• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Hứa Thuận Hòa vẫn như thường lệ thức dậy lúc ba rưỡi, rón rén xuống lầu. Dưới bếp, Dương Gia Thịnh đã rửa sạch đậu nành, đang ép sữa. Hứa Thuận Hòa ngạc nhiên:

 

"Sớm vậy à? Ba giờ đã dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?"

 

"Không có đâu." Dương Gia Thịnh vừa nhào bột mì, vừa đáp, "Mới dậy thôi."

 

"Sao thế? Trông bộ dạng có vẻ không vui." Hứa Thuận Hòa rửa lại tay, đeo khẩu trang, chuẩn bị nhào bột.

 

Không vui?

 

Dương Gia Thịnh liếc Hứa Thuận Hòa một cái, không nói gì, tránh sang bên rửa trứng gà.

 

Hai người lặng lẽ nhanh chóng làm việc, thỉnh thoảng mới trò chuyện vài câu. Hứa Thuận Hòa khẽ giọng nói về kế hoạch đi chơi hôm nay, rủ Dương Gia Thịnh cùng đi.

 

Dương Gia Thịnh từ chối dứt khoát: "Không cần đâu."

 

"Sao thế?" Hứa Thuận Hòa đều tay nhào bột, động tác nhịp nhàng như đang nặn ra một tác phẩm nghệ thuật.

 

"Không có gì, mùa đông gió lớn, không thích đi biển." Dương Gia Thịnh nói.

 

Hứa Thuận Hòa nghe xong cảm thấy hơi kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn Dương Gia Thịnh. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh tanh, chẳng thể đoán được có phải thực sự không vui hay không.

 

Hứa Thuận Hòa đoán chắc là vì Dương Gia Thịnh và Hứa Xương An không thân thiết, nên không muốn đi chơi cùng.

 

Giới trẻ bây giờ thật khó chiều... Đây có phải là kiểu "khác biệt tâm hồn" mà người ta hay nói trên mạng không?

 

Hứa Thuận Hòa âm thầm cảm thán, mình già rồi, không hiểu nổi thanh niên bây giờ nữa.

 

Sáng hôm đó, "Bảo đảm bạn sẽ thích" vẫn mở cửa như thường lệ, khách khứa đông đúc. Đến gần chín giờ, bánh bao đã gần hết, chỉ còn lại ít màn thầu và trứng trà. Đúng lúc này, Hứa Xương An mới dậy, tò mò muốn xem tình hình buôn bán nên xuống lầu.

 

Hứa Thuận Hòa đã để sẵn bánh bao cho em trai. Vừa thấy cậu xuống, anh liền chào đón:

 

"Em út, lại đây ăn bánh bao." Nói rồi, anh mở lồng hấp, lấy ra bốn cái bánh bao đã để phần sẵn.

 

Ông chú đứng trước quầy thấy vậy, liền la lên: "Aiya! Cậu bảo hết bánh bao rồi mà, chẳng phải vẫn còn bốn cái đây sao?"

 

"Đây là để lại cho em trai tôi ăn, thật sự không còn nữa."

 

"Anh trai, một cái là đủ rồi, bốn cái làm gì." Hứa Xương An vừa nói vừa cầm lấy một cái bánh bao.

 

Ông chú lập tức xán lại: "Vậy ba cái còn lại bán cho tôi đi!"

 

Hứa Thuận Hòa xua tay: "Vẫn còn một người em tôi chưa ăn mà." Nói xong, anh đưa nốt ba cái bánh bao còn lại cho Dương Gia Thịnh, bảo hắn rửa tay rồi ăn.

 

Sáng nay, Dương Gia Thịnh chỉ kịp uống một ly sữa đậu nành, bận rộn đến mức chưa có lấy một miếng bánh bao vào bụng.

 

Ông chú tiếc nuối dậm chân: "Ai chà! Ông chủ ơi là ông chủ! Có khách mà cũng không chịu bán! Sao tự nhiên lại có thêm một cậu em trai nữa vậy? Hay là mới thuê thêm người? Cửa tiệm này phải mở rộng ra rồi, làm thêm bánh bao mà bán đi!"

 

Hứa Xương An vừa hút sữa đậu nành vừa đáp: "Không phải, cháu là em trai ruột của anh ấy, đến chơi thôi."

 

Ông chú kinh ngạc: "Aiya! Em trai ruột của ông chủ Tiểu Hứa sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy người nhà cậu đấy! Chào mừng cậu đến Nam Châu nhé! Ở đây có bao nhiêu món ngon, chỗ nào cũng đáng để đi..."

 

Vừa nói, ông vừa xách theo túi màn thầu, trứng trà và sữa đậu nành, đứng ngay quầy trò chuyện rôm rả với Hứa Xương An. Hai người nói qua nói lại cả chục phút, đến mức gần như hỏi hết cả gia cảnh nhau. Mãi đến khi Hứa Thuận Hòa lên tiếng:

 

"Chú ơi, sữa đậu nành của chú sắp nguội hết rồi kìa."

 

Ông chú giật mình, vội vàng quay về, vừa đi vừa dặn dò: "Bác nói này, đừng có mà đến mấy cái quán ăn nổi tiếng trên mạng, toàn lừa người ngoài thôi! Chẳng chính tông gì cả! Nhớ đấy nhé!"

 

"Vâng ạ!" Hứa Xương An cười, vẫy tay đáp.

 

Hứa Thuận Hòa cũng không nhịn được mà bật cười.

 

Bên cạnh, một dì khách hàng góp chuyện: "Ông chủ Tiểu Hứa này, em trai cháu đúng là giống cháu ghê, cười rạng rỡ như nhau. Còn Tiểu Dương, chắc là họ hàng xa của cháu hả? Tính cách thì trái ngược hoàn toàn, trông lạnh lùng quá."

 

Hứa Thuận Hòa còn chưa kịp trả lời, Hứa Xương An đã lên tiếng trước:

 

"Không đâu, Tiểu Dương không phải người nhà bọn cháu."

 

"Loảng xoảng!"

 

Dương Gia Thịnh siết chặt tay, mạnh tay đặt phích sữa đậu nành xuống bồn, bắt đầu rửa sạch.

 

Hôm đó, hai anh em Hứa Thuận Hòa ra ngoài chơi, mãi đến tận bảy giờ tối mới về, cả buổi trưa cũng không dừng nghỉ.

 

Hai người ăn trưa bên ngoài, Hứa Thuận Hòa tính mua phần cơm mang về cho Dương Gia Thịnh, nhưng Dương Gia Thịnh bảo không cần, năm rưỡi đã ăn rồi. Cuối cùng, Hứa Thuận Hòa vẫn mua một phần thạch rau câu về cho Dương Gia Thịnh.

 

Trời mùa đông ban đêm rét buốt, nhưng món thạch rau câu do chính chủ quán nấu, hương thơm ngào ngạt, nóng hổi trên tay. Hứa Thuận Hòa còn bảo chủ quán thêm trà sữa, đậu đỏ ninh mềm cùng lạc rang thơm phức.

 

Lúc về đến nơi, phần ăn vẫn còn nóng. Trong tiệm, Dương Gia Thịnh đã quét dọn sạch sẽ, thịt heo băm nhuyễn, hành lá thái sẵn, mọi thứ đều chuẩn bị đâu ra đấy, chỉ còn chờ Hứa Thuận Hòa trộn nhân bánh.

 

Hứa Xương An lên lầu, Hứa Thuận Hòa thì bắt tay vào làm việc, vui vẻ nói:

 

"Thằng nhóc này ngoan thật, anh không có ở đây mà mọi thứ đều lo chu toàn như vậy."

 

Dương Gia Thịnh cầm cốc thạch rau câu, chậm rãi ăn từng muỗng nhỏ, không nói gì, biệt nữu mà không nói lời nào.

 

Hứa Thuận Hòa nhìn biểu cảm của hắn, hỏi: "Hôm nay sao thế? Không vui à?"

 

Dương Gia Thịnh nói: "Trộn nhân nhanh đi còn ngủ thôi, ba rưỡi dậy đến giờ, mấy tiếng rồi?"

 

"Đã biết, đã biết." Hứa Thuận Hòa tốt tính gật đầu.

 

Tối đó, sau khi rửa mặt xong, Hứa Thuận Hòa vừa nằm xuống đã ngủ say, đến cả đôi ba câu chuyện với Hứa Xương An cũng không kịp nói.

 

Hôm sau, Hứa Xương An nói muốn đi Nam Cảng Lộ chơi. Đây là con phố sầm uất nhất Nam Châu, tập trung đủ loại cửa hàng, đồ ăn vặt nổi tiếng, trung tâm thương mại, cả những công trình kiến trúc đặc trưng của thành phố. Hai anh em lại dắt nhau ra ngoài cả ngày.

 

Tết đến gần, khắp nơi đều rộn ràng. Hứa Xương An dù gì cũng mới mười tám, thích cái đẹp, thấy quần áo trong trung tâm thương mại thì không rời mắt được. Hứa Thuận Hòa nhìn qua, thấy quần áo cũng không quá đắt, chỉ hơn một trăm một chiếc, thậm chí có cái chỉ 99 tệ. Thế là anh để em trai tự chọn, mua cho cậu hai bộ quần áo và một đôi giày, tiện thể chọn thêm hai bộ đồ trẻ em cho cháu gái nhỏ.

 

Đang xem đồ, Hứa Thuận Hòa cầm lên một chiếc hoodie màu đen, ngắm nghía trong tay.

 

Hứa Xương An nhìn thấy, bèn bảo: "Anh trai, cái này không hợp với anh đâu, thử cái áo lông này đi, chắc chắn đẹp hơn."

 

Hứa Thuận Hòa lắc đầu: "Không phải, anh chọn cho Tiểu Dương. Thế nào? Em với nó bằng tuổi, em xem thử bộ này có được không?"

 

Hứa Xương An ngạc nhiên: "Anh mua cho cậu ta á? Ủa, hai người thân nhau lắm hả?"

 

Hứa Thuận Hòa gật đầu: "Tiểu Dương chịu khó làm việc lắm..."

 

"Vậy anh lì xì cho cậu ta đi." Hứa Xương An nói: "Cho hẳn hai trăm tệ, để cậu ta tự mua quần áo, cậu ta còn vui hơn nhiều."

 

"Hả?" Hứa Thuận Hòa hơi sững sờ.

 

Hứa Xương An liếc anh một cái, giọng nhỏ đi, lầu bầu: "Anh mua cho cậu ta, cậu ta cũng chưa chắc thích... Mà nói thật, sao anh quan tâm cậu ta vậy? Còn lo cơm nước, mua đồ ăn vặt cho cậu ta nữa..."

 

Hứa Thuận Hòa định nói: Tiểu Dương chẳng bao giờ chọn đồ, anh mua gì cậu ấy cũng thích, sao lại không thích được?

 

Nhưng vừa mở miệng, âm tiết đầu tiên còn chưa kịp phát ra, anh đã cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, khiến anh thoáng chốc toát mồ hôi. Vì thế, lời vừa ra khỏi miệng liền đổi thành:

 

"Ừ, cũng đúng, lì xì vẫn chân thật hơn. Anh cũng không rõ cậu ấy thích gì."

 

"Anh chỉ nghĩ em với Tiểu Dương cùng tuổi, các em có thể sở thích mặc đồ cũng tương tự."

 

Quan tâm quá mức, có lẽ đã làm em út hiểu lầm, cho nên em út mới hơi không thích Dương Gia Thịnh.

 

Sao có thể được? Dương Gia Thịnh mới 18 tuổi!

 

Làm sao hắn cũng có thể——

 

__________________________________________

 

Tối hôm đó, đi ăn xong trở về, Hứa Thuận Hòa không hỏi Dương Gia Thịnh có muốn mang cơm không, cũng không mua quần áo cho Dương Gia Thịnh.

 

Hứa Xương An xách theo vài túi đồ, vui vẻ lên lầu, còn ở dưới tầng một, Dương Gia Thịnh vẫn im lặng thái thịt heo.

 

Hứa Thuận Hòa đứng bên cạnh, định nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

 

Anh cảm thấy mình nên giải thích, vì sao lại mua cho em trai nhiều đồ như vậy, mà không mua nổi một món cho Dương Gia Thịnh.

 

Nhưng... lại chẳng tìm được lý do nào hợp lý cả.

 

Anh cảm giác Dương Gia Thịnh đang không vui, nhưng cũng chẳng thể chắc chắn.

 

Haizz...

 

Hứa Thuận Hòa vừa trộn nhân bánh, vừa thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK