• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: 🥩(nana)

Beta-er: _Cosettee

_________________________

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Đường Lâm Thâm thích câu này, Lộ Đinh cũng thích.

Khi Đường Lâm Thâm trở lại phòng bệnh, Lộ Đinh đang cầm cuốn "Hoàng tử bé" đọc, tay cậu không tiện, lật sách không được, mấy góc trang nhăn hết cả, trông cậu có vẻ không vui.

"Đinh Đinh, em xem tới đâu rồi?"

Đường Lâm Thâm giống như một trận gió ấm áp trong mùa đông khắc nghiệt, thổi bay nỗi buồn của Lộ Đinh.

Lộ Đinh đặt sách xuống, không lật nữa, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Khi người ta cảm thấy vô cùng buồn bã, họ luôn thích hoàng hôn."

Đây là những lời nguyên văn trong sách, khi Lộ Đinh hiểu được cũng cảm động lây.

Đường Lâm Thâm đi tới bên giường, đưa tay sờ nhẹ tóc Lộ Đinh, vô tình chạm vào tai cậu, "Muốn ra ngoài không? Tôi dẫn em đi ngắm hoàng hôn."

Hai mắt Lộ Đinh chợt sáng lên, cậu nhìn Đường Lâm Thâm, nhìn rất lâu, rất phấn khích: "Thật sao?"

Đường Lâm Thâm cười trả lời: "Thật đấy, tôi không lừa em."

"Được!"

Thông thường thì những bệnh nhân đặc biệt như Lộ Đinh, nửa bước cũng không được tự ý rời bệnh viện, nhưng bây giờ cậu được bác sĩ điều trị chính đưa đi nha, không phải lúc bình thường.

(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở W@ttpad: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)

Đường Lâm Thâm tiêu chuẩn kép một cách rất chính trực.

Họ lẻn qua cửa bên hông để không bị y tá trưởng bắt gặp.

Lộ Đinh hỏi: "Bác sĩ Đường, y tá trưởng sẽ mắng chúng ta chứ?"

"Yên tâm, cô ấy sẽ không mắng em đâu," Đường Lâm Thâm cười nói: "Cô ấy mắng tôi."

Lộ Đinh cúi đầu cười khanh khách. Trước đây cậu chưa từng chơi như thế này, cảm thấy rất thú vị.

Không khí trong lành đã lâu không có mang theo làn gió mát lạnh, khiến má Lộ Đinh ửng hồng.

Xe của Đường Lâm Thâm đã được lấy về, mấy ngày nay đậu ở bệnh viện, gió thu chạng vạng thổi lá cây phủ kín nóc xexe, nhìn có vẻ hoang vắng.

Lộ Đinh nhìn chằm chằm lá rơi đến xuất thần, đợi Đường Lâm Thâm điều chỉnh vị trí chỗ ngồi trong xe, gọi cậu hai lần cũng không trả lời.

"Có chuyện gì vậy?" Đường Lâm Thâm đi tới, nửa ngồi xổm trước mặt Lộ Đinh hỏi.

Lu Ting đột nhiên đưa tay ra, cậu nắm trong không trung, nhưng không thể chạm vào bất cứ thứ gì, vì vậy đầu ngón tay cậu run lên, nói chuyện mang theo giọng mũi, "Lá cây."

"Thích sao?"

Lộ Đinh gật đầu, nói thích.

Đường Lâm Thâm chọn lựa kỹ càng, tìm được một chiếc lá coi như sạch sẽ ở dưới cùng đống lá rụng.

Đây là lá phong, màu sắc và hình dạng rất hoàn chỉnh.

Lộ Đinh như lấy được kho báu, cậu nâng lá phong trong lòng bàn tay, nhìn đi nhìn lại. Đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, cậu cũng muốn làm chút gì đó đưa cho Đường Lâm Thâm.

Đường Lâm Thâm lái đến ngọn núi phía sau thành phố, hướng về phía tây, đây là điểm ngắm hoàng hôn được chính phủ đặc biệt phát triển, hai ngày cuối tuần rất đông người, còn ngày thường thì không ai nhàn rỗi đến mức đến đây để vun đắp tình cảm.

Thực ra Đường Lâm Thâm rất muốn nói chuyện với Lộ Đinh, nói chuyện sâu một chút, hắn đặc biệt chọn nơi yên tĩnh này, sau khi màn đêm buông xuống, khắp nơi đều có sao, cảnh đẹp, cũng sẽ có mộng đẹp, có thể xoa dịu cảm xúc Lộ Đinh, muốn đến gần cậu hơn*.

*Gốc là "cận thủy lâu đài", lần trước có giải thích rồi. Đại khái là lâu đài gần hồ nước thì càng gần trăng.

Lộ Đinh nào biết được ý nghĩ của Đường Lâm Thâm, cậu đã mấy ngày không ra khỏi cửa, giờ được ra ngoài trong lòng tràn đầy phấn khích, vì thế cậu thưởng thức cảnh núi non chạy như bay qua, quên luôn người lái xe bên cạnh.

Đường Lâm Thâm có chút chua xót.

Khi xe lên đến đỉnh núi, trời đã xế chiều, mặt trời cũng đã gần lặn, chỉ còn lại một chút ánh chiều tà nhỏ vụn, rải trên tóc Lộ Đinh, gió thổi nhẹ nhàng nhu tình.

Đường Lâm nhìn cậu mê mẩn, đột nhiên nói không nên lời.

"Bác sĩ Đường," Lộ Đinh cảm thấy tiếc nuối, "Không nhìn thấy mặt trời lặn rồi."

Đường Lâm Thâm nói ừ, giơ tay chạm vào tóc Lộ Đinh, ngay cả ánh chiều tà cũng biến mất, thật đáng tiếc.

"Lần sau tới sớm hơn một chút."

Lộ Đinh đồng ý, vì thế lại tràn đầy mong đợi.

Đường Lâm rất hài lòng, khẽ cong đầu ngón tay vờn tóc Lộ Đinh,"Đinh Đinh, em còn cảm thấy phiền muộn không?"

Lộ Đinh sửng sốt, hỏi cái gì?

"Tôi thấy em...." Đường Lâm cân nhắc từ ngữ, "Hình như em không vui."

"Không phải không vui," Lộ Đinh rũ mắt, khóe miệng nhếch lên, có vẻ không yên lòng, "Tôi rất thương mẹ."

Ngón tay quấn tóc cậu của Đường Lâm Thâm ngừng lại, hắn suy nghĩ một lát, lại quan sát sắc mặt Lộ Đinh, cuối cùng mở miệng dò hỏi: "Đinh Đinh, tôi... tôi có một chuyện vẫn muốn hỏi em, có thể hơi đường đột."

"Cái, cái gì?"

Đường Lâm Thâm hỏi: "Ba em đâu?"

Cơ thể Lộ Đinh run lên.

Cậu có phản ứng với từ 'ba' này, ở mức độ tâm lý, nhưng phản ứng không quá dữ dội, dường như rất khắc chế, trong khắc chế lại mang theo một chút sợ hãi.

Đường Lâm Thâm biết mình không thể hỏi tiếp nữa.

(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở W@ttpad: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)

"Không sao đâu," Đường Lâm Thâm cười, vừa xấu hổ vừa buồn bực, hắn cởi áo khoác ra khoác lên người Lộ Đinh, "Đinh Đinh, gió lên rồi, lạnh không? Chúng ta về thôi."

Lộ Đinh lắc đầu, giơ tay sờ quần áo, đụng vào tay Đường Lâm Thâm, nhưng không thu lại, chỉ để yên như vậy.

"Tôi không lạnh, bác sĩ Đường, tôi không lạnh." Lộ Đinh nói: "Lát nữa hãy về, ở đây đẹp lắm."

Đường Lâm Thâm nghe Lộ Đinh gọi mình, trong lòng ngàn hồi trăm chuyển, tất cả những suy nghĩ bén rễ trong đầu đều không ra thể thống gì.

Dục vọng trong hắn nóng bỏng đến mức thiêu đốt hết lý trí.

Đường Lâm Thâm như bị trúng tà, hắn khom lưng xuống đối diện với Lộ Đinh, Lộ Đinh muốn né tránh nhưng bị hắn bắt trở về.

"Đinh Đinh."

"Hả, hả?"

"Gọi anh" Giọng Đường Lâm Thâm rất trầm, nghe có chút khàn, "Gọi tôi là anh đi."

Lộ Đinh chớp chớp mắt, hốc mắt bị cảm xúc không rõ thiêu đốt, cậu rất nghe lời mở miệng, suy nghĩ một chút, còn cẩn thận thăm dò: "Anh, anh Đường?"

Đường Lâm Thâm lắc đầu, nói không đúng, không phải như vậy.

Lộ Đinh cắn chặt môi dưới đến đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, bả vai thẳng tắp căng thẳng, nhưng lời nói lại dịu dàng mềm mại. "Anh—"

"Ừm," lần này Đường Lâm Thâm vô cùng hài lòng, "Nghe hay quá."

"Anh." Lộ Đinh lại gọi.

Cậu cũng thích xưng hô này, tiếng nói nhẹ nhàng lượn trong gió chiều.

Lộ Đinh không hiểu ý nghĩa của từ "lãng mạn", nhưng bây giờ cậu có thể cảm nhận được nó rõ ràng.

Đường Lâm Thâm dịu dàng mà kiên nhẫn đáp lại, nói ừm.

Chiều tối nổi gió lạnh, nhất là ở trên đỉnh núi, nhiệt độ hơi thấp, Lộ Đinh bọc áo khoác của Đường Lâm Thâm, muốn run lên nhưng lại không dám, sợ Đường Lâm Thâm bắt mình trở về, cậu còn muốn ở đây ngắm cảnh thêm một lát.

Rất nhiều nơi Lộ Đinh chưa đi bao giờ, ngay cả trong thành phố của mình, cũng rất hiếm có dịp thưởng thức phong cảnh, Lộ Nhã Phân lúc nào cũng phải lo toan nhiều thứ, hơn nữa bà cũng chẳng có thời gian để mà đi cùng cậu.

Vừa tiếc nuối vừa khó khăn.

Đường Lâm Thâm thuận theo tâm ý của cậu, im lặng nhìn đồng hồ, hắn có thể cho Lộ Đinh thêm nửa tiếng nữa.

Lúc này, lại có một cơn gió mạnh thổi tới, Lộ Đinh mất cảnh giác, gió thổi mạnh đến nỗi cậu phải chảy nước mắt, mũi cậu ngưa ngứa, hắt hơi một cái.

(Tụi reup truyện là đồ con tró, truyện chỉ được đăng ở W@ttpad: 0yasuminana, còn những chỗ khác đều là reup chưa được sự cho phép.)

Đường Lâm Thâm không chần chờ nữa, hắn nghiêm khắc với chính mình nên thỉnh thoảng cũng sẽ nghiêm khắc với người khác, quan trọng là hắn sợ Lộ Đinh khiến hắn mủi lòng lại thay đổi, nên hắn lập tức đẩy xe lăn rời đi.

Lộ Đinh ngồi không yên, loạng choạng tới lui, suýt nữa đập đầu, được Đường Lâm nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

"Cẩn thận."

"Anh—–" Lộ Đinh luôn nhỏ giọng lại mềm mại gọi Đường Lâm Thâm, cậu khiến Đường Lâm Thâm như bay lên chín tầng mây, làm cho tâm trạng hắn rối bời, nhưng bản thân cậu lại chẳng hay biết gì.

"Có chuyện gì vậy?" Đường Lâm Thâm bình tĩnh an ổn cảm xúc bản thân lại, hắn cười hỏi: "Kêu tôi có chuyện gì sao?"

"Ở thêm một lát nữa đi, tôi, tôi không muốn về."

Đường Lâm Thâm không muốn làm Lộ Đinh thất vọng nên nhẹ giọng dỗ dành cậu: "Đinh Đinh, còn có thể quay lại nữa, tôi sẽ dẫn em đi tiếp."

Lộ Đinh lại cố chấp: "Anh, lần sau tới, cảnh tượng sẽ khác rồi."

Đường Lâm Thâm: "......"

Hình như là thế thật.

Dù là thời tiết tốt hơn hay xấu hơn, chỉ cần khác một xíu thì cũng không giống nhau rồi.

———————————————

nana: xin lỗi mng rất nhiều tại tụi up lộn c22 thành c23 🙇🏻‍♀️ may là có người nhắc nếu hong là tui hong biết luôn rồi ấy =)))) nói chung là tui thành tâm xin lỗi🙇🏻‍♀️😭

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK