Hoàng Duệ ngồi trong phòng, tay gõ nhịp nhịp trên bàn trông rất ung dung bình thản nhưng bên trong đang muốn phun trào ra. Cậu và Hoàng Nam ngồi xuống ghế
- Ta muốn biết vì sao bữa hôm ấy hai con lại rời khỏi tiệc?
- Tụi con có việc._ Hoàng Nam trả lời
- Là việc gì? Ta muốn biết
-...
- Hừ không nói được phải không? Các con có biết Bá Thiên giận dữ thế nào không và điều đó khiến lô hàng của ta chẳng thể xuất khẩu được._ Ông gằn giọng từng chữ, cậu và anh vẫn im lặng thực sự thì cũng không muốn chọc tức ông bố muốn sắp điên tiết của mình
- Hoàng Nam con là người làm ta thất vọng nhất. Thú thật là ta tin tưởng con hơn là Hoàng Bảo, từ nhỏ con đã thông minh hơn người lại nghe lời ta không bao giờ làm sai ý ta, con không gái gú ăn chơi ta mừng vì điều đó. Ta có thể thông cảm việc con không mời Mai Chi (con gái lớn Đông Phương) vì nếu mời nó cũng không đồng ý nhưng tại sao con lại vì MỘT ĐỨA CON GÁI MÀ BỎ BÊ CÔNG VIỆC._ Ông nhấn mạnh từng chữ cuối
- Con bị cấm túc 1 tháng không được đi đâu ngoài biệt thự của mình. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta cấm túc con nếu có lần sau chắc chắn hình phạt sẽ không nhẹ như vậy
- Ba!_ Hoàng Nam bất bình nhưng bị bàn tay ông giơ lên chặn lại
- 1 là 1, 2 là 2 không nói nhiều._ Ông cương quyết. Quay sang cậu
- Con có biết ta giận con nhất về vấn đề gì không?
- Bỏ buổi tiệc?
- Sai. Ta giận con nhất là tại sao con lại từ chối lời mời của con gái Đông Phương
- Tôi không thích cô ta, với lại..._ Cậu định nói tiếp nhưng rồi thôi
- Với lại điều gì? Người ta học giỏi, xinh đẹp, tài năng mà con cũng từ chối à vì con nhỏ đang nằm trong bệnh viện không biết sống chết ra sao à?
- Ba cô ấy sẽ sống!_ Hai người đồng thanh
- Ta đang rất tò mò xem cô ta là người như thế nào mà lại quyến rũ được 2 đứa con trai của ta, nó tính đảo lộn nhà ta chắc!_ Ông giận dữ
- Được rồi ông muốn tôi làm gì?
- Cưới con gái Đông Phương vào 3 ngày sau. Đó là cơ hội duy nhất còn lại để cứu lô hàng của ta
- Sao? Không thể nào!_ Cậu phản đối
- Tại sao không thể?
- Tôi... tôi chưa đủ 18t
- Chuyện đó ta sẽ lo.
- Tôi không muốn!
- Con có quyền lựa chọn sao?
Cậu thực sự không thể chịu nổi cậu chẳng thể cưới cô gái đó trông khi nhỏ đang nằm trên giường bệnh. Hoàng Nam mặc dù cũng cảm thấy bất công cho cậu nhưng như vậy anh sẽ có thêm cơ hội.
- Vậy đi, nếu cô gái của con thức dậy trước khi con đám cưới thì cuộc hôn nhân này sẽ bị hủy. OK?_ Ông cười đểu. Câu nói nghe có vẻ đơn giản nhưng ý nghĩa sâu xa, qua lời nói đó ông cho cậu biết rằng ông đã nắm rõ tình hình nhỏ như thế nào, nên cậu không có quyền phản đối. Cậu nhếch môi cười bước ra cửa.
Bây giờ chỉ có thể trông đợi vào kì tích!!!
************************************************************
Ngày thứ nhất nhỏ hôn mê...
