• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra mà nói thì thành phố Thanh Ninh cũng không có bất kỳ danh lam thắng cảnh hay món ăn vặt nào đặc biệt xuất sắc.

Đợi sau khi check-in hai địa điểm được xem như có chút danh tiếng xong, nhóm bốn người họ cũng không còn hứng thú gì nữa.
Diệp Dung vốn dĩ cũng không để tâm lắm về chuyến đi du ngoạn ngẫu hứng lần này, đặc biệt là sau khi cô cảm nhận được bầu không khí kì dị trong nhóm thì càng mất hứng thú hơn.

Sau khi Loạn Ly vừa mệt mỏi lại vừa chán nản kêu giải tán trở về khách sạn nghỉ ngơi, Diệp Dung lập tức gọi xe, không đợi mấy người hối hận cả tập thể kéo nhau trở về khách sạn.
Viên Minh Lãng lặng lẽ đi theo sau mọi người, nhìn cậu con trai tên là Nhạc Chi Sơ kia, thấy ánh mắt của hắn thỉnh thoảng dừng lại trên người Diệp Dung đầy lưu luyến, trong lòng cậu không hiểu vì sao lại dâng lên một tia không vui, đồng thời cũng không khỏi vui mừng vì ngày hôm qua mình đã đồng ý ở lại Thanh Ninh.

Nếu không, với vẻ ngoài thanh tú và kiện gia đình vô cùng tốt của Nhạc Chi Sơ, chỉ sợ là Diệp Dung sớm muộn gì cũng sẽ bị đối phương câu đi mất.
Nghĩ tới đây, Viên Minh Lãng không khỏi cảm thấy hoảng loạn.

Cậu trước giờ chưa từng nhận ra, không biết từ khi nào bản thân mình đã để ý đến Diệp Dung như vậy, thậm chí cậu còn quan tâm đến chuyện cô có tìm được bạn trai hay không, hay kiểu bạn trai mà cô đang tìm kiếm là gì.....
Tránh đi ánh mắt của Diệp Dung, Viên Minh Lãng đi theo ba người họ trở lại khách sạn, sau đó chào hỏi mọi người rồi trở về phòng.

Bởi vì bọn họ đều dậy sớm, cho rằng Viên Minh Lãng chỉ là mệt mỏi nên cũng không để ý nhiều.

Chỉ có Nhạc Chi Sơ đứng ở một bên nhìn thấy Viên Minh Lãng chỉ vì một ánh mắt của Diệp Dung mà cả gương mặt đỏ bừng, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mất mát.
Sau khi Viên Minh Lãng trở về phòng và đi vào phòng tắm tắm rửa xong xuôi, cậu nằm ở trên giường, yên lặng suy nghĩ về hành trình của ngày hôm nay.

Nghĩ đến việc mình vì Diệp Dung mà ghen tị với một tên nhóc, trong lòng vừa khinh bỉ chính mình lại vừa cảm thấy xấu hổ.

Nhưng cùng lúc đó, một câu hỏi dường như bị cậu cố ý quên lãng dần dần hiện rõ trong đầu.
Tại sao khi nhìn thấy một người con trai xa lạ đưa Diệp Dung đi làm trong lòng cậu lại cảm thấy khó chịu? Tại sao lại vì chuyện của Diệp Dung và Nhạc Chi Sơ mà trở nên ghen tuông?
Mặc dù kể từ khi cậu biết Diệp Dung cho tới nay, cô vẫn luôn không ngừng giúp đỡ cậu.


Từ việc giúp cậu hâm nóng cơm hộp, rồi đến việc vào được NJ, sau đó lại hướng dẫn công việc cho cậu.....
Nếu Diệp Dung chỉ là thuận tiện giúp đỡ một tay, vậy còn cậu? Vì cớ gì cậu lại lo lắng Diệp Dung trong lúc say rượu ở KTV sẽ gặp nguy hiểm? Lại vì cái gì không chút nào để ý thu dọn mớ hỗn độn mà cô đã nôn ra đầy đất, chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì muốn bày tỏ lòng biết ơn với Diệp Dung thôi sao?
Viên Minh Lãng cảm thấy lý do này đối với mình hình như có chút không thuyết phục.
Mặc dù lý do đó cứ quanh quẩn trong đầu, nhưng Viên Minh Lãng chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào nó.

Che đầu rối rắm hồi lâu, cuối cùng cậu mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.
Trong lúc hoảng hốt, Viên Minh Lãng dường như đã quay lại cảnh tượng khi lần đầu tiên cậu gặp được Diệp Dung.

Cậu mặc bộ đồng phục giao hàng màu vàng và đội mũ bảo hiểm có tai dài, trong lòng tràn đầy sợ hãi mà đứng trước cửa nhà Diệp Dung.

Cậu vừa giơ tay gõ cửa phòng Diệp Dung thì ngay sau đó, Diệp Dung đã say xỉn từ bên trong mở cửa ra.
Viên Minh Lãng nhìn ánh mắt say bí tỉ của Diệp Dung, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Cậu vừa định gọi tên Diệp Dung, đối phương đã nắm lấy cổ tay cậu, hung hăng kéo vào trong phòng, sau đó đem cậu ghì chặt vào tường.
Viên Minh Lãng chỉ cảm thấy sức mạnh của Diệp Dung rất lớn, lúc đẩy cậu vào tường phần lưng bị va đập rất đau.

Nhưng mà cậu còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì hai gò má hơi ửng đỏ, đôi mắt lờ đờ của Diệp Dung đã tiến lại gần.

Cậu trực tiếp cắn chặt miệng ngăn những lời định nói, sợ tới mức cả người cứng ngắc dán vào tường, một chút cử động nhỏ cũng không dám.
Nhưng mà Diệp Dung có vẻ cũng không hài lòng với việc chỉ được hôn thôi, cô ôm cổ cậu muốn tiếp tục.

Viên Minh Lãng cảm giác được hai bàn tay mềm mại không xương của đối phương đang vòng qua cổ mình, không khỏi ngứa ngáy muốn xoay người nhào vào lòng đối phương.
Nhưng Viên Minh Lãng không ngờ tới chính là, cậu còn chưa kịp rút tay ra thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Viên Minh Lãng tức thì bị dọa sợ giật mình, lại lần nữa mở mắt ra nhìn ngọn đèn tường mờ ảo trên đầu, lúc này mới ý thức được, những gì trải qua vừa rồi hết thảy chỉ là một giấc mộng của chính mình mà thôi.....
Viên Minh Lãng nhìn vào nóc nhà màu trắng, tay phải nắm chặt cổ áo, không khỏi hít sâu một hơi.

Tiếng rung của điện thoại di động trên gối vẫn tiếp tục vang lên, Viên Minh Lãng nhìn ảnh đại diện của cô em họ Lý Nhiễm hiện trên màn hình điện thoại di động, do dự một lúc vẫn bắt máy.
"Anh Minh Lãng, em nghe người ta nói anh tới Thanh Ninh hả?"
Lý Nhiễm là con gái của gia đình dì Viên Minh Lãng, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ còn tốt hơn nhiều so với thằng em trai Viên Minh Khôn của cậu.
Nghe Lý Nhiễm nói, Viên Minh Lãng xoay người từ trên giường ngồi dậy, lau sạch mồ hôi trên đầu rồi mới nói.
"Em nghe ai nói vậy? Hình như chuyện anh về Thanh Ninh trong nhà không có ai biết....." Viên Minh Lãng vừa nói xong liền nhớ tới trước kia có gặp được An Tiểu Tĩnh.
Cẩn thận nhớ lại một chút, hình như mối quan hệ giữa An Tiểu Tĩnh và cô em họ Lý Nhiễm của cậu có vẻ rất tốt.

Cho nên chuyện Lý Nhiễm biết tin tức cậu trở về cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Hôm kia Tiểu Tĩnh không phải nhìn thấy anh trên đường sao? Sao nháy mắt liền quên người ta rồi? Lúc còn đi học luôn như vậy, lớn lên vẫn như vậy.

Anh mà còn như thế, sau này làm sao tìm bạn gái đây?"
Sau khi Lý Nhiễm nói ra hai từ bạn gái, khuôn mặt của Diệp Dung bất giác xuất hiện trong đầu của Viên Minh Lãng.
Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, tức khắc Viên Minh Lãng bỗng thấy khó thở, vội vàng vén chăn từ trên giường ngồi dậy.

Sau khi vào phòng tắm rửa mặt, lúc này cậu mới tỉnh táo lại.
Ở đầu bên kia điện thoại, Lý Nhiễm không khỏi mất bình tĩnh vì đã lâu không nghe thấy câu trả lời của Viên Minh Lãng.

Thấy vậy, Viên Minh Lãng lập tức lên tiếng, cho thấy cậu vẫn luôn nghe máy.
"Ây da, em nói anh, mỗi lần nói tới chuyện này là anh đều ấp úng trả lời cho có lệ, không muốn cái này không muốn cái kia, Tiểu Tĩnh tốt như vậy sao anh không cho người ta cơ hội?"
Lý Nhiễm vừa dứt lời, lại tức giận nói tiếp: "Nói cho anh biết nha, người dì thân yêu của anh, cũng chính là mẹ của em, lúc biết anh về Thanh Ninh đã ra lệnh cho em, bất luận thế nào cũng muốn anh phải trở về một chuyến, bằng không....., he he, em không nói chắc anh cũng hiểu mà ha."
Từ khi còn nhỏ cha mẹ Viên Minh Lãng đã không ở bên cạnh cậu, nên cậu vẫn luôn được dì chăm sóc rất nhiều.

Vì vậy, mặc dù mấy năm nay không có trở lại Ninh Châu, nhưng cậu vẫn chưa bao giờ cắt liên lạc với dì của mình.
Nghe Lý Nhiễm nói dì đã ra mệnh lệnh cho cậu.


Viên Minh Lãng không khỏi oán trách An Tiểu Tĩnh, nếu không phải cô ấy nhiều chuyện, dì cũng sẽ không kêu cậu quay về.
"Lần này anh với cấp trên đến Thanh Ninh đi công tác, thật sự không có thời gian quay về, nói với mẹ của em một tiếng, chờ khi nào đến ngày quốc khánh nhất định anh sẽ đến thăm dì."
Nhưng Lý Nhiễm ở đầu bên kia điện thoại lại không đồng ý, lên tiếng phản bác: "Muốn nói thì anh tự đi mà nói, em sẽ không nói đâu.

Dù sao em cũng đã chuyển lời tới rồi, có trở về hay không tự anh quyết định đi!"
Nói xong Lý Nhiễm cúp điện thoại.
Viên Minh Lãng bất đắc dĩ nhìn điện thoại bị cắt đứt, thở dài, đang cân nhắc có nên gọi điện thoại cho dì giải thích hay không thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Viên Minh Lãng không kịp nghĩ nhiều vội vàng chạy ra mở cửa phòng.
"Ai du, cậu trai trẻ cậu đang làm gì vậy? Diệp Tử gọi điện thoại cho cậu mấy cuộc sao cậu không nghe máy? Ngủ say như chết vậy?"
Lúc Viên Minh Lãng đến mở cửa, những lời phàn nàn như súng máy của Loạn Ly liên tiếp bắn vào người cậu.
"Xin lỗi, tôi vừa nghe điện thoại nên không để ý."
Loạn Ly liếc nhìn điện thoại trong tay Viên Minh Lãng, đó là một chiếc điện thoại cũ kĩ đã bị tróc sơn, nàng bĩu môi không tiếp tục oán trách nữa.
"Bây giờ cậu có bận việc gì không? Nếu không có thì đến phòng Diệp Tử, chúng ta cùng nhau chơi mấy ván bài nhé?"
Viên Minh Lãng vừa rồi không trả lời cuộc gọi của Diệp Dung, cậu sợ cô sẽ tức giận với mình.

Dù không thạo đánh bài nhưng cậu vẫn không từ chối.
Trở về phòng thu dọn xong, Viên Minh Lãng khóa cửa lại và đi tới cửa phòng của Diệp Dung.

Ngay lúc cậu định đưa tay lên gõ cửa thì cánh cửa bị kéo ra từ bên trong, Diệp Dung đang mặc một bộ quần áo màu trắng ở nhà, bất thình lình đứng đối diện với Viên Minh Lãng.
Nhìn Diệp Dung đang ở trước mặt, Viên Minh Lãng đột nhiên nhớ tới giấc mộng ban nãy.

Nghĩ đến trong mộng Diệp Dung đối với mình làm cái gì, cả gương mặt Viên Minh Lãng đỏ tới tận cổ.

Cậu ngượng ngùng giơ tay lên, qua một lúc lâu cũng chưa nói được lời nào.
Diệp Dung nhìn Viên Minh Lãng đỏ mặt mà tự hỏi liệu cô có phải mặc nhầm quần áo rồi không.

Cô cúi đầu nhìn xuống cũng không phát hiện ra có chỗ nào không đúng, vì vậy không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.
"Này, Tiểu Viễn tới rồi hả? Mau vào nhà đi, còn thiếu mỗi mình cậu thôi đó."
Nghe thấy giọng nói của Loạn Ly, Viên Minh Lãng lúc này mới hoàn hồn lại, cậu xấu hổ buông tay xuống cười với Diệp Dung, nghiêng người đi vào phòng cô.
Lúc này, Loạn Ly và Nhạc Chi Sơ đã đến đông đủ.


Hai người đang ngồi khoanh chân trên giường của Diệp Dung xáo bài.

Thấy Viên Minh Lãng tiến vào, Loạn Ly vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Viên Minh Lãng mau tới đây.
......
Bởi vì Viên Minh Lãng không thành thạo việc chơi bài, nên ban đầu mọi người đã chơi đấu địa chủ.

Vì Viên Minh Lãng và Diệp Dung biết cách đếm bài nên mặt Loạn Ly và Nhạc Chi Sơ đầy giấy vệ sinh.

Bất đắc dĩ, trước đề nghị của Nhạc Chi Sơ, mọi người chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm.
Lúc đầu, Viên Minh Lãng có chút không hiểu quy tắc trò chơi, cho nên bị dán bốn năm tờ giấy lên mặt.

Sau khi cùng ba người chơi vài hiệp, cậu cũng đã đoán ra đại khái, chờ sau khi Viên Minh Lãng thả quả bom trong tay ra, nhìn thấy Diệp Dung bên tay phải vẻ mặt bất đắc dĩ véo năm quân bài, Viên Minh Lãng lập tức nở nụ cười.
"Ha ha ha, không nghĩ tới Diệp Tử cuối cùng lại chết ở trong tay của Tiểu Viên.

Tieba kì này không cần tốn mực rồi."
Diệp Dung bất đắc dĩ xé ra năm mảnh giấy dính nước dán lên hai má, mảnh còn lại định dán lên vành tai, đột nhiên lại bị Loạn Ly ngăn lại.
"Đây đây để tôi dán cho cậu."
Diệp Dung làm sao không nhìn ra ý xấu của Loạn Ly, cô ngả người ra sau để tránh đòn đánh lén của nàng.

Nhưng động tác của Loạn Ly lại quá nhanh, Diệp Dung còn chưa kịp né tránh đã bị Loạn Ly làm cho đè lên đùi của Viên Minh Lãng.
Viên Minh Lãng bị hành động của hai người làm cho hoảng sợ, nhưng lại càng sợ lúc mình liều lĩnh rút khỏi người Diệp Dung sẽ làm cô bị thương.

Cậu chỉ có thể dang hai tay đỡ lấy vai Diệp Dung để đề phòng cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhạc Chi Sơ ở một bên nhìn hành động của Viên Minh Lãng mà trong lòng không khỏi có chút xót xa.

Cậu cúi đầu yên lặng thu dọn đống bài lộn xộn trên giường, mãi cho đến khi hai người quậy đủ rồi mới ngừng xáo bài.
"Thời gian không còn sớm, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi? Em nghe chị họ nói Thanh Ninh có một quán bar rất thú vị, chi bằng ăn tối xong chúng ta đi tới đó xem thử?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK