Team: Thánh Thiên Tiên Vực
Lý Đông cuống cuồng lên, giằng co mấy hơi thở hắn đều không thể lấy lại quyền khống chế đại đao, tay Hoàng Thanh vững như thái sơn, kìm chặt đại đao.
"Tiểu tử này là thể tu sao? Coi như là thể tu, tay có như cương thiết cũng không thể dùng tay không tiếp đao này của ta được."
Hai tay Lý Đông vẫn cứ nắm chặt chuôi đao, đột nhiên nghiêng người xoay lại đá một cái, chân nguyên bạo phát, như cây roi dài mang theo tiếng xé gió, đánh về hướng Hoàng Thanh.
Tuy rằng hắn một thân võ kỹ, đều nằm trên đao pháp, nhưng tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười toàn lực đá, dưới cái nhìn hắn, uy hiếp vẫn tính là lớn, đủ để dùng "vây Ngụy cứu Triệu*" bức Hoàng Thanh thu tay, thu hồi lại quyền khống chế đại đao.
Ầm một tiếng, Lý Đông chỉ cảm thấy chính mình đá vào một ngọn núi lớn, hai mắt trợn tròn lên, trên mặt xuất hiện một màu đỏ, nhịn đau không lên tiếng.
Chân đau quá, cảm giác như là sắp gãy rồi.
Lý Đông đột nhiên cảm thấy hai tay trống trơn, đại đao không biết thế nào tuột khỏi tay, rơi vào trong tay Hoàng Thanh.
Hoàng Thanh quay về Lý Đông lộ ra nụ cười đầy ác ý, Lý Đông chẳng biết vì sao, trong lòng xuất hiện một dự cảm không lành.
Đùng!
Lanh lảnh, gọn gàng, âm thanh vang lên.
Hai tay Hoàng Thanh uốn lại, bẻ thanh đao thật giống như bẻ một chiếc đũa vậy, bảo đao "Bá Tuyệt" có long văn màu đỏ thẵm chia làm đôi, màu sắc lờ mờ, mất đi ánh sáng lộng lẫy độc nhất của bảo binh.
"Đao của ta.........."
Lý Đông cảm thấy đau thấu tim gan (tim ta đau quá man), hai trăm điểm cống hiến đổi lấy cực phẩm bảo binh, liền như vậy gãy mất.
"Ta muốn giết ngươi!" Lý Đông hai mắt đỏ ngầu, hét lớn một tiếng, sau đó đánh ra một quyền không giống như chưởng pháp.
Hoàng Thanh nhanh chóng dùng một tay tiếp được quyền của Lý Đông, một tay cầm đoạn đao, gác lên trên cổ hắn.
"Kết thúc, Hoàng Thanh thắng!" Ngay ở một khắc đao gác lên cổ Lý Đông, thắng bại đã phân, trọng tài lập tức tuyên bố.
Lý Đông sững sờ tại chỗ, không thể tin được hắn lại thua như vậy.
Hắn nhìn đoạn đao trên đất, khóc không ra nước mắt, thua thì quên thôi, nhưng bảo binh đã gãy mới là sự tổn thất nặng nề nhất.
Hoàng Thanh thì lại không đồng tình với Lý Đông, người như Lý Đông có mục đích rõ ràng ngay từ lúc bắt đầu chính là muốn mượn Hoàng Thanh để thành danh.
Chu Ngư vừa nãy cũng đã nói không chỉ là Lý Đông công khai ở Đại Tỷ Đấu nhất định phải giáo huấn hắn cho tốt, mà vì là người ở tổ thứ năm đòi cái công đạo.
Hoàng Thanh rời khỏi sân thi đấu, tương tự cũng có vô số ánh mắt nhìn.
Trước lúc thi đấu, mọi người nhìn hắn với ánh mắt hiếu kỳ, khinh thường, tuyệt đại đa số là khinh thường.
Hiện tại chính là ngạc nhiên, nghi ngờ, khó có thể tin được.
Vừa nãy hắn cùng Lý Đông một trận chiến kia, không chỉ người ở tổ thứ năm xem, mà những người ở tổ khác cũng lưu ý, tự nhiên cũng nhìn thấy hắn đem bảo đao của Lý Đông bẻ gãy.
Trước đó, mọi người đều nói Hoàng Thanh là phế vật ở Ngư Long phong dùng thời gian sáu năm vẫn không thể vào nội môn, hiện tại nếu như có người dám nói thế, nhất định sẽ bị phun đầy mặt.
Tay không đỡ đao, tay không bẽ gãy cực phẩm bảo binh, thực lực như vậy ngươi nói hắn là phế vật, ngươi có tin không?
Hoàng Thanh đi lên khán đài, tới nơi Chu Ngư bọn họ đang ngồi.
"Hì hì, Lý Đông kia sợ là đau lòng đến chết rồi!" Âu Dương Phỉ nghĩ đến vẻ mặt Lý Đông, tương tự bật cười, nàng đối với Lý Đông là không có hảo cảm.
"Trái lại phải chúc mừng ngươi tẩy sạch ô danh phế vật, phỏng chừng không ai lại dám nói ngươi là nhờ có quan hệ mới trở thành tuyển thủ hạt giống." Thanh Tước nói.
"Không có gì hay mà để chúc mừng, những lời đồn này ta luôn luôn không thèm để ý đến." Hoàng Thanh nói.
Phân tổ tự thi đấu chia làm hai ngày, một ngày tuyển thủ chỉ cần đánh ba trận, Hoàng Thanh bởi vì là tuyển thủ hạt giống, thứ hai chính là được miễn hai trận, vì lẽ đó đánh cùng Lý Đông cũng là trận cuối của ngày hôm nay.
Thanh Tước tương tự cũng đánh ba trận.
"Nếu ngày hôm nay hai người các ngươi không có đánh nữa, nếu không chúng ta đi Thiên Phúc lâu ăn cơm đi được không?" Chu Ngư hỏi.
"Được, xem cả ngày nay cũng đã thấy đói bụng rồi a!" Âu Dương Phỉ là người đầu tiên đưa tay tán thành.
Hoàng Thanh cùng Thanh Tước đương nhiên là không có ý kiến, liền mấy trận sau của Đại Tỷ Đấu, bốn người cũng không xem, đi ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, bốn người chia nhau ra, Hoàng Thanh đi trở về nơi ở, đi tới trước cửa, đã thấy một người nam tử trung niên áo bào đen đứng tại chỗ, giống như đang chờ hắn.
Nam tử áo bào đen quay lưng lại đối với Hoàng Thanh, đánh giá thượng viện của Hoàng Thanh thuê lại, than thở lên tiếng nói: "Người có tiền a, nơi ở này so với nhà ta còn tốt gấp vạn lần a!"
Hoàng Thanh dừng bước, nhìn đại thúc trung niên anh tuấn này có chút chán chường, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.
Trưởng lão trên Ngư Long phong tựa hồ không có người này.
Thấy Hoàng Thanh không có lên tiếng, nam tử áo bào đen quay đầu lại nói: "Không dự định mời ta vào làm khách uống chén trà được sao?"
"Ít nhất cũng phải biết khách tới cửa có phải ác khách hay không, mới quyết định có nên mời ngươi vào hay không?" Hoàng Thanh lắc đầu nói.
"Bộ dạng ta giống như ác khách sao?" Nam tử áo bào đen sờ sờ mũi: "Ta tự giới thiệu một chút, ta tên là Lệnh Đông Lai, phong chủ Thần Tiêu phong."
Hoàng Thanh hơi sững sờ, sau đó hành lễ nói: "Đệ tử bái kiến phong chủ!"
Nam tử áo bào đen nháy mắt một cái, nhìn Hoàng Thanh không nói gì.
Hoàng Thanh suy nghĩ một chút, giơ tay lên nói: "Phong chủ, mời vào!"
Hoàng Thanh dẫn đường, Lệnh Đông Lai theo hắn đi vào phòng khách.
Hai người sau khi ngồi xuống, Hoàng Thanh đem hai chén trà lên, sau đó nhìn Lệnh Đông Lai, đường đường là phong chủ Thần Tiêu phong lại đi tới nhà hắn uống trà, nói vậy là có việc muốn nói với hắn.
"Nghe nói ngươi ở Ngư Long phong chờ đợi rất vui vẻ, chuẩn bị lại muốn chờ đợi thêm mấy năm nữa sao?" Sắc mặt Lệnh Đông Lai cổ quái nhìn Hoàng Thanh.
Vừa xem qua Hoàng Thanh cùng Lý Đông đánh một trận vừa rồi, Lệnh Đông Lai biết Hình Nguyên Thu nói không sai, đệ tử ngoại môn này, không đơn giản.
Để cho Lệnh Đông Lai khiếp sợ chính là, ngay cả hắn cũng không nhìn ra lai lịch công pháp của Hoàng Thanh, thậm chí ngay cả chân nguyên dao động đều không cảm giác được.
Cũng không giống Hình Nguyên Thu, Hình Nguyên Thu không phải tu sĩ luyện thể, bởi vậy nếu như công pháp Hoàng Thanh quá mức ít lưu ý, Hình Nguyên Thu không thấy được cũng là điều có khả năng.
Nhưng Lệnh Đông Lai hắn dám nói, công pháp thể tu trong thiên hạ, hắn đều có thể nhận ra tất cả, nhưng đệ tử ngoại môn trước mắt này chính là luyện công pháp gì.
Hình Nguyên Thu đồng dạng cũng nói cho Lệnh Đông Lai nghe lời nói hàm hồ của Hoàng Thanh.
Loại đệ tử này thực sự quá kỳ lạ, Lệnh Đông Lai sau khi nhìn thấy Hoàng Thanh, thực sự không nhịn được mà hỏi vấn đề này.
"Đệ tử đúng là từng nói như vậy!" Hoàng Thanh gật gật đầu.
"Quả nhiên rất có tính cách, ta thưởng thức ngươi!" Lệnh Đông Lai sờ sờ cằm, gật đầu nói: "Vậy ta cũng không nói lòng vòng, nói thẳng luôn, ngươi tới Thần Tiêu phong ta đi!"
"Quy định của tông môn, đệ tử tiến vào nội môn năm đầu tiên không thể trực tiếp thành đệ tử chân truyền, ta có thể đảm bảo năm thứ hai để ngươi thành đệ tử chân truyền."
"Ngươi đừng thấy thắng được ba vị trí đầu ngoại môn Đại Tỷ Đấu có thể có được thân phận đệ tử chân truyền kiến tập, cái kia ngoại trừ có thể cho ngươi tài nguyên tu luyện tương đối nhiều so với bên ngoài, còn thành đệ tử chân truyền hay không lại không hề có chút quan hệ."
"Thân phận đệ tử chân truyền, chỉ có phong chủ mới có quyền ban ra, có cái này bảo đảm, ngươi không cần phải sợ sự cạnh tranh trong nội môn, những đệ tử kia tranh giành, đơn giản cũng chính là vì cái thân phận đệ tử chân truyền này."
Lệnh Đông Lai nói thẳng, cũng đưa ra điều kiện.
*Vây Ngụy cứu Triệu: năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái ĐiềnKỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánhNguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu "vây Nguỵ cứu Triệu" để làm phương pháp tác chiến.