Xem ra Lão Thất này khó đối phó hơn Phú Hòa nhiều. Nhưng mà Tạ Tinh đang ở trong bóng tối còn 2 người họ đang trong ánh sáng. Lấy 9 mũi tên bắn chết bọn chúng thì hoàn toàn không thành vấn đề
Chỉ là không biết Tinh giả mà Lão Thất nói nghĩa là gì, với lại còn Tinh kỹ, bảo khí các loại, không lẽ ở đây thật sự có tu luyện nội công sao
Nhưng dù gì đi nữa thì Tạ Tinh cũng đã quyết định ra khỏi thành mới động thủ, 2 người này chắc chắn là đi giết người phụ nữ nọ, còn Tạ Tinh thì muốn biết cái gì là Tinh kỹ, cậu không thể để bản thân sống trong một mối nguy hiểm mà chính mình cũng không biết rõ, không biết mới là thứ đáng sợ nhất, cái này Tạ Tinh hiểu rất rõ
“Được, ta đồng ý, nhưng mà nếu có tinh kỹ thì ta sẽ là người chọn trước” Phú Hòa đáp ứng yêu cầu
“Không thành vấn đề, chúng ta bây giờ đi luôn” sau đó Tạ Tinh nghe thấy tiếng bước chân
Tạ Tinh thấy hai người đang định ra ngoài thành, lập tức chạy theo. Nếu như 2 người muốn ra khỏi thành thì ta sẽ đợi 2 người ở bên ngoài thành
Cậu nhanh chóng đi thuê một chiếc xe ngựa, đưa cho phu xe 50 lượng bạc, nói là tối nay sẽ ra ngoài thành một chuyến
Với một số trường hợp nếu ra ngoài thành cho thêm mấy lượng bạc đã là nhiều rồi, Tạ Tinh lại những cho 50 lượng bạc nên xa phu nghĩ mình đã gặp được quý nhân, lập tức chở Tạ Tinh ra khỏi thành
Đến gần cửa thành Tạ Tinh bảo phu xe chạy chậm lại. Cậu nghĩ Lão Thất có xe ngựa thì chắc chắn lão là một xa phu, chỉ cần chờ lão đánh xe đến là được
Quả nhiên chỉ lát sau có một chiếc xe ngựa đi ra khỏi thành, Tạ Tinh không dám chắc người này có phải Lão Thật không, vừa muốn chặn lại hỏi thì nghe được một tiếng nói: “hai con ngựa này ta đã cho ăn rồi, không cần bao lâu nữa là đến”
Giọng nói này chắc chắn là của Lão Thất, liền quay lại xe ngựa và bảo xa phu đi theo chiếc xe lúc nãy, nhưng không được đến gần quá, chỉ cần chiếc xe đó vẫn trong tầm mắt là được
Lấy của Tạ Tinh 50 lượng bạc, mấy chuyện nhỏ như vậy không thành vấn đề, vì con đường này trong phạm vi của Tây Mãn thành, trên đường lớn có 1 2 chiếc xe ngựa đi ngang thì cũng bình thường
Sau 4 tiếng, đã là nửa đêm, xa phu không muốn đi thêm vào nữa
“Vị công tử này, phía trước là Ngũ Liên sơn, tối như vậy xe ngựa của chúng ta không thể đi vào” xa phu cũng không có cách nào, tỏ ra hơi sợ hãi
Tạ Tinh biết xa phu nghĩ gì, dù gì thì cũng đến Ngũ Liên sơn rồi, hắn cũng không ngại tự mình đi vào. Thấy chiếc xe ngoài trước sắp biến mất khỏi tầm mắt, Tạ Tinh liền nhanh chóng xuống ngựa, nói: “Đến đây được rồi, lão có thể về”
Xa phu nhanh chóng quay đầu đi và mất hút trong bóng đêm
Tạ Tinh đi được một lúc thì nhìn thấy xe ngựa của lão Thất nhưng trên xe trống không
Tạ Tinh nhanh chóng đi qua, nghe thấy tiếng động, rất nhanh đã tìm thấy 2 người họ. Ở trong khu rừng yên tĩnh âm thanh truyền đi rất rõ ràng, may mắn là giầy của Tạ Tinh đã được xử lý không thì chắc chắn sẽ phát ra tiếng động lớn
Trời rất tối, giống như đêm mà 3 người Tạ Tinh và Vương Hổ chạy trốn, Tạ Tinh cũng không dám đến gần, luôn giữ khoảng cách 10m
Ở một nơi như thế phải đi theo dõi hai người, lại gặp trời tối, cũng may Tạ Tinh là người cẩn thận nên không có vấn đề gì
3 người đi được một lát thì Phú Hòa lên tiếng: “Lão Thất, còn bao lâu nữa mới tới
“Đừng gấp, đã đến rồi kìa, huynh thấy cái hang động phía trước không? chính là nơi người phụ nữ đi vào, đệ tận mắt thấy được hôm qua nên khẳng định là vẫn chưa chạy đi được đâu, bây giờ đệ vào trước, còn huynh ở phía sau nếu như thấy người phụ nữ đó thì lập tức phóng dao” Lão thất nói chuyện bị Tạ Tinh nghe thấy
“Được, ngươi yên tâm đi trước đi” nghe thấy lão Thất bảo mình đi phía sau nên Phú Hòa không nghi ngờ gì
Tạ Tinh từ từ đi theo vào, cậu định canh lúc Phú Hòa phóng dao thì giải quyết hắn, còn người phụ nữ nếu cứu được sẽ cứu, nếu không được thì mục đích cuối của Tạ Tinh cũng là giết Phú Hòa
Tạ Tinh giờ cách cửa động chỉ còn 3 mét, còn Phú Hòa thì đang đứng trước của động, nhưng Tạ Tinh vẫn chưa rút tụ tiễn. Vì cậu muốn đánh úp từ phía sau, định bụng đi từ từ đến sau lưng Phú Hòa rồi rút chỉu thủ ra kết liễu hắn
“Là ai?” một tiếng nói nhỏ phát ra, Tạ Tinh ngơ người, giọng nói này rất quen, là cô nương trúng độc ở cái thị trấn nhỏ, không ngờ lại là cô ta
Cũng mấy ngày rồi, độc của cô ta còn chưa được giải, xem ra rất nặng, Tạ Tinh không suy nghĩ mà động thủ
“Động thủ” lão Thất nghe tiếng động phát ra, Tạ Tinh và Phú Hòa đều động thủ, nhưng Tạ Tinh động tác nhanh hơn Phú Hòa một chút
Nếu không phải đã từng quen biết vị cô nương này thì có thể Tạ Tinh đợi đến khi Phú Hòa ra tay rồi mới động thủ, như vậy tỷ lệ thắng sẽ cao hơn, Tạ Tinh dĩ nhiên không thể để cô nàng chết trước mặt mình, dù gì thì cô ta cũng cứu hắn một lần
3 cây tụ tiễn phóng ra, trước lúc Phú Hòa phóng dao đã kịp dâm vào sau lưng của hắn
“A...” Phú Hòa kêu lên thảm thiết, cây dao trên tay theo phản xạ tự nhiên mà móng đi
“Là ai?” Lão thất thấy tiếng động phát ra, hắn lập lại lời nói của vị cô nương ban nãy
Tạ Tinh dĩ nhiên là không quan tâm đến Lão Thất, ngay lập tức bắn tên về phía lão, nhưng lão đã tránh được, chỉ đâm được vào vai mà thôi
Tạ Tinh thầm khen tốc độ phản ứng của lão thất, khó trách lão không sợ phi đao của Phú Hòa, mà chọn cùng hợp tác với hắn, với tốc độ phản ứng này, nếu như huấn luyện thêm thì có thể trở thành một kẻ truy kích
Tạ Tinh không phải lính mới, lúc trước ra sinh vào tử bao nhiêu lần, vào lúc này cậu ý thức được mình cần phải làm gì, liền trốn vào bóng tối và yên lặng
Ở một nơi tối tăm sẽ chẳng ai biết được cậu là ai
Tạ Tinh lại bắn ra tụ tiễn và nhanh chóng chạy đi, vào lúc này mà ở lại chỗ cũ thì chết chắc, quả nhiên Tạ Tinh vừa nhảy ra thì có một cây đao chém tới
Nhưng giờ có thể ung dung đượng rồi vì lão Thất đã trúng tên, mũi tên có độc nên chỉ cần kéo dài thời gian là được, càng kéo lâu càng tốt
Tạ Tinh chạy vào góc hang đưa tay định nắm bức tường phía sau, nhưng năm lại cảm thấy rất mềm mại, Tạ Tinh nghĩ có lẽ đó là vị cô nương nọ, xem ra người phụ nữ này cũng không ngốc biết né qua một bên, chọn một nơi an toàn mà núp
Nhưng mà Tạ Tinh có cảm giác không tốt, xem ra thứ mà cậu nắm phải chính là ngực cô ta
Nhưng kỳ lạ là cô ta cũng không có động tĩnh gì, Tạ Tinh sững người, không phải cô ta đã chết rồi chứ