"Hoàng hậu mưu phản!"
Hoàng đế tức giận đ.ấ.m giường, định gọi người vào.
Ta tốt bụng nhắc nhở: "Bây giờ trong cung ai cũng đang bận rộn với đại lễ tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ! Không ai nghe lệnh bệ hạ đâu."
"Lục Thư Ngọc, ngươi là đồ ác phụ!"
"Ngươi và trưởng tỷ ngươi đều là lũ lạnh lùng vô tình, chỉ là ngươi còn độc ác hơn cả trưởng tỷ ngươi!"
"Bệ hạ tự cho mình lương thiện ở chỗ nào vậy? Ban đầu, người coi thiếp như một thế thân của trưởng tỷ, sau đó lại xem thiếp như liều thuốc cứu mạng, cuối cùng vì giận dỗi trưởng tỷ, lại dùng thiếp như một quân cờ!"
"Giờ đây Lục Dương Vân đã ch, bệ hạ cho rằng thân thể đã khỏe lại, hoàng tử cũng lớn rồi, liền muốn vứt bỏ thần thiếp như giẻ rách."
Ta vươn bàn tay thon dài bóp cổ hoàng đế.
"Bệ hạ nghĩ thần thiếp là cây cầu để người qua sông rồi rút ván hay sao? Sao bệ hạ không nghĩ rằng, bản thân ngươi cũng là cây cầu dưới chân thần thiếp, cũng là quân cờ mà thần thiếp có thể gi//ết bất cứ lúc nào!"
Hoàng thượng giãy giụa, nhưng một kẻ ốm yếu thì làm sao có sức? Ta dễ dàng bóp chặt cổ bệ hạ, cắt đứt nguồn không khí.
Hoàng đế từ từ khó thở dưới tay ta, dần dần suy yếu, cuối cùng trợn mắt đỏ ngầu nhìn ta.
Bệ hạ muốn g.i.ế.c ta, nhưng giờ đây, chính ta đang g.i.ế.c người.
Bình minh ló dạng, hoàng đế Lý Diên Thành băng hà.
Ta ôm hoàng tử 3 tuổi, trước sự quỳ lạy cung kính của văn võ bá quan, từng bước một tiến lên ngai vàng, với tôn vị Thái Hậu nhiếp chính thay Thiếu Đế.
Dung mạo và tính cách của tiểu hoàng tử 3 tuổi không hề giống phong thái hoàng đế một chút nào.
Nó rất quấn ta, líu lo đòi ta hôn. Ta hôn lên má nó, bảo với nó rằng: "Con là Thái tử danh chính ngôn thuận, phụ hoàng con đã băng hà, thiên hạ này là của con."
"Nhưng trước khi con trưởng thành..."
Ta nâng ấn ngọc, khóe môi khẽ nhếch: "Thiên hạ này, là do bổn cung định đoạt!"
Hết.