• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi cho đến khi được Lương Diễn Chiếu ôm đến phòng tắm tắm rửa, cuối cùng, Quý Đình Đình mới nhớ đến một việc quan trọng.

"Bác sĩ Lương, không xong rồi, hôm nay em không xin nghỉ!"

Hôm nay là thứ sáu, theo lịch cô vẫn phải đi làm.

Cô chỉ là một ý tá nhỏ nhoi còn chưa qua thời gian thử việc. Nghỉ làm mà không xin phép như thế này, nhẹ thì trừ lương, nặng thì bị đuổi việc.

So với sự lo lắng của cô, Lương Diễn Chiếu lại có vẻ rất bình thản thờ ơ.

Anh đang thoa sữa tắm cho cô, nghe thấy vậy đưa tay gõ nhẹ lên chóp mũi nho nhỏ của cô, cười nói: "Không sao, cuối tuần anh giúp em chào hỏi một chút."

"Chuyện này... Không tốt lắm đâu?" Quý Đình Đình có chút do dự.

Mặc dù anh là con trai viện trưởng, nhưng mà cứ để anh giúp cô đi cửa sau như vậy, không thích hợp lắm.

"Không có gì không tốt cả, em bị bệnh, anh đang điều trị cho em, cho nên em không thể đi làm được." Lương Diễn Chiếu nói xong, lòng bàn tay to bôi sữa tắm đã trượt đến nơi riêng tư của Quý Đình Đình.
"Chân mở ra."

Nghe vậy, Quý Đình Đình ngoan ngoãn mở rộng chân, ngón tay thon dài của anh tùy ý trượt đến nhụy hoa cùng huyệt nhỏ nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.

Hoa huyệt của cô không có lông, giờ phút này cảnh tượng đó dâʍ mĩ đến mức thật sự làm người khác hận không thể đè cô ra thao một lúc nữa!

Phần đùi trong trải dài dấu vết xanh tím, mà nơi lỗ nhỏ, hoa môi đã có chút sưng đỏ, mặt trên có dính chút máu cùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà trắng... Thật là mang dáng vẻ bông hoa nhỏ xinh đẹp đã bị tàn phá!

Nhưng Lương Diễn Chiếu cuối cùng vẫn khắc chế được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, vẫn phải cho cô thời gian tiếp nhận cùng phục hồi.

Tự nhiên, khi cúi đầu anh cũng bỏ lỡ ánh mắt thanh lãnh xinh đẹp chợt ảm đạm của Quý Đình Đình.

Bác sĩ Lương vừa rồi nói là chữa bệnh...
Cho nên, tối hôm qua anh nửa đêm ra ngoài tìm cô, mới vừa rồi tiếp xúc da thịt với cô, nước và sữa hòa lẫn với nhau, tất cả chỉ là vì anh muốn chưa bệnh cho cô thôi sao?Quý Đình Đình là cô gái vô cùng truyền thống. Mặc dù cô học y, lúc còn ở trường đại học y, cô đã biết được cấu trúc sinh lí của con người từ lâu rồi, thậm chí còn từng được nhìn cơ thể trần trụi của đàn ông. Nhưng cô luôn cảm thấy, nam nữ quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ vô cùng thiêng liêng, cần phải có cơ sở tình cảm mới có thể bắt đầu quan hệ xáƈ ŧɦịŧ. Vì vậy khi mới hẹn hò, Trần Dương muốn cùng cô qua đêm, cô đều quả quyết từ chối.

Nhưng mà bây giờ, cô với Lương Diễn Chiếu như vậy, tính thành cái gì đây?

Vì sao hành vi vừa rồi của bác sĩ Lương có phần mạnh mẽ mà cô lại không hề chán ghét, cũng không có từ chối?
Thậm chí cô dưới sự dạy dỗ của anh cô còn đạt đến cao trào.

Cô cứ suy nghĩ như vậy đến thất thần, ngay cả Lương Diễn Chiếu tắm rửa sạch sẽ cho cô xong từ lúc nào cô cùng không biết.

Vừa dùng khăn tắm xoa xoa cơ thể của cô, Lương Diễn Chiếu vừa hỏi: "Xem sắc mặt em không tốt lắm, có phải vì sức lực của anh vừa nãy quá lớn hay không?"

Quý Đình Đình lúc này mới phát hiện mình thất thần, vội lắc đầu, nói: "Không phải, chính là em có chút đói bụng."

Lương Diễn Chiếu nghe vậy, lén lút nhẹ nhàng thở ra, trên thực tế, anh vừa mới nhất thời động tình, không khống chế được muốn Quý Đình Đình.Giờ phút này trong lòng cũng có chút thấp thỏm, sợ cô cảm thấy mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, càng sợ cô sẽ xa lánh anh.

Nhưng cũng may, trước mắt có vẻ cô không chán ghét anh. Như vậy là tốt rồi.
"Ngoan, em ra ngoài mặc quần áo trước, chờ anh tắm xong chúng ta ra ngoài ăn cơm." Lương Diễn Chiếu nói, nhẹ nhàng đẩy Quý Đình Đình.

"Ừ." Quý Đình Đình ngoan ngoãn mà đồng ý, bọc khăn tắm đi ra ngoài.

Khi thay quần áo trong phòng, cô cầm lấy điện thoại đang sạc điện trên đầu giường, nhìn thoáng qua, mới phát hiện vậy mà bây giờ đã là buổi chiều rồi.

Không nghĩ tới bọn họ lăn lộn một trận, vậy mà đã qua lâu như vậy rồi.

Khi cô mới vừa ngồi vào bàn trang điểm bắt đầu trang điểm thì Lương Diễn Chiếu đã ra ngoài. Nhìn qua sắc mặt anh vô cùng tốt, cả người anh nhìn qua vô cùng vui vẻ sảng khoái. Anh vừa mới cạo râu, nhìn qua trẻ tuổi đẹp trai lạ thường!

Quý Đình Đình chỉ liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy trái tim "Thình thịch" nhảy không ngừng. Cô cuống quít chuyển tầm mắt, nhanh chóng trang điểm nhẹ lên mặt.
Lương Diễn Chiếu vừa thay quần áo vừa đề nghị với cô: "Tô son màu đỏ rực của em đi."

Mái tóc cô vừa dày vừa đen, xõa tung xuống dưới nhìn như rong biển, cả người khí chất thanh lãnh, rất phù hợp với son môi màu đỏ, mang một vẻ đẹp cổ điển rất khác biệt.

Quý Đình Đình ban đầu nghĩ nếu ra ngoài ăn cơm thì không cần tô son, nhưng nghe anh nói vậy thì cẩn thận tô lên.

Đợi cô trang điểm xong, Lương Diễn Chiếu cũng đã mặc xong quần áo.

Anh chuẩn bị đầy đủ mang theo ví và điện thoại, nắm tay Quý Đình Đình, cười nói: "Đi thôi."

Lúc mười ngón tay giao nhau, Quý Đình Đình cảm giác cả người giống như bị dòng điện xẹt qua, ngưa ngứa.

Cô chợt nhớ đến mặc dù hai người đã rất thân mật nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ đơn giản nắm tay như vậy.

Tay bác sĩ Lương, rộng lớn, sạch sẽ, ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa rất gọn gàng. Lúc trước khi khám bệnh cho cô, bàn tay anh luôn mang theo hương vị nước sât trùng. Mà bây giờ, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người anh, Quý Đình Đình đoán được đó là mùi sữa tắm của cô.
Hai người bọn họ, trên người tỏa ra cùng một mùi hương, loại cảm giác này thế nhưng làm cô vụиɠ ŧяộʍ cảm thấy có chút vui sướng.Hai người đều đã rất đói nên đi đến một nhà hàng kiểu Nhật gần đấy. Lương Diễn Chiếu cầm thực đơn, gọi rất nhiều đồ ăn, có cá hồi, sashimi platter, cơm mực, lưỡi bò nướng, còn gọi cho Quý Đình Đình một chút kem xoài ướp lạnh với bưởi.

Bởi vì đã qua giờ cơm, nhà ăn có rất ít, người. Hai người bọn họ không chỉ có có phòng riêng, đồ ăn cũng mang lên rất nhanh.

Lương Diễn Chiếu ngồi đối diện với Quý Đình Đình, vừa ăn vừa liên tục gắp thức ăn vào đĩa cô, cười nói: "Nhanh ăn đi."

"Ừ."

Rõ ràng đã ở bên nhau ăn cơm nhiều lần, nhưng bữa ăn hôm nay, Quý Đình Đình lại cảm giác vô cùng khác biệt, thậm chí còn ngại ngùng hơn bình thường.
Nói là rất đói bụng, nhưng là ăn mấy khối cá hồi cùng với hai miếng cơm mực, Quý Đình Đình đã nhanh chóng no rồi.

Lương Diễn Chiếu vừa mới kịch liệt vận động, lúc này cần phải bổ sung thể lực gấp, vì thế Quý Đình Đình ăn xong, anh vẫn ưu nhã mà từ từ ăn.

Ăn một ít sashimi, anh đã cảm giác được ánh mắt của Quý Đình Đình ở đối diện vẫn luôn nhìn mình, vì thế ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Huyệt nhỏ còn đau không?"

"Khụ khụ ~" Quý Đình Đình vốn dĩ đang ở uống kem xoài ướp lạnh với bưởi, bỗng nhiên bị anh hỏi thẳng thừng như vậy, ngay lập tức bị sặc, mặt đỏ bừng.

Lương Diễn Chiếu đau lòng, vội đứng lên chuyển qua phía sau cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: "Lớn như vậy rồi, sao uống đồ uống cũng để bị sặc vậy?"

Giọng điệu của anh giống như đang nói chuyện với trẻ con không hiểu chuyện.
Lập tức mặt Quý Đình Đìng càng thêm đỏ.

Mặt đỏ lên, lỗ tai cũng không may mắn thoát khỏi. Theo cô cúi đầu, Lương Diễn Chiếu ngồi ở phía sau cô, tầm mắt có thể nhìn thấy vú thịt trắng nõn lộ ra trong chiếc váy cổ chứ V của cô.

Nháy mắt, anh lại cương lên.

"Tiểu Đình Đình ~"

"Hả?"

Khuôn mặt anh tuấn của Lương Diễn Chiếu lộ ra vẻ sắc dục. Ánh mắt sáng rực nhìn cô, nói giọng khàn khàn: "Để anh xem lỗ nhỏ có còn sưng hay không?"

Lúc nãy tắm cho cô, huyệt nhỏ cô có chút sưng. Khi anh bôi sữa tắm lên, hai mảnh thịt còn nhẹ nhàng run rẩy.

Quý Đình Đình run lên, không biết làm sao mà nhìn anh: "Bây giờ ư? ""Ừ, ngay bây giờ."

"Nhưng mà, bên ngoài có người..." Cô cắn môi nói.

Mặc dù đã đóng cửa lại, vị trí vị trí ghế lô của họ cũng gần góc, nhưng mà cửa ghế lô không có khóa. Nói cách khác, người phục vụ trong nhà hàng có thể vào bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK