Chương 23
Sưu tầm
Hắn một mình trong phòng suốt từ chiều ấy đến tận tối, ngồi thừ người ra suốt buổi, mắt nhìn xa xăm hắn dần chôn mình vào bóng đêm lạnh lẽo.
Mọi người trong nhà tìm kiếm nó khắp nơi. Khi đi, nó không dùng chiếc Spyder, không điện thoại... nên không thể phát hiện vị trí của nó trên thiết bị định vị. Mặc dù đã huy động rất nhiều lực lượng vệ sĩ lục tung cả thành phố nhưng vẫn không tìm thấy, thậm chí là một chút manh mối cũng không hề phát hiện được
Ngay sau lúc nó ra khỏi nhà một vài tiếng đồng hồ
Ngồi trên chiếc ghế đá tại công viện nhỏ, nước mắt nó cứ chảy dài mỗi lần nhớ lại những gì hắn nói và biểu hiện trên khuôn mặt hắn lúc ấy.
- Ray, sao chị lại ngồi đây khóc?_Hellen nói, khi nhận ra nó- Thấy dáng chị nhưng em không nghĩ chị lại đến đây khóc một mình, có gì uất ức không nói được hay chuyện không vui?
Nó nấc lên từng cơn kể lại cho Hellen nghe về sự việc xảy ra với hắn
- Hoàng tử thật quá đáng, sao lại làm vậy với chị. nhưng cũng tại anh ấy vẫn con chưa khỏi vết thương lòng do chị em gây ra
- hu...hu..._nó tựa vào vai Hellen khong nức nở
- Thôi! chị nín đi, em đang có 2 vé tàu định rủ ai đó cùng đi Vinpearl thì gặp chị, mình đi nha. Ngày mai, khi trở về sẽ cảm thấy thoải mái hơn
- Ừ, cũng được. Cảm ơn em_nó nói
Trong lúc cả nhà lục tung thành phố tìm tìm kiếm nó thì cô nàng lại rong ruổi trên thuyền đến Vinpearl.
Trên thuyền, nó tựa vào vai Hellen ngủ thiếp đi vì mệt mỏi và say tàu làm dội về những hình ảnh của Linda mỗi lần theo Hellen bỏ nhà đi du lịch
Khoảng 6h tối, nó và Hellen cập bến Vinpearl, cả hai nghịch ngợm vui đùa, quên đi những cảm giác tủi thân mà hắn tạo ra cho nó. Còn với Hellen thì càng gần nó, nhỏ lại càng nhớ về người chị đã đi xa.
Lúc này, hắn cũng bắt đầu ra khỏi nhà. Phóng đi trên chiếc mô tô của mình hắn lao ra nghĩa địa và đến mộ Linda (nói là nghĩa địa chứ thật ra Phạm gia đã mua đứt khu này chỉ để xây mỗi mộ của Linda mà thôi). Hắn gối đầu trên nấm đất mang sương khói người con gái hắn từng yêu rồi thiếp đi.
Sáng hôm sau, hắn lại trở về với cuộc sống chưa gặp nó trước kia. Vũ trường, quán bar, hắn lại quấn lấy men rượu, một mình gặm nhấm nỗi đau.
Quay lại với nó.
Trên du thuyền của Hellen, nó và nhỏ dạo ra giữa biển. Hòa với hơi muối ngạt ngào của biển, gió dịu êm mát rượi khiến nó trở nên trầm ngâm. Đứng trước boong thuyền nó nhìn mọi thứ mà đầu óc thì cứ ngóng về hắn
- sao vẫn chưa đi tìm mình, gọi điện cũng không luôn
Có lẽ, một đêm đã làm nó vơi đi nỗi giận dữ tột cùng vì dù sao trái tim nó cũng dành để yêu hắn chứ không phải là để dỗi hắn. Vẻ mặt suy tư kia của nó khiến Hellen như có cảm giác Linda sống lại, những phút giây bên nó trong nhỏ dường như đang khắc hình ảnh người chị yêu thương của nhỏ một cách sâu sắc hơn.
- Á..._mãi nghĩ ngợi, nhỏ vấp phải chân ghế relax
- Hà Quân, em không sao chứ? Chảy máu rồi, em bất cẩn thật_nói rồi nó chạy vào trong lấy ra hộp thuốc- Đau thì em phải nói nhé để chị biết mà nhẹ tay lại, đừng cố gượng nhé sẽ không thoải mái đâu_nó nhìn Hellen cười
- Hà Quyên, là chỉ phải không?_nhỏ rưng rưng
- Em vừa nói gì?_nó ngẩn mặt lên nhìn nhỏ hỏi
- Em...em..._nhỏ òa khóc rồi ôm chầm lấy nó.
Cô bé quyết định đưa nó về nhà vì muốn nhà mình một lần nữa sống lại với một Hà Quyên mới, muốn ba mình bình tĩnh lại sau 3 năm chôn vui mình vào công việc để cố quên đi mẹ và Quyên.
Tại nhà Hellen chiều hôm đó
- Cháu...cháu thật giống con gái chú, giống...giống hệt_ ba Hellen lắp bắp vì xúc động
- Thấy chưa con đã bảo mà
- Con gái_ông ôm nó vào lòng ấu yếm khiến chính nó cũng phải trào nước mắt- Con có thể gọi ta là ba như khi Hà Quyên từng gọi không?
- Vâng, được ạ. Ba
Tiếng ba của nó vang lên đúng ngữ điệu tưởng đã chết 3 năm về trước, cả căn biệt thự, từ người làm đến quang cảnh, không khí đều tỉnh giấc thoát khỏi khối u mê, buồn bã.
Nó dùng bữa cùng gia đình theo ý chủ tịch Phạm
- Ba và chị ở lại ăn tối, con no rồi. Có chút việc con phải đi. Con xin phép_Hellen chợt kiếm cớ ra khỏi nhà, nhìn vẻ mặt và cách nói của nhỏ không có vẻ gì là chuẩn bị từ trươc
Danh Sách Chương: