• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Trong nhà mới xảy ra hỏa hoạn, rất hỗn loạn, gần đây nếu không có việc gì, em không cần phải đến đây"
Nói xong Kiều Vân Mặc lách qua người Ôn Như Nam bước lên lầu.

Lúc đó ngay cả nhìn một cái anh cũng không hề nhìn cô.

Ôn Như Nam cứ đứng tại đó, sự kinh ngạc và nhục nhã Cứ xoay quanh trong đầu cô.

Cô không dám tin vào tai của mình.

Kiều Vân Mặc, anh ấy vậy mà lại đuổi cô đi! Cô nắm chặt tay cả người bắt đầu run rẩy.

"Lăng__ Yên"
Cô nghiến chặt răng gọi ra cái tên này.

Người giúp việc quy dưới đất đã bị kéo ra ngoài, những đồ vật lúc trước chuyển ra ngoài giờ đang lần lượt được chuyển lại vào bên trong.

Lúc có lúc không, Ôn Như Nam dường như cảm thấy có những ánh mắt lén lút liếc nhìn cô, trong đó chứa đầy sự châm biếm và khinh thường.

Trong phút chốc, cô dường như trở về những ngày tháng cực khổ trong quá khứ, bị người khác coi thường, bị người khác xem nhẹ, những ngày tháng phải nhìn sắc mặt người khác để sống.

Cô muốn lớn tiếng hét lên, móc hết mắt bọn họ ra.

Nhưng mà lý trí nói với cô không thể làm như vậy.


Trước khi cô chính thức trở thành nữ chủ nhân của Kiều gia, mọi sự kích động đều không được cho phép.

Nhưng ngọn lửa cô đang hừng hực cháy sắp khiến trái tim cô nổ tung.

Cuối cùng không kìm nén được, cô lấy túi đi ra ngoài, bóng lưng có chút thê lương.

Trong phòng ngủ, Kiều Vân Mặc đi đến lan can, quay lưng lại với khung cảnh bên ngoài nhìn mọi thứ trong căn phòng.

Người giúp việc ra vào nửa ngày, căn phòng cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ vốn có của nó.

Mỗi lần đồ trong phòng được xếp lại vị trí cũ, trong lòng Kiều Vân Mặc lại âm ỉ đau.

Mọi thứ ở nơi đây từng chút từng chút một đều có dấu vết của hai người họ.

Nhäm mát lại, hít thở một hơi, cả cơ thể anh như đang rung lên từng đợt.

"Vân Mặc, kể từ ngày hôm nay, em sẽ chính thức trở thành Kiều phu nhân của anh"
"Đây chính là phòng của hai chúng ta sao? Thật là to và đẹp quá đi"
"Vân Mặc, đây là món quà em chuẩn bị cho anh, anh có thích không?"
"Con của chúng ta, hãy cứu con của chúng ta! "
"Vì sao lại không bỏ qua cho cha, vì sao?"
Anh cho räng, những điều ngọt ngào đó anh chỉ miễn cưỡng diễn cùng cô, mục đích chính là làm cô mất cảnh giác để tiện cho kế hoạch sau này của anh.


Ngược lại, Lăng gia - Lăng Thành Châu đã mất mạng, anh chợt phát hiện những kí ức đó từng chút một khắc sâu trong trái tim anh.

Trên chiếc tủ ở đầu giường đế một chiếc hộp âm nhạc.

Đi qua đó, anh mở nắp chiếc hộp âm nhạc ra.

Cupid cầm trên tay cung tên ung dung quay vòng tròn, âm thanh quen thuộc lại vang lên trong căn phòng.

Đồ chơi này là do cô luôn bám lấy anh mà đòi, anh không chịu được mới tìm thợ gỗ đặc biệt làm cho cô.

Anh nhớ rất rõ cô lúc đó mê mẩn bộ phim điện ảnh Hồng Kông tên là "Phong vân".

Từ sáng đến tối, luôn nghe thấy cô phát khúc nhạc ""Đom đóm bay"
trong phim.

Anh thật sự không hiếu âm điệu đơn giản như vậy sao cô lại say mê đến vậy, vậy mà chiều ý cô đặt làm chiếc hộp âm nhạc này.

Buổi tối nhận được hộp quà này, cô ôm cả tối ngủ, sau đó lúc nào cũng để bên giường, trước khi ngủ lúc nào cũng nghe vài lần mới được.

Kiều Vân Mặc có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.

Hộp âm nhạc này ngoài việc màu có chút nhạt đi, dường như được bảo quản rất tốt, âm thanh vấn trong trẻo như lúc đầu, chỉ là người nâng niu nó giờ đã rời đi rồi.

Ba tháng sau, nước Y.

Tỉnh Khiết Chi đẩy hành lý và sảnh sân bay, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.

Trong đoàn người, giữa những tấm bằng viết các loại ngôn ngữ khác nhau, ba chữ tiếng hán "Tỉnh Khiết Chi"
vô cùng bắt mắt.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK