“Tất nhiên, những cái đó không hợp với em đâu.” Đùa sao, những chiếc áo cưới kia thực sự rất lợi cho đám sắc lang ngắm nhìn, anh không thích những người đàn ông khác cứ nhìn chằm chằm bà xã mình.
“Long Hạo, em khó coi đến vậy sao? Chỉ có những cái này thích hợp, cái khác thì không à?” Thần Bảo Nhi thật sự sắp tức điên, nghe câu trả lời thản nhiên của Long Hạo, cả người liền phát hỏa.
“Những thứ này rất đẹp, dù sao em mặc cũng chỉ cho anh xem thôi, những người khác không cần nhìn, chỉ cần anh thích là được.”
Long Hạo hợp tình hợp lý đáp, nếu như đó là vợ của người khác mặc những bộ áo cưới đó thì anh chắc chắn sẽ không để tâm tới, ngược lại còn thưởng thức nữa. Nhưng là bã xã của mình thì tuyệt đối sẽ không cho bất cứ người đàn ông nào dòm ngó, Thần Bảo Nhi chỉ thuộc về một mình anh.
“Em không muốn, em nhất định phải thử những cái áo kia.”
Sau khi nói xong, cô tức giận thở phì phò, cầm lấy một trong những chiếc áo cưới mới nhất năm nay, đi phòng vào thử.
Long Hạo có chút ngẩn người, đợi đến lúc kịp phản ứng lại, cô đã từ trong phòng thử đi ra, nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh hết lời khen ngợi. Long Hạo đương nhiên cũng nhìn ra được, cái áo cưới này thực sự là rất đẹp, nhưng nó quá lộ liễu, đây chính là lý do anh không thể thích được.
“Không được, cái này không hợp với em.”
“Không đâu, em cảm thấy mặc vào rất đẹp mà.” Thần Bảo Nhi soi gương đầy tự tin nói, cô thật sự không tìm ra được chỗ không thích hợp.
“Anh nói không hợp tức là không hợp, được rồi, em thử cái này đi.” Long Hạo nói xong liền đưa cho cô một bộ áo cưới bảo thủ.
Thần Bảo Nhi bị hành động của anh làm cho hết sức tức giận, cô bĩu môi, bất mãn ngồi xuống ghế, “Em không thử, em không thích cái này.”
“Em mặc cái này thực quáộ liễu rồi.” Long Hạo nghiến răng nghiến lợi nói ra nguyên nhân không phù hợp. Những lời này đều làm cho nhân viên cửa hàng không nhịn được cười trộm, thì ra lý do chính là như vậy.
Nhân viên cửa hàng cười cười hiểu rõ: “Kỳ thực chúng tôi vẫn còn một bộ áo cưới rất đẹp lại không kém phần đoan trang cao quý, không bằng chúng tôi mang đến cho hai người xem thử một chút.”
“Được.” Hai người đồng thanh trả lời.
Rất nhanh, nhân viên cửa hàng đã mang bộ áo cưới cùng hình chụp mẫu đến.
Thần Bảo Nhi vừa nhìn thấy bộ áo cưới này liền hết sức hài lòng, Long Hạo cũng gật đầu đồng ý, “Không tệ, lấy nó đi.”
“Em còn chưa mặc mà.” Thần Bảo Nhi nhìn Long Hạo cứ như vậy mà quyết định, có chút ngây người, cô còn chưa mặc mà.
“Vợ anh xinh đẹp như vậy, mặc bộ áo kia vào không phải sẽ rất đẹp sao?” Long Hạo tự tin nói, vươn tay kéo cô ôm vào trong ngực.
Lời nói của anh làm Thần Bảo Nhi đỏ mặt, “Lời của anh khiến em muốn tìm một cái hang để chui vào rồi.”
“Chỉ cần là người mình yêu thì trong mắt đều là Tây Thi, chẳng lẽ em không biết sao? Dù sao anh vẫn cho rằng em chính là người con gái đẹp nhất.” Long Hạo nói tiếp.
Lời vừa nói ra khiến mọi người xung quanh không nhịn được hâm mộ, có một người chồng vừa đẹp trai, vừa yêu thương vợ như vậy, thì thật sự rất hạnh phúc!
Chỉ có điều, Thần Bảo Nhi vẫn mặc thử bộ áo cưới kia, sau khi quyết định, đúng lúc Long Hạo cùng Thần Bảo Nhi chuẩn bị về nhà, thì điện thoại của Long Hạo bỗng vang lên, là điện thoại của công ty, khiến Long Hạo hơi nhíu mày, không biết nên làm thế nào bây giờ.
"Không sao, anh cứ đi trước đi, em muốn đi dạo một lát." Thần Bảo Nhi thản nhiên nói.
"Được, vậy khi nào xong việc anh sẽ gọi cho em, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, sau đó về nhà." Long Hạo có chút áy náy nhìn cô, rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Thần Bảo Nhi nhìn theo hướng anh đi khuất, rồi nhìn xung quanh một hồi, thật không biết đi đâu bây giờ. Thôi thì cứ đi đến tiệm bánh ngọt vậy, không biết có loại bánh mới nào không.
Nghĩ đến đây, Thần Bảo Nhi liền bước nhanh về phía trước, một mùi nước hoa vừa quen thuộc lại nồng đậm xông thẳng vào mũi cô, có người bất ngờ chặn đường cô.
"Bảo Nhi."
"Tĩnh nhi." Thần Bảo Nhi không ngờ lại gặp cô ấy ở đây, thì ra mùi nước hoa trên người Long Hạo là của cô ấy.
"Đã lâu không gặp, nghe nói cô chuẩn bị kết hôn với Hạo."
Ánh mắt Vũ Văn Tĩnh tràn đầy ghen tị, nhìn Thần Bảo Nhi ở trước mặt, cô ta rất không cam lòng. Cô gái này làm sao lại có thể khiến Long Hạo yêu thương như vậy ?
"Đúng vậy, đến lúc đó cô nhất định phải tới tham dự hôn lễ của chúng tôi nhé." Thần Bảo Nhi thân thiết mời, đáy mắt tràn đầy niềm hạnh phúc, không hề nhìn thấy sự ghen tuông nồng đậm trong đôi mắt Vũ Văn Tĩnh.
Vũ Văn Tĩnh yên lặng nghe cô mời mình, cảm thấy giống như đang khoe khoang. Cô ta lập tức nắm chặt tay lại, nhưng rất nhanh lại nhếch lên một nụ cười xinh đẹp.
"Tôi cũng muốn đến lắm, nhưng Hạo không cho, anh ấy nói không muốn nhìn thấy tôi có mặt trong buổi lễ của hai người."
"Hả, tại sao thế?" Thần Bảo Nhi không hiểu lắm, sao Long Hạo có thể nói như vậy chứ, dù sao đi nữa thì Vũ Văn Tĩnh cũng là bạn bè của bọn họ mà?
"Chẳng lẽ cô không biết gì sao?" Vũ Văn Tĩnh cười như không cười nhìn cô, giống như cô đã hỏi một câu cực kỳ ngu xuẩn.
Thần Bảo Nhi lập tức ngẩn người, chóp mũi chỉ toàn là mùi nước hoa nồng nặc, còn có vẻ tươi cười của Vũ Văn Tĩnh, làm cho cô vô cùng khó chịu.
"Tôi không hiểu."
"Cô thật sự cho rằng tôi và Long Hạo chỉ là vì công việc sao?" Vũ Văn Tĩnh chậm rãi bước lên một bước, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Thần Bảo Nhi, nói.
Cái cô gái ngốc nghếch như vậy lại có thể chiếm được người đàn ông mà tất cả phụ nữ đều mơ ước, như vậy thật không công bằng.
"Tôi tin tưởng Hạo." Nghe được lời nói của Vũ Văn Tĩnh, Thần Bảo Nhi không khỏi nắm chặt tay, cứng đờ mở miệng.
"A, chả trách Hạo bảo cô thật dễ gạt, không cần hao tâm tốn sức, nếu không phải là tôi bố thí thì cô nghĩ hôm nay có cơ hội đi thử áo cưới cùng anh ấy sao?"
Thực ra trong lúc Vũ Văn Tĩnh đi dạo phố một mình, nhìn thấy Long Hạo cùng Thần Bảo Nhi hạnh phúc ngồi chọn áo cưới ở chỗ đó, trong lòng đã sớm bị đố kỵ thiêu mất lý trí. Mấy ngày nay, cô ta không ngừng quyến rũ Long Hạo, nhưng lại bị anh đối xử lạnh nhạt, thậm chí đôi khi anh còn lạnh lùng đẩy ra, vẻ mặt đầy sựghét bỏ, khiến cho cô ta bị đả kích rất lớn. Chẳng lẽ cô ta như vậy mà thua Thần Bảo Nhi sao;
"Rốt cuộc cô muốn nói gì?" Đôi môi Thần Bảo Nhi bắt đầu run rẩy, nghe Vũ Văn Tĩnh nói như vậy, trong nháy mắt tâm trạng đang tốt của cô bỗng tan biến đi.
"Hạo nói đúng, cô thật sự quá ngu ngốc." Nói xong, Vũ Văn Tĩnh nở một nụ cười sâu sa, sau đó vỗ vỗ vai cô, rồi xoay người rời đi.
Thần Bảo Nhi ngây ngốc đứng yên một chỗ, trong đầu toàn là lời nói cuối cùng của Vũ Văn Tĩnh trước khi rời đi.
"Chẳng lẽ mình thật sự rất ngu ngốc sao?"
Thời gian từ từ trôi qua, Thần Bảo Nhi cũng không biết rốt cuộc mình đã đi dạo bao lâu rồi. Điện thoại di động bỗng vang lên, cô không nhìn xem là ai gọi tới mà nhận ngay, hóa ra là điện thoại của Long Hạo.
"Bảo Nhi, em đang ở đâu vậy? Anh đến đón em đi tối."
"À, em đang ở đối diện công ty anh đây." Thần Bảo Nhi nhàn nhạt trả lời, dường như cô đã hết sức rồi.
"Vậy anh sẽ đi qua đó nhanh thôi." Nói xong, Long Hạo nhanh chóng cúp điện thoại.
Thần Bảo Nhi cũng chầm chậm đi tới cửa công ty của anh.