Lúc ấy lôi đài đang có một thiếu nữ xinh đẹp nhưng hơi lãng mạn, tuổi chừng hai mươi hai, hai mươi ba mặc quần áo đại hồng vừa đánh té một tên đại hán xuống dưới đài.
Đoàn Bân với Quyên Quyên chưa gặp Trác Tiểu Yến bao giờ nên thấy thiếu nữ nọ đã vội khẽ hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Tam đệ, người này có phải là Trác Tiểu Yến không?
Âu Dương Siêu lắc đầu khẽ đáp :
- Không phải.
- Tam đệ có biết thiếu nữ này là ai không?
- Không biết.
Ba người đang thì thầm với nhau bỗng nghe thấy trong đám đông có người lớn tiếng nói với lên trên lôi đài rằng :
- Nhỏ lớn kia, em của mỗ võ nghệ tầm thường lắm không xứng đùa giỡn với nhỏ lớn, để nhỏ bự này lên đùa giỡn với nhỏ lớn một hồi nhé?
Mọi người ngơ ngác quay đầu lại xem ai là người ăn nói một cách lố bịch như thế? Người nào người nấy chưa kịp nhìn kỹ đã thấy một đại hán ở trong đám đông nhảy lên trên lôi đài rồi. Y đứng ở trên lôi đài tựa như một cái tháp sắt, còn cao hơn thiếu nữ áo đỏ kia đến hai cái đầu.
Thần Châu tam kiệt thấy vậy đều khen ngợi thầm:
“Thân hình của đại hán này thực bự quá”.
Thiếu nữ áo đỏ nghe thấy đại hán ấy ăn nói như đứa trẻ mới học nói vậy, nàng hổ thẹn mặt đỏ bừng trong lòng tức giận liền trợn tròn xoe đôi mắt và xếch ngược đôi lông mày lên nhìn.
Đại hán nọ chưa kịp đứng vững thì thiếu nữ to con ấy đã nhảy lại múa sợi dây mềm đầy gai móc và có ánh sáng bạc lấp lóe tấn công luôn.
Đoàn Bân ra đời lâu năm rộng kiến thức hơn hai người nghĩa muội và nghĩa đệ, chàng vừa trông thấy thiếu nữ to con giở sợi nhuyễn đới ra múa, chàng đã khẽ kêu ủa một tiếng và lẩm bẩm :
- Ồ, thì ra là con nhỏ này.
Âu Dương Siêu với Quyên Quyên nghe thấy Đoàn Bân nói như vậy đều quay lại hỏi :
- Đại ca, nàng ta là ai thế?
- Nàng là Ngân Khiết Nữ Thi Phụng Anh nữ đệ tử của Thiên Nam Kê Chảo bà bà.
Phụng Anh đã học được hết võ công của Kê Chảo bà bà nhưng công lực nàng khá cao, ngày thường tung hoành ở miền trời Nam đã khét tiếng là nữ ma đầu có thủ đoạn ác độc nhất. Môn khí giới của nàng đang sử dụng đó tên là Ngân Khiết Đới cho nên võ lâm đồng đạo ở miền đó mới đặt cho nàng một cái biệt hiệu là Ngân Khiết Nữ là thế.
Cái tên cô gái bò cạp bạc này (Ngân Khiết Nữ) nghe rất chướng tai vì vậy nhiều người đã hiểu lầm nàng ta không phải là con người lương thiện, nhưng sự thực nàng chỉ có thủ đoạn hơi độc ác một chút thôi, còn thì xưa nay không hề cướp bóc hay giết bậy ai cả.
Sợi dây Ngân Khiết Đới có ánh sáng bạc lóng lánh này của Kê Chảo bà bà đã tốn rất nhiều công phu và thời gian dùng nhưng sợi bạc nhỏ quấn với tóc người kết thành, khắp sợi dây đều có gai móc ngược. Những gai đó có tẩm thuốc độc, địch thủ bị sợi dây này quật trên gai móc ngược đó sẽ lôi toạc da thịt và thuốc độc trên gai sẽ theo máu tươi ở chỗ vết thương mà chạy luôn vào trong người liền. Kẻ địch bị đánh nhẹ sẽ mê man bất tỉnh ngay tại chỗ, nếu bị thương nặng thì thế nào cũng chết tốt liền. Không những người bị thương nhẹ nếu không kịp thời cứu chữa hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau thế nào cũng bị chất độc chạy vào trong tim khắp mình mày thâm tím dần dần rồi chết luôn. Đủ thấy môn khí giới này độc ác lợi hại như thế nào.
Phụng Anh theo Kê Chảo bà bà ở nơi man hoang từ hồi còn nhỏ, từ bé chí lớn nàng chỉ gặp những đàn ông thô lỗ hay những người Mèo man rợ nên nàng không ưng người nào cả, vì thế nay tuổi nàng đã hai mươi hai nàng vẫn chưa có chồng.
Lần này nàng nghe thiên hạ đồn Trác Ngọc Khôn lập lôi đài ở trong Thiên Tâm trang nửa tháng để kén rể cho con gái cưng. Khi hay tin đó nàng động lòng muốn kén chồng liền xin phép sư phụ đi từ trời Nam tới Thiên Tâm trang để yết kiến Ngọc Khôn nói rõ tâm trạng, xin Trang chủ cho phép nàng được đại diện lên lôi đài tỷ võ để nàng nhân dịp này kén được một người chồng lý tưởng.
Thoạt tiên Ngọc Khôn không nhận lời nhưng sau y suy nghĩ giây lát lại gật đầu cho phép nàng ta dự liền. Sự thực y nhận lời nàng ta như vậy là có thâm ý riêng, vì mục đích của cuộc tổ chức lôi đài này bề ngoài là để kén rể nhưng bên trong lại có mưu mô riêng. Nên Ngọc Khôn nhận lời cho nàng dự nhưng bắt nàng phải nhận y là cha nuôi.
Sở dĩ y bắt Ngân Khiết Nữ phải nhận là nghĩa nữ như vậy là vì y đã tuyên bố trước rồi, ngoài con gái y ra cấm không cho đàn bà con gái nào được lên trên lôi đài đấu võ nên y mới phải bắt nàng phải chịu điều kiện như thế để người ngoài khỏi dị nghị.
Thấy Ngọc khôn nói rất có lý nên Ngân Khiết Nữ cũng vâng lời ngay huống hồ Ngọc Khôn là một đại hiệp khét tiếng thiên hạ. Nàng được làm con nuôi của y là cả một sự vinh hạnh nên nàng mới nhận lời một cách nhanh nhẩu như thế.
Lúc ấy Ngân Khiết Nữ liền quỳ xuống vái lạy Ngọc Khôn ngay.
Hãy nói, đại hán cao lớn vạm vỡ kia vừa nhảy lên trên đài đã thấy Phụng Anh múa sợi Ngân Khiết Đới đến tấn công liền, y ngạc nhiên vô cùng cũng trợn tròn xoe mắt lên ngơ ngác nhìn lại nàng và hỏi :
- Này, bé lớn kia cô chơi cái trò gì mà nhỏ bự này chưa hề thấy ai sử dụng bao giờ thế?
Nghe thấy đối phương ăn nói cộc lốc và vô lễ như vậy Ngân Khiết Nữ đã bực mình muốn đánh luôn cho bõ ghét, trông chàng nọ ngơ ngẩn như vậy biết ngay là một tên ngốc tử, nên nàng cũng nguôi giận rất nhiều, lúc này nàng chỉ muốn cho chàng ngốc một bài học để chàng ta nếm mùi đau khổ mà rút ngay nên nàng cũng trả lời chàng nọ bằng lời cộc lốc :
- Đây là dây xích chó!
Vừa trả lời xong, nàng lại thét lên :
- Ngốc tử hãy nếm mùi dây xích chó này của bổn cô nương trước.
Quát xong, nàng giờ thế Ô Long Bái Vỹ (rồng đen quẫy đuôi) nhanh như điện chớp quất luôn vào hạ bộ của đối thủ một thế.
Đại hán nọ không ngờ Phụng Anh lại ra tay nhanh như vậy, đang định nhảy lên đánh né nhưng đã muộn rồi, sợi dây của nàng nọ quét trúng đầu gối của y nên y ngã sắp ngay xuống lôi đài.
Nhưng vừa té xuống y đã dùng tay ấn mạnh xuống mặt ván một cái rồi tung mình nhảy lên hai mắt trợn trừng nhìn Ngân Khiết Nữ và ngơ ngác hỏi :
- Bé lớn kia, thế võ của bé là gì thế, sao nhỏ bự này chưa kịp đề phòng đã bị bé đánh cho nhỏ này té rồi.
Mọi người nghe thấy đại hán ngu xuẩn nói như vậy đều cười ồ, ngay cả Phụng Anh cũng không sao nhịn được liền cười theo.
Khi đã lên lôi đài đối địch không bao giờ có ai lại hỏi thế võ của đối phương như chàng ngốc này, đủ thấy chàng ta ngu xuẩn đến chừng nào.
Phụng Anh tưởng thế võ đó của mình tuy đã nương tay nhưng đối phương thế nào cũng bị thương nhẹ và đau nhức chịu không nổi, nhưng nàng ngạc nhiên vô cùng khi thấy chàng nọ rõ ràng bị sợi dây của mình quật trúng đầu gối té ngã rồi mà không hiểu tại sao y lại dậy ngay được và hình như y không bị thương tí nào vậy.
Phụng Anh thấy ngạc nhiên vô cùng bụng bao dạ rằng:
“Nhưng móc gai ở sợi dây của ta có tẩm thuốc độc chuyên dùng để phá những người có nội công Kim Chung Chảo hay Thiết Bố Sam đao kiếm chém không đứt. Sao bây giờ chàng ngốc bị ta đánh trúng một roi mà sao không thấy y bị thương tí nào, thiệt là lạ thực”.
Nàng ta đang thắc mắc lại nghe thấy chàng ngốc hỏi một cách ngớ ngẩn như vậy suýt nữa thì nàng phì cười, nhưng nàng vẫn phải cố nhịn và quát bảo :
- Thế võ vừa rồi của ta tên là Chó đen ăn phân, còn thế thứ hai mà ta tấn công bây giờ đây tên là Ma Cô Chầu Trời. Ngốc tử hãy nếm thêm thứ này xem sao.
Nói xong, nàng lại nhằm bắp vế của đại hán tấn công tới, lần này đại hán đã khôn ngoan nên Ngân Khiết Nữ ra tay lẹ thực mà y vẫn tránh được, nhưng y vừa hạ chân xuống lại bị sợi dây của nàng quật trúng, quả nhiên lần này y bị té ngửa như chầu trời thực.
Phụng Anh thấy thế thứ hai này đã nhấn thêm hai thành công lực rồi mà chàng ngốc kia vẫn không việc gì hết. Lúc này nếu chàng ta chỉ lộn một vòng là có thể nhảy lên được liền, nhưng lần này chàng ta không muốn dậy cứ nằm yên ở đó không cử động gì hết.
Ngân Khiết Nữ thấy thế thứ hai của mình đã dùng đến bảy thành công lực rồi mà chàng ngốc vẫn vô sự như trước nên nàng kinh ngạc quá hóa hãi sợ thầm.
Một số lớn khán giả biết công lực của Ngân Khiết Nữ khá cao, thủ đoạn rất ác độc và sợi dây Ngân Khiết chuyên phá Kim Chung Chảo với Thiết Bố Sam lại càng độc hại và lợi ác thêm. Nhưng họ thấy chàng ngốc nọ bị đánh trúng luôn hai thế như vậy mà không việc gì hết họ lại càng kinh ngạc thêm vì họ không hiểu chàng ta luyện võ công gì mà lại chịu đựng được môn khí giới ác độc của nàng nọ như thế.
Thấy chàng ngốc nằm nguyên ở dưới đất không chịu đứng dậy. Ngân Khiết Nữ liền quát hỏi :
- Ngốc tử, thế Ma Cô Chầu Trời của bổn cô nương như thế nào? Ngươi có chịu nổi không? Vì thấy ngươi ngu ngốc một cách rất tức cười nên bổn cô nương mới nương tay chỉ định cho người té mà thôi, bằng không ngươi đã bị thương rồi. Thôi mau bước xuống đi đừng có nằm im ở đó mà ăn vạ nữa, bằng không bổn cô nương nổi giận thì tánh mạng của nhà người đi đời nhà ma ngay.
Chàng ngốc vẫn nằm yên trợn một bên mắt lên la lớn :
- Con nhỏ hôi hám kia, nhỏ bự này không sợ mi đâu đừng có làm bộ làm tịch như vậy. Nhỏ bự này không có sợ mi đâu, sở dĩ nhỏ bự không muốn ngồi bò dậy là không muốn để cho mi lại dùng sợi dây quái quỷ gì đó đánh ngã lần nữa, dậy rồi lại bị đánh ngã thì chi bằng nhỏ bự này cứ nằm ở nơi đây có phải là dễ chịu hay không. Bây giờ mi cứ việc ra tay đánh đi, mi càng đánh nhiều bao nhiêu nhỏ bự này càng thấy dễ chịu bấy nhiêu, khi nào mi đánh chán tay mi rồi thì nhỏ bự này mới đứng dậy cho mi một bài học nên thân.
Nói tới đó, y bỗng dùng hai tay che chở hạ bộ rồi cứ nhìn Ngân Thiết Nữ cười khì và nói tiếp :
- Nhưng nhỏ bự này phải nói cho mi biết trước mi đánh, cứ việc ra tay mà đánh nhưng cấm mi tấn công hạ bộ của bự đây này, nơi đó là chỗ chí mạng của nhỏ bự đấy mi có biết không?
Chàng ngốc nói như vậy có khác gì bảo cho Ngân Khiết Nữ biết đánh vào đâu cũng không sợ mà chỉ sợ có chỗ hạ bộ thôi.
Phụng Anh hãy còn con gái nghe thấy chàng ngốc nói như vậy hổ thẹn vô cùng mặt đỏ bừng ngay.
Nàng dậm chân mấy cái rồi trợn ngược đôi lông mày lên bừng nổi sát khí rồi cứ múa roi nhằm chỗ chí mạng của chàng ngốc mà tấn công tới tấp.
Thần Châu tam kiệt đều là những người hiệp nghĩa vì thấy Ngân Khiết Nữ thấy chàng ngốc nói như vậy rồi mà còn cứ tấn công giở thủ đoạn ác độc ra nhắm nơi chí mạng của chàng ta tấn công xuống nên cả hai người đều giật mình kinh hãi.
Đoàn Bân không nhịn được liền quát lớn :
- Ngân Khiết Nữ không được giở thủ đoạn ác độ ra giết người như vậy.
Chàng vừa nói vừa tung mình nhảy lên trên lôi đài ngay.
Chưa hạ chân xuống lôi đài chàng ta đã khoát tay áo tấn công luôn, Ngân Khiết Nữ bị luồng gió mạnh tấn công xuống vội lạng sang bên tránh né, thế công của Đoàn Bân đánh trúng ngay vào mặt ván kêu đánh bộp một tiếng.
Chàng ngốc vội lộn một vòng đứng ngay dậy thì y đã thấy Đoàn Bân hạ chân xuống mặt lôi đài rồi.
Ngân Khiết Nữ tức giận vô cùng đang định quay người lại phản công kẻ địch vừa mới lên đó nhưng đến khi nàng ta trông thấy rõ mặt của Đoàn Bân rồi thì cứ đứng ngẩn người ra mà nhìn thôi, trống ngực của nàng rất mạnh. Lúc này dù ai bảo cũng mặc, bảo nàng ra tay tấn công Đoàn Bân thì thà giết nàng đi nàng cũng không nỡ đánh. Tại sao? Vì nàng đã có lòng yêu Đoàn Bân rồi, từ thuở nhỏ đến giờ nàng chưa hề thấy một người đàn ông nào lại đẹp trai như vậy.
Chàng ngốc đứng dậy cũng ngơ ngác nhìn Đoàn Bân cất tiếng hỏi :
- Này, bạn lên đây giúp nhỏ bự này phải không?
Đoàn Bân nhìn y vừa cười gật đầu đáp :
- Bạn xuống bên dưới đi, trận này để tiểu sinh tiếp tay hộ bạn một trận.
Chàng ngốc nghe nói gật đầu và nói tiếp :
- Bạn có lòng tốt như vậy nhỏ bự này bằng lòng nghe bạn xuống ngay bên dưới tức thì.
Nói xong, y nhìn Đoàn Bân cười rồi lại trợn mắt nhìn Ngân Khiết Nữ một cái rồi nhảy xuống luôn.
Ngân Khiết Nữ cứ đứng ngẩn người ra nhìn Đoàn Bân hai mắt không hề chớp nháy và cũng không thèm để ý đến chàng ngốc kia lườm nàng nữa.
Đoàn Bân là người rất thông minh thấy thái độ của Ngân Khiết Nữ như vậy biết nàng ta muốn gì rồi, nên chàng nhìn nàng mỉm cười và lên tiếng gọi :
- Này, cô nương...
Chàng chưa kịp nói thêm thì khán đài bên phía Đông đã có người lớn tiếng kêu gọi chàng rồi :
- Đoàn huynh.
Người đó vừa kêu xong đã phi thân ngay lên trên lôi đài.
Thì ra người ấy là Lục Nguyên Thanh đang ngồi xem ở Đông khán đài trong lòng y cũng không quên anh em thư sinh áo trắng mà y đã được gặp gỡ hồi hôm, nhưng từ lúc khai mạc đến giờ y ngó mãi mà không thấy hình bóng của ba anh em thư sinh nọ đâu cả. Y bỗng thấy có người phi thân nhảy lên đánh cho Ngân Khiết Nữ phải tránh sang bên, người ấy đúng là thư sinh đẹp trai nên y kinh hãi đứng lên ngẩn người ra. Y có ngờ đâu thư sinh này trông nho nhã như vậy mà lại có một nội công cao siêu đến thế.
Nguyên Thanh vừa lên tới lôi đài liền chạy tới chắp tay chào Đoàn Bân vừa cười vừa nói :
- Đoàn huynh, sao tới đây không kiếm, tiểu đệ đã xếp sẵn ba chỗ ngồi ở bên đông khán đài cho quý vị rồi.
Đoàn Bân cũng chắp tay đáp lễ :
- Cám ơn Lục huynh đã có lòng tốt như vậy, nhưng anh em tiểu đệ mới tới đây thôi cho nên chưa...
Đoàn Bân chưa nói dứt thì trên khán đài bên phía tây đã có người quát bảo :
- Tiểu tử áo trắng kia, anh em đạo gia đang lùng kiếm ngươi đấy!
Mọi người đều thấy sáu cái bóng người nhảy lên trên lôi đài.
Đoàn Bân thấy sáu người đó đều là đạo sĩ ăn mặc áo đạo bào vải đen lưng đeo trường kiếm đằng đuôi có tua vàng, người nào người nấy tuổi đều ngoài năm mươi. Tuy chàng chưa gặp sáu đạo sĩ này bao giờ nhưng xem bề ngoài của họ chàng cũng đoán ra được họ là Thanh Thành lục đạo đã khét tiếng giang hồ từ lâu.
Nguyên Thanh với Phụng Anh thấy Thanh Thành lục đạo đều lên cả trên lôi đài, nên cả hai đều ngạc nhiên vô cùng, sau Nguyên Thanh vội tiến lên chắp tay chào và hỏi sáu đạo sĩ rằng :
- Sáu vị đạo trưởng lên trên lôi đài này có việc gì thế?
Minh Thanh đạo trưởng là người đứng đầu của Thanh Thành lục đạo đưa mắt liếc nhìn Đoàn Bân một cái rồi hỏi Nguyên Thành rằng :
- Lục lão đệ có biết y là ai không?
Nguyên Thanh càng ngạc nhiên thêm đưa mắt liếc nhìn Đoàn Bân một cái rồi lắc đầu đáp :
- Tiểu đệ chỉ biết chàng họ Đoàn thôi.
Minh Thanh đạo trưởng nghiêm nghị nói tiếp :
- Y là Bạch Y Truy Hồn Phấn Diện Thư Sinh Trại Phan An, mấy năm nay tiếng tăm đã lừng lẫy khắp giang hồ đấy.
- Ủa...
Minh Thanh đạo trưởng vừa nói dứt, Ngân Khiết Nữ với Nguyên Thanh hai người đều giật mình kinh hãi và buột miệng kều ủa một tiếng như trên rồi cả hai trố mắt lên ngắm nhìn Đoàn Bân.
Đoàn Bân thấy hai người nhìn mình như vậy cũng nhìn lại họ một cái rồi quay lại nói với Minh Thanh đạo trưởng rằng :
- Đạo trưởng nói rất phải, tiểu sinh chính là Phấn Diện thư sinh mà trên giang hồ vẫn đồn đại đây, không hiểu đạo trưởng kiếm tiểu sinh có điều gì chỉ giáo thế?
Minh Thanh đạo trưởng cười ha hả đáp :
- Bạn nói hai chữ chỉ giáo như vậy bần đạo đâu dám nhận. Nhưng lần này sáu anh em bần đạo thừa lệnh dụ của Chưởng môn xuống núi để tìm kiếm ngài đòi lại một món nợ.
- Đòi nợ?
Đoàn Bân hỏi như vậy xong cười nhạt một tiếng và nói tiếp :
- Đòi nợ là công việc người buôn bán, tiểu sinh không phải là người buôn bán đâu và sáu vị đạo trưởng lại là người tu hành cũng không phải là nhơ nhuốc, như vậy giữa chúng ta có buôn bán gì với nhau đâu mà nợ nần nhau, để sáu vị phải xuống núi đòi nợ như thế?
Chàng rất ung dung không có vẻ gì là hãi sợ cả.
Phụng Anh và Nguyên Thanh hai người nghe thấy Đoàn Bân mỉa mai sáu đạo sĩ một cách rất khôi hài, cả hai suýt nữa thì phì cười ra tiếng.
Minh Thanh đạo trưởng sầm nét mặt lại nói tiếp :
- Bạch Y Truy Hồn chớ có múa mép khua môi như thế, đã là đại trượng phu dám làm thì phải dám chịu, ngày hôm nay đã bị bổn đạo tìm thấy rồi thì bạn có khéo giả bộ đến đâu cũng không sao tránh thoát.
- Thế đạo trưởng muốn làm gì tiểu sinh?
- Anh em bần đạo thừa lệnh Chưởng môn đến đãy để đòi lại tính mạng của các đệ tử của bổn môn.
- Đạo trưởng nhất định đòi thường mạng ư?
- Phải, đệ tử của phái Thanh Thành có phải là người thường đâu mà chịu để cho người khác tùy ý chém giết như vậy.
- Tôi không chịu thì sao?
- Không chịu ư? Vậy bạn đã được nghe đến danh tiếng của Thanh Thành lục đạo chưa?
Đoàn Bân đưa mất liếc nhìn Thanh Thành lục đạo một cái rồi làm như không hay biết gì cả rồi lại lên tiếng hỏi tiếp :
- Thanh Thành lục đạo là sáu vị đây phải không?
Minh Thanh đạo trưởng gật đầu dùng mũi kêu hừ một tiếng nhưng bỗng nghĩ ra lời nói của đối phương có vẻ khinh thị liền trầm giọng quát lớn một tiếng :
- Người dám khinh thường Thanh Thành lục đạo danh tiếng lừng lẫy giang hồ ư?
- Tiểu sinh là người như thế nào mà dám ngông cuồng khinh thường Thanh Thành lục đạo như thế, đạo trưởng nói quá nặng lời đấy thôi.
Nói xong chàng lớn tiếng cười, tiếng cười chàng giòn như tiếng chuông gõ vào đá vậy.
Đang lúc ấy, bên dưới trong đám đông bỗng có một nam một nữ, hai thiếu niên nhảy lên lôi đài. Thanh Thành lục đạo vừa đưa mắt thấy thiếu nữ trạc tuổi mười tám, mười chín lưng đeo thanh kiếm gỗ mặt đẹp như tiên nữ, còn thiếu niên cùng nhảy lên với nàng thì xấu xí không thể tưởng tượng được.
Một nam một nữ đó là ai không cần phải nói rõ quý vị cũng biết là Quyên Quyên với Âu Dương Siêu rồi.
Nguyên Thanh thấy Âu Dương Siêu xấu xí như vậy cau mày lại rồi lầm bầm tự hỏi :
- Ủa, lạ nhỉ?
Tuy y nói rất khẽ nhưng Phụng Anh đứng bên cạnh đã nghe rõ hết liền ngạc nhiên hỏi :
- Có việc gì mà sư đệ lại bảo là lạ lùng như thế?
Nguyên Thanh khẽ đáp :
- Không đúng!
Ngân Khiết Nữ lại hỏi tiếp :
- Cái gì không đúng?
- Tối hôm qua ngu đệ gặp bọn họ, thấy khác hẳn chứ không như bây giờ.
- Y là ai?
- Thiếu niên xấu xí kia.
- Hôm qua mặt của y ra sao?
- Mặt của y đẹp trai lắm.
- Chắc sư đệ xem lộn chăng?
Nguyên Thanh lắc đầu nghiêm nét mặt nói :
- Không, ngụ đệ không nhận lầm đâu.
- Thế à?
Nói rồi, Phụng Anh đua mắt ngắm nhìn bộ mặt xấu xí của Âu Dương Siêu một hồi rồi nghĩ thầm:
“Thiếu niên này đeo bộ mặt nạ để giấu diếm bộ mặt thật của chàng chăng?...”
Nàng ta nghĩ như vậy rất có lý do, vì nàng sanh trưởng ở đất người Mèo, vẫn thường thấy người Mèo đeo mặt nạ da người thật và nếu không nhìn kỹ thì không thế nào nhận ra được. Tuy nhiên nhìn kỹ mà nàng cũng không phát giác có vết tích gì là đeo mặt nạ da người cả nên nàng lắc đầu mấy cái và nói tiếp :
- Sư đệ nhìn lầm rồi, hay là người đó là người khác chứ không phải người này!
Nguyên Thanh lắc đầu đáp :
- Ngu đệ không lầm đâu, hôm qua y cũng mặc bộ quần áo này mà.
- Thôi chúng ta đừng cãi nhau làm chi nữa hãy xem họ làm gì đã.