Cậu ngồi trên chiếc ghế bên cạnh. Cậu nhìn ra cửa sổ, đây là mùa đông nên cành cây xơ xác giống như nhỏ vậy. Trên cành còn đúng 3 chiếc lá khô còn vương vấn lại. Cậu cảm thấy nó giống như là sự sống của nhỏ vậy, 3 chiếc lá, 3 ngày, số phận sẽ cho nhỏ tỉnh dậy hay trở thành một "cái cây"(đời sống thực vực). Đây quả thực giống câu truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn O. Henry: Chiếc lá cuối cùng. Tuy nhiên cậu chẳng phải là người họa sĩ vĩ đại đầy tài năng ấy mà vẽ cho nhỏ chiếc lá cậu chỉ biết cầu nguyện thôi.
Cậu vuốt khẽ mái tóc mượt của nhỏ, nó đã dài hơn một chút. Cậu hơi hối hận khi tại cậu mà mái tóc dài của nhỏ mới bị thay thế.
- Này sao cô ngủ lâu thế cô có biết là bổn thiếu gia này đang đợi cô dậy không?_ Cậu trách móc
-..._ Đáp lại là sự im lặng đến đáng sợ chỉ tiếng máy đo nhịp tim chạy đều đều và hơi thở nhẹ của nhỏ. Chẳng giống mọi ngày lẽ ra nhỏ đã rống cổ lên mà cãi với cậu. Mới có mấy tiếng mà cậu đã thèm đã nhớ tiếng của nhỏ.
"Cạch"_ Cánh cửa mở ra, cô gái bước vào. Cô gái có mái tóc dài ngang vai xoăn nhẹ ở đuôi tóc nở mọt nụ cười rạng rỡ. Thấy cô cậu chau mày
- Cô dám đến đây sao?
- Tại sao không. Em đến đây chẳng phải để thăm cô ta mà chúng ta sẽ đi lựa nhẫn cưới và đặt nhà hàng
- Cô tự làm đi, tôi không quan tâm
- Nhưng ba anh bắt anh phải đi
- Ông ta nói khi nào?
"Ting"_ Là tin nhắn, cậu mở ra xem: "Con phải đi lựa nhẫn cưới và đặt nhà hàng với CM (tên nhân vật viết tắt cho bí ẩn sau này sẽ bật mí ^^)"
- Cô giỏi thật!
- Em biết thế nào anh cũng không đi nên nhờ ba anh với lại em cũng đã đích thân tới đây rồi còn gì!
- Anh đi đi để chị em chăm sóc._ Hoàng bước vào nói. Cô gái quay lại Hoàng hơi chau mày
- Cô là vợ sắp cưới của Hoàng Bảo?
- Ngạc nhiên lắm phải không?_ Cô gái cười nhưng rồi bị cậu lôi đi xềnh xệch
*****************************************
Vòng vèo cả ngày trời cậu và cô lựa được nhà hàng đặt món rồi lựa được nhẫn cưới và dĩ nhiên cậu chỉ đi cho có như bức bình phong, chỉ ậm ự vài tiếng. Đưa đến phòng bệnh của nhỏ, cô nhón lên hôn vào má cậu. Câu dùng tay lau nó đi tỏ vẻ khó chịu
- Dù sao thì Tiểu Băng cô ta cũng không thức dậy đâu nên anh phải chấp nhận sự thật thôi._ Rồi cô ta quay lưng bỏ đi.
Cậu đang cố nén lại nếu không đã bay tới quát vào mặt cô ta rằng nhỏ sẽ tỉnh. Nhưng xoay gót trở vào phòng cậu cảm nhận được một sự lạnh lẽo, cậu thấy rằng cô nói đâu có sai.
- Cậu về đi tôi ở với Tiểu Băng được rồi.
Hoàng hơi nhìn nhỏ rồi cũng gật gù bước ra cửa, không quên dặn dò
- Nếu anh bận cứ gọi tôi.
Cậu ngồi xuống nắm bàn tay gầy gò xanh xao của nhỏ
- Ngủ ngon.
Bên ngoài một chiếc lá khô khẽ rơi
Danh Sách Chương: