• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì cả buổi ai cũng mệt nên ngủ đến tầm 9h, mọi người mới bắt đầu dậy.
Hiểu My quan tâm hỏi Diệp Tuyết tại sao tối qua không về phòng ngủ, rồi còn hỏi là cô bị cảm do tắm nước lạnh phải không. Diệp Tuyết chẳng biết trả lời thế nào nên chỉ lắc đầu cười trừ. Còn Ngôn Lục Hàm thì có vẻ không hài lòng khi thấy Devil và Diệp Tuyết lúc nào cũng ở bên nhau.
Mọi người rủ nhau ra ngoài ăn tí gì đó. Devil muốn giải quyết chuyện gì đó nên vẫn ở lại trong nhà nghỉ, nói sẽ ra sau.
Đúng như anh nghĩ, anh chỉ vừa mới về phòng thì Ngôn Lục Hàm đã “vác xác” đi vào sau anh. Cô ta dịu dàng nói:
- Devil, anh không muốn ăn ư? Hay em gọi thức ăn mang vào phòng cho anh nhé?
Devil chẳng thèm trả lời câu hỏi của Ngôn Lục Hàm, anh lãnh đạm đi đến bên cửa sổ, kiên nhẫn lên tiếng:
- Là em đúng không?
Ngôn Lục Hàm cảm thấy chột dạ. Anh nói thế là có ý gì? Cô ta tiếp tục giả ngơ:
- Anh nói gì? Em không hiểu.
- Hệ thống nước nóng. – Devil thật sự rất muốn tát cho cô ta bớt giả vờ đi.

Ngôn Lục Hàm bắt đầu nghi ngờ. Lẽ nào anh đã biết?
- Em không biết anh muốn nói gì?
Devil nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh khiến Ngôn Lục Hàm hơi sợ hãi.
- Không biết?Ai làm hỏng hệ thống nước nóng?
- Chẳng phải nó tự hỏng sao? – Ngôn Lục Hàm tiếp tục “ngây thơ”.
- Em đừng tưởng tôi không biết. Cái này là của ai?
Devil lấy từ trong túi quần ra một chiếc kẹp tóc. Nếu không phải sáng nay anh tình cờ đi qua chỗ người ta sửa lại dây nối ở hệ thống nước nóng thì sẽ không phát hiện ra thứ này và cũng không biết cô ta đã làm đứt dây của hệ thống. Không ngờ cô ta lại cố tình làm thế để hại Tiểu Tuyết của anh.
- Em....em..Devil, em rất yêu anh....Anh không biết ư?
Ngôn Lục Hàm lại đi nói sang một việc khác, chỉ mong sao tình cảm của mình có thể khiến anh bỏ qua chuyện này...và hơn nữa là chấp nhận cô ta. Thật sự cô ta có gì không tốt. Rõ ràng là xinh đẹp, thông minh hơn Diệp Tuyết, cô ta lại là thành viên của tổ chức. Như vậy mà anh lại đi lựa chọn cái người không biết tốt xấu kia.
- Vì thế...cô muốn hại Diệp Tuyết? – Devil lạnh lùng mở miệng.
- Devil!
Ngôn Lục Hàm tiến sát lại gần anh, to gan tay đưa ra ôm lấy hông anh, dựa đầu vào ngực anh cũng không dám nhìn anh, nước mắt ngắn nước mắt dài chảy ra.
Anh không nói gì cũng không có hành động gì là muốn đẩy Ngôn Lục Hàm ra khỏi mình.
Diệp Tuyết không ngờ lại được nhìn thấy cảnh Ngôn Lục Hàm ôm người yêu của cô rất tình cảm. Cô chỉ để quên điện thoại nên quay lại lấy...vậy mà lại được xem kịch hay thế này.
Ban đầu cô có hơi mất bình tĩnh, hơi khó chịu, hốc mắt hình như bắt đầu đỏ, trong đầu có chút hỗn loạn.
Sau đó, cô lại cười. Rõ ràng trong tình huống này chỉ mình Ngôn Lục Hàm chủ động, còn anh thì vẫn đứng im đó, tay vẫn để trong túi quần, làm sao cô có thể nghi ngờ anh chứ? Nhưng tại sao anh lại không đẩy cô ta ra? Hành động như vậy là có ý gì? Mặc dù rất tin tưởng anh, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt hững.
Ngôn Lục Hàm đã nhận ra sự có mặt của Diệp Tuyết ở ngoài cửa phòng. Lợi dụng lúc này, cô ta càng cố ôm Devil chặt hơn, ra vẻ đáng thương hơn, cốt để cho Diệp Tuyết ghen mà đau lòng rồi sẽ dẫn đến chia tay.

Diệp Tuyết cũng biết là cô ta đã thấy mình. Thái độ của Ngôn Lục Hàm càng chứng tỏ cô đã nghĩ đúng.
Thật nực cười!
Được thôi, cô ta đã muốn cô đau lòng thì cô sẽ hợp tác, cô sẽ diễn cho thật đạt.
Diệp Tuyết vội quay đầu chạy đi thật nhanh giống như những người nhìn thấy người yêu thân mật với người khác mà đau đớn quay đầu đi.
Ngôn Lục Hàm trẻ con quá thì phải. Chỉ dùng một chiêu đó mà muốn cô tránh xa anh à? Không bao giờ có chuyện đó. Cô ta không biết cô rất mê truyện trinh thám với mấy tiểu thuyết trên mạng sao? Dĩ nhiên với suy nghĩ thấu đáo và kinh nghiệm qua tiểu thuyết, cô không thể nghi ngờ anh được. Mấy chuyện như thế này xưa quá rồi, trong tiểu thuyết nào mà chả có. (=đúng đó, xưa rồi diễm ơi=)
Ngôn Lục Hàm thấy Devil không đẩy mình ra thì có chút mừng rỡ định nói thêm vài lời “động lòng người” nữa. Thế nhưng, đã tưởng bở rồi. Lời chưa kịp nói thì cô ta đã bị rơi xuống địa ngục khi Devil thốt ra một câu:
- Tránh xa Tiểu Tuyết! Nếu không, đừng trách tôi!
Cái này có tính là một câu hăm dọa trắng trợn không nhỉ?
Đôi tay Ngôn Lục Hàm tự giác thả lỏng, rời khỏi người của Devil.
Mặc cho cô ta đang cứng đờ người, anh thản nhiên bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn ném kẹp tóc của cô ta lên bàn.
Ngôn Lục Hàm giận dữ quăng kẹp tóc ra ngoài cửa sổ, ngồi bệt xuống sàn nhà, đôi mắt oán hận nhìn ra ngoài. Cô ta không hiểu, rất không hiểu.
Vì sao chỉ vì một cô gái mới gặp mà anh lại đối xử với người đã quen biết anh hơn 5 năm trời?
Quả thật không hiểu.

Tình yêu của cô ta dành cho anh lại trở thành thế này ư?
Từ lần đầu tiên gặp anh, cô ta đã yêu anh. Cô ta tìm mọi cách tiếp cận anh, cố chứng tỏ mình là một cô gái dịu dàng, tài giỏi, thông minh. Nhưng đổi lại, chỉ là sự phũ phàng của anh. Cô ta biết rõ ngay từ đầu anh đã không coi mình là bạn, chỉ đơn thuần là một thành viên trong tổ chức mà thôi.
Và đương nhiên, cô ta không muốn từ bỏ, nhất quyết lấy lòng anh.
Cứ tưởng thời gian cô ta ở bên Mĩ, bồi dưỡng mối quan hệ với bố mẹ anh, với anh trai và em gái anh thì cơ hội ở bên anh càng lớn hơn, khi trở về anh sẽ tốt với cô ta hơn. Nhưng thật không thể tưởng tượng được, bên cạnh anh đã có người con gái khác mà người này lại thua kém cô ta về mọi mặt.
Rốt cuộc là vì sao? (= vì một chữ yêu đó pà chị=)
Mà dù gì Ngôn Lục Hàm cũng đạt được mục đích rồi. Chẳng phải cô gái đó cũng đã bỏ đi như bao người khác, làm gì có ai chịu được cảnh người mình yêu thân thiết với người khác chứ. Ai trong lúc đó cũng sẽ ghen lên thôi.
Tình yêu vốn ích kỉ như vậy. Cô ta tự thấy bản thân không có làm sai mà nở nụ cười đắc ý.
Nhưng...có lẽ...cô ta đã nhầm rồi. Diệp Tuyết lại không giống với những điều cô ta đã nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK