn chằm chằm vào chữ trên giấy, có lẽ không ngờ trên đó là bính âm của chữ “Thanh”, hơi thở của cô có chút nghẹn lại, sững sờ trong giây lát rồi chợt trở nên hưng phấn.

Anh đang viết tên của cô sao?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu cô, Khương Thanh Thời âm thầm cảm thấy hứng thú.

Nhưng chẳng bao lâu sau cô đã bình tĩnh trở lại.

Tạm thời không nói chữ trên giấy có phải do Thẩm Ngạn viết hay không, cho dù là phải, vậy chữ ‘Thanh’ mà anh viết là chữ Thanh trong tên của cô, hay là một chữ Thanh khác, hoặc là một cái gì đó khác nữa?

Hơn nữa, tờ giấy trong tay cô đã ố vàng, mực đã khô hẳn, nhìn thoáng qua có thể thấy những chữ trên đó đã được viết từ rất lâu. Ít nhất cũng không thể được viết chỉ trong một hai năm gần đây.

Mà cô và anh gặp nhau rồi kết hôn chỉ mới cách đây hơn một năm, cho nên nội dung được viết phía trên không thể liên quan đến cô được.

Nhận ra điều này, Khương Thanh Thời mím môi.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên giọng nói của Trình Lan Hinh: “Thanh Thời.”

Khương Thanh Thời ngẩng đầu lên, đi đến cửa trả lời: “Dì Trình, có chuyện gì vậy ạ?”

Trình Lan Hinh nhìn cô mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Tối nay cháu có ở nhà ăn cơm không?”

Lúc ăn trưa dì ấy quên hỏi cô.

Khương Thanh Thời suy nghĩ hai giây, nhẹ giọng nói: “Không ạ.”

Cô đổi ý đi ra ngoài: “Tối nay chắc cháu ra ngoài.”

Trình Lan Hinh sửng sốt, có chút tiếc nuối nói: “Được.”

Nhìn thấy bà ấy như vậy, Khương Thanh Thời lại hỏi thêm một câu: “Thẩm Ngạn về ăn tối ạ?”

Dựa theo mức độ bận rộn của Thẩm Ngạn thì có lẽ là không có khả năng này đâu nhỉ.

“Ừm.” Trình Lan Hinh gật đầu: “Cậu ấy vừa bảo dì tối nay sẽ về.”

Cũng vì như vậy nên bà ấy mới cố ý lên lầu hỏi Khương Thanh Thời.

Nghe vậy, Khương Thanh Thời hơi khựng lại, liếc nhìn mảnh giấy trong tay, bình tĩnh nói: “Dì Trình, dì đi làm việc đi.”

Trình Lan Hinh: “Được.”

Sau khi gấp tờ giấy lại và nhét vào chỗ cũ, Khương Thanh Thời nhét cuốn album ảnh lại nguyên vẹn rồi rời khỏi phòng làm việc.

Cô không thể giải thích được sự thay đổi tâm trạng của mình lúc này, điều duy nhất cô có thể chắc chắn là tạm thời cô không muốn gặp Thẩm Ngạn.



Mùa đông đang đến gần, ánh mặt trời ấm áp, gió cũng rất lớn.

Sau khi rời khỏi hoa viên Hải Đường, Khương Thanh Thời lái xe đến quán cà phê của Tư Niệm, đi được nửa đường cô mới nhớ ra trưa nay Tư Niệm đã nhắn trong nhóm rằng hôm nay cô ấy sẽ không đến quán cà phê.

Trong lúc nhất thời, Khương Thanh Thời không biết bản thân nên đi đâu.

Cô chợt nhận ra mình không còn nơi nào để đi ngoại trừ quán cà phê của Tư Niệm.


Đa số mọi người trong giới này đều nịnh trên đạp dưới, nhà họ Khương vẫn hoạt động như bình thường, cô vẫn là cô chủ lớn của nhà họ Khương, nhưng từ sau khi chuyện đứa con ngoài giá thú của nhà họ Khương truyền ra ngoài, Khương Thanh Thời đã lựa chọn cắt đứt liên hệ với một số người quen.

Tuy thỉnh thoảng cũng có liên lạc, nhưng cô không muốn đột ngột đi tìm bọn họ.

Sau khi loay hoay một lúc, Khương Thanh Thời đã gọi cho Cố Tuệ An.

“Cô chủ Khương?” Giọng nói của Cố Tuệ An vang lên: “Cậu lấy được vé rồi à?”

Cô ấy nghĩ Khương Thanh Thời tìm đến cô ấy là khi đã giải quyết xong chuyện.

Cố Tuệ An không nhắc đến thì Khương Thanh Thời cũng suýt chút nữa quên tìm Mạnh Tấn, cô im lặng mấy giây, bình tĩnh nói: “Tôi vẫn chưa tìm được Mạnh Tấn.”

“…”

Cố Tuệ An có chút nghẹn lời: “Vậy cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

Hai người bọn họ luôn cảm thấy đối phương chướng mắt, không cần thiết sẽ không liên lạc.

Khương Thanh Thời: “Buồn chán.”

“?”

Cố Tuệ An sửng sốt: “Cậu buồn chán thì nghĩ đến tôi?”

Khương Thanh Thời ậm ừ, cây ngay không sợ chết đứng trả lời: “Không được à?”

Cố Tuệ An tặc lưỡi: “Không có chuyện gì thì cúp máy đây.”

“Chờ một chút.” Khương Thanh Thời do dự gọi cô ấy một tiếng: “Cậu đang làm gì vậy?”

Cố Tuệ An nhướng mày, quyết định đánh đòn phủ đầu trước: “Cậu nói cậu đang muốn làm gì trước đi.”

Khương Thanh Thời cảm thấy bực bội: “Không làm gì cả, chỉ cảm thấy có chút buốn chán, muốn tìm người uống ——”

Từ “rượu” vừa đến bên miệng cô, cô chợt nhớ đến những chuyện hoang đường mình đã làm sau khi say rượu đêm qua, lập tức đổi thành: “Uống trà sữa.”

“Cậu nói gì cơ? Uống cái gì?” Cố Tuệ An nghĩ thính giác của bản thân có vấn đề.

Khương Thanh Thời: “Uống trà sữa, tôi mời, có uống không?”

Cố Tuệ An: “Cậu không sao chứ?”

Khương Thanh Thời nghẹn ngào hỏi cô ấy: “Cậu chỉ cần nói có uống hay không thôi?”

Cố Tuệ An vốn muốn từ chối, nhưng suy nghĩ một lát lại đồng ý: “Đương nhiên là uống, cô chủ Khương đây mời tôi uống trà sữa, làm sao tôi dám từ chối.”

Khương Thanh Thời không để ý tới lời trêu chọc của cô ấy, hỏi: “Hiện tại ở Bắc Thành trà sữa nào là ngon nhất?”

Cô muốn uống thử xem, từ lúc trở về đến nay vẫn chưa được uống.

Cố Tuệ An ngẫm nghĩ: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu, trà sữa ở đó rất ngon, chỗ đó cũng thoải mái.”

Khương Thanh Thời ừm một tiếng rồi cúp điện thoại.



Hai mươi phút sau, Cố Tuệ An nhìn thấy Khương Thanh Thời thong thả đến muộn.

Cô ấy nhướng mày tiến lại gần xe, chờ Khương Thanh Thời mở cửa bước xuống xe, đang chuẩn bị cười nhạo cô vài câu sao lại đến chậm như vậy, thì chợt nhìn thấy cách ăn mặc đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn của cô.

Cố Tuệ An sửng sốt mấy giây, sau đó đi một vòng quanh Khương Thanh Thời: “Cậu bỏ nhà ra đi à?”


“?”

Khương Thanh Thời cau mày nhìn cô ấy: “Có ý gì?”

Cố Tuệ An: “Cậu đang mặc cái gì đây? Sao cậu lại ăn mặc đơn giản như vậy đi ra ngoài?”

Thậm chí còn không trang điểm.

Tuy rằng thời điểm Khương Thanh Thời không trang điểm vẫn rất xinh đẹp, nhưng từ nhỏ cô đã rất thích làm đẹp, đặc biệt chú ý đến mọi khía cạnh ăn mặc, có đôi khi tham gia mấy bữa tiệc không quá quan trọng vẫn sẽ làm móng tay cẩn thận, vậy mà hôm nay lại không trang điểm ra ngoài.

Nghe Cố Tuệ An thốt lên, Khương Thanh Thời không nói nên lời: “Rõ ràng tôi đang mặc quần áo bình thường mà.”

Mặc dù không mặc một chiếc váy lộng lẫy nhưng một bộ trang phục Khương Thanh Thời tùy ý mặc ra ngoài cũng không hề rẻ.

Cố Tuệ An còn muốn nói gì đó, lại bị Khương Thanh Thời ngắt lời: “Còn không vào trong là tôi sẽ không mời nữa đấy nhé.”

Cố Tuệ An: “Keo kiệt.”

“…”

Hai người bước vào quán, quán trà sữa mà Cố Tuệ An chọn là một quán trà sữa ở trung tâm thành phố với lối trang trí cực kỳ cao cấp và giá cả tương đối cao.

Mục đích của những người đến đây mua trà sữa đa phần không phải để uống trà sữa, mà là để nghỉ ngơi và chụp ảnh. Quán trà sữa này lên hình rất đẹp, bối cảnh cũng không tệ.

Sau khi gọi món xong, hai người chọn một địa điểm xa để ngồi xuống.

Khương Thanh Thời quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa quay lại đã bắt gặp ánh mắt đánh giá của Cố Tuệ An, cô trở lại vẻ mặt như bình thường: “Cậu muốn nói gì?”

Cố Tuệ An nâng cằm nhìn chằm chằm cô: “Cậu cãi nhau với chồng cậu đúng không?”

“Đâu có.” Khương Thanh Thời trả lời dứt khoát.

Cố Tuệ An: “Đâu có tức là có rồi.”

Cô ấy có nhận định của riêng mình: “Nếu như thật sự không có, cậu sẽ không đến mức mời tôi uống trà sữa.”

Khương Thanh Thời: “Hình như cậu quá thiếu tự tin vào bản thân nhỉ?”

“Không.” Cố Tuệ An phản bác: “Là tôi quá hiểu cậu.”

Với mối quan hệ vừa gặp mặt đã không vừa mắt nhau như của hai người, nếu như Khương Thanh Thời thật sự không có chuyện gì khó chịu, cô sẽ không đi tìm cô ấy. Bởi vì cô biết, cô ấy sẽ không quan tâm cô và chồng cô cãi nhau vì chuyện gì, cũng sẽ không thuyết phục cô đầu giường cãi nhau cuối giường hòa các kiểu.

Khương Thanh Thời: “…”

Nghe lời Cố Tuệ An nói, cô hơi nhướng mày: “Tôi phát hiện cậu thật sự thông minh hơn rồi.”

Sắc mặt Cố Tuệ An trở nên lạnh lùng, tức giận nói: “Câu này nói một lần là đủ rồi.”

Cô ấy không cần những lời khen ngợi như vậy.

Khương Thanh Thời nhịn không được cười nói: “Sau này tôi sẽ chú ý.”

Cố Tuệ An hừ một tiếng rồi bỗng thở dài: “Ít nhất cậu còn có chồng để cãi nhau. Còn tôi, ngay cả gặp được người mình thích cũng khó.”

Nghe vậy, Khương Thanh Thời tạm thời ném chuyện của Thẩm Ngạn cùng nội dung trong tờ giấy kia ra sau đầu, bắt đầu hóng hớt: “Cậu thích ai à?”

Cô quan sát cô ấy, suy đoán: “Không phải vẫn là Mạnh Tấn đó chứ?”

Theo lý thì điều này là không thể, dù sao lúc cô ấy đến gặp cô hỏi vé của Mạnh Tấn thì cũng xin tới hai vé.


Cố Tuệ An: “Đương nhiên không phải.”

Vẻ mặt cô ấy ủ rũ: “Nói cho cậu biết cũng không sao, hiện tại tôi đang thích Ngụy Minh Khiêm.”

Khương Thanh Thời chớp mắt: “Ai cơ?”

Cố Tuệ An: “Ngụy Minh Khiêm, cậu không thể không biết chứ?”

“Đương nhiên tôi biết.” Khương Thanh Thời sửng sốt: “Sao cậu lại thích anh ta?”

Cố Tuệ An liếc nhìn cô: “Cho cậu thêm một cơ hội nữa để nói chuyện, sao tôi lại không thể thích anh ấy?”

Khương Thanh Thời không nói nên lời: “Tôi không có ý đó.”

Cô nhìn Cố Tuệ An: “Ý tôi là cậu thích ai mà không được, sao phải đâm đầu vào thích Ngụy Minh Khiêm?”

Ngụy Minh Khiêm là ai? Là người khiến người khác phải e sợ và kính nể nhất trong giới của bọn họ.

Anh ta là người nắm quyền trẻ nhất của nhà họ Ngụy, cũng là người có thủ đoạn tàn nhẫn và máu lạnh vô tình nhất. Loại máu lạnh như anh ta hoàn toàn khác với những người thỉnh thoảng cũng sẽ có chút tình người như mấy người Thẩm Ngạn.

Trước đây Khương Thanh Thời đã từng nghe nói không ít chuyện có liên quan đến anh ta, ấn tượng sâu đậm nhất chính là chuyện anh ta tự tay đẩy bố ruột của mình vào tù, đến giờ vẫn chưa thể ra ngoài.

Về vấn đề này, có không ít người kính nể nhưng không dám đến gần anh ta.

Cố Tuệ An mím môi: “Anh trai tôi cũng nói như vậy.”

Cô ấy yếu ớt nói: “Nhưng ai có thể giải thích được chuyện tình cảm đây, tôi vừa gặp đã yêu anh ấy, tôi cũng đâu còn cách nào khác chứ?”

Nghe vậy, Khương Thanh Thời sửng sốt, nhất thời không trả lời.

Cố Tuệ An cảm khái thở dài, nhìn thấy ánh mắt lơ đãng của cô thì giơ tay quơ quơ trước mặt cô: “Sao lại ngơ ngác thế?”

Khương Thanh Thời nheo mắt: “Cậu bảo tôi đi hỏi vé concert của Mạnh Tấn là vì muốn hẹn với Ngụy Minh Khiêm?”

Cố Tuệ An: “Đúng vậy, tôi nghe nói anh ấy thích nghe đàn piano.”

Khương Thanh Thời kinh ngạc: “Thật sao?”

Cố Tuệ An: “Có vẻ là vậy.”

Thật ra cô ấy cũng không dám chắc, số lần cô ấy gặp được Ngụy Minh Khiêm không ít, nhưng số lần có thể nói chuyện với anh ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Khương Thanh Thời ồ lên một tiếng, nhìn cô ấy đầy thông cảm: “Tôi cảm thấy cậu không có hy vọng gì đâu.”

Cố Tuệ An: “…Cậu không thể nói lời dễ nghe chút được sao?”

Khương Thanh Thời nhún nhún vai: “Anh trai cậu cũng đâu đồng ý chuyện cậu thích anh ta đúng không?”

“…Ừm.” Nói đến đây, Cố Tuệ An cũng có chút tức giận: “Anh trai tôi nói Ngụy Minh Khiêm không phải người tốt, tôi không thể nắm bắt được, cho nên bảo tôi từ bỏ càng sớm càng tốt.”

Nếu không phải như vậy, cô ấy cũng không phải nhờ Khương Thanh Thời đi lấy vé giúp mình.

Khương Thanh Thời nghi ngờ: “Không phải anh trai cậu có hợp tác với Ngụy Minh Khiêm sao?”

Chuyện này là do cô nghe được khi đi ăn cơm cùng mấy người Thẩm Ngạn lần trước.

Cố Tuệ An: “Phải.”

Khương Thanh Thời giật mình, cầm lấy ly trà sữa trên bàn chạm vào ly của cô ấy, nghiêm túc đề nghị: “Vậy cô vẫn nên từ bỏ đi.”

Hai người bọn họ hợp tác với nhau, nếu như anh trai Cố Tuệ An đã nhận xét về Ngụy Minh Khiêm như thế, vậy thì chứng tỏ Ngụy Minh Khiêm thật sự không phải một người chồng tốt với Cố Tuệ An.

Cố Tuệ An làm như mắt điếc tai ngơ, uống mấy ngụm trà sữa rồi nói: “Dù sao cậu cứ lấy vé giúp tôi đi.”

Khương Thanh Thời: “…Tôi biết rồi, ngày mai sẽ hỏi thăm thử.”

Cố Tuệ An: “Tại sao không phải bây giờ?”

Khương Thanh Thời: “Hiện tại tôi muốn tập trung uống trà sữa.”


“…”

Thế giới nhỏ bé của hai người chợt chìm trong im lặng.

Hồi lâu sau, Cố Tuệ An mới nhắc đến chủ đề mới: “Cậu thật sự không nói cho tôi biết chút chuyện của cậu với chồng cậu sao?”

Khương Thanh Thời nhắc nhở cô ấy: “Còn nhớ lời khen vừa rồi tôi dành cho cậu không?”

Cố Tuệ An không nói nên lời: “Tôi hóng hớt một chút cũng không được à?”

“Không được.” Khương Thanh Thời từ chối sự hóng hớt của cô ấy: “Còn nữa, tôi và chồng tôi không hề cãi nhau.”

Cố Tuệ An tỏ thái độ hời hợt: “Cậu cứ mạnh miệng đi.”

Hai người không nói chuyện nữa, uống xong trà sữa, Cố Tuệ An đề nghị đi mua sắm.

Chân của Khương Thanh Thời vẫn còn đau, tạm thời không có sức lực để đi lại nhiều, cho nên bác bỏ lời đề nghị của cô ấy.

“Vậy cậu muốn đi đâu?” Cố Tuệ An không thể ngồi yên, không thích ngồi im lặng trong quán.

Khương Thanh Thời: “Chúng ta không thể ngồi thêm một lúc nữa sao?”

Cố Tuệ An đang định nói không được thì điện thoại di động của Khương Thanh Thời chợt vang lên, cô ấy cúi đầu nhìn, trên màn hình hiểu thị người gọi là “Chồng”.

“Chà.” Cô ấy kinh ngạc: “Không ngờ cậu lại lưu người ta là ‘chồng’ cơ đấy.”

Khương Thanh Thời: “…”

Một lúc nữa cô sẽ thay đổi tên gọi này.

Chần chừ chốc lát Khương Thanh Thời mới bắt máy, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Alo.”

Thẩm Ngạn vừa làm việc xong thì nhìn thấy tin nhắn dì Trình gửi cho mình, nói Khương Thanh Thời đã ra ngoài, vừa nhìn đã biết tâm trạng không tốt.

Những lúc tâm trạng không tốt cô sẽ đến chỗ Tư Niệm, vì vậy Thẩm Ngạn trực tiếp hỏi cô: “Đang ở quán cà phê à?”

Khương Thanh Thời: “Không.”

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cô, Thẩm Ngạn suy nghĩ giây lát, chỉ có thể nghĩ ra một nguyên nhân khiến tâm trạng của Khương Thanh Thời không tốt, cũng không muốn để ý tới anh.

Đắn đo mấy giây, anh trầm giọng nói: “Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.”

Tuyệt đối sẽ không buông thả như thế nữa.

Khương Thanh Thời sửng sốt, khi nhận ra anh đang ám chỉ điều gì, cô vừa tức giận vừa xấu hổ nói: “Anh im đi.”

Cô tức giận đe dọa anh: “Nếu anh còn nhắc đến chuyện này nữa, tôi sẽ block anh thật đấy.”

“…”

Thẩm Ngạn nghẹn lời, nhỏ giọng hỏi: “Không phải em tức giận vì chuyện tối qua sao?”

Khương Thanh Thời im lặng.

Thẩm Ngạn cau mày, không thể xác định được nguồn gốc cơn tức giận của cô đến từ đâu.

Anh còn đang suy nghĩ, Khương Thanh Thời đã mất kiên nhẫn nói: “Không có chuyện gì nữa thì cúp máy đây.”

Thẩm Ngạn còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã cúp ngang.

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen một lúc rồi ngước mắt nhìn về phía Phùng Hạng Minh từ bên ngoài đi vào: “Đi hỏi thử xem vợ tôi có xảy ra chuyện gì không?”



Ở phía bên kia, Khương Thanh Thời đặt điện thoại lên bàn, bắt gặp ánh mắt Cố Tuệ An đang nhìm chằm chằm vào mình, trong mắt cô ấy dường như đang tràn ngập… ngưỡng mộ, ghen tị?

Khương Thanh Thời khó hiểu: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”

Cố Tuệ An nắm lấy tay cô, vẻ mặt ham học hỏi: “Cậu có thể dạy tôi một chút được không? Làm thế nào để nắm bắt được kiểu đàn ông giống như tổng giám đốc Thẩm vậy?”

<!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK