Thiên Long: Vì sự nghiệp của Huyết Vương hai người chịu khó bảo quản hai tên đó chút đi.
Thần Vũ trầm mặc không nói gì nữa chỉ lẳng lặng thoát ra.
Quế Túc: CMN ta mà thoát được ta sẽ...
Chưa kịp nói dứt câu cả mạng thông linh chỉ còn mình hắn hai người kia liền đã rời đi mất.
Chết tiệt. Nếu có thể hắn muốn xông ra và đồ sát thiên hạ.
Phía Tây Huyết Nguyệt và Thẩm Tống Trạch.
Chiêu Quân vẫn đứng đó một mực đáp, khí tức, áp bức có chút lạnh người:
"Không trả, ta rất thích nó."
Hắc Quỷ lúc này chỉ muốn cúi xuống mà xin. Tổ tông nhà tôi ơi, ngươi có thể nào trả lại ta con khổng tước đó không? Ta nuôi nó từ nhỏ đến lớn, ngươi liền một lần tức giận mà mang nó đi, hiện tại còn chưa biết sống chết thế nào. Trả cho ta đi mau trả cho ta. Nó mà có mệnh hệ gì dù có tan thành tro bụi ta cũng đánh với ngươi đến cùng. Con chim nhỏ của ta. Ngươi phải chịu ủy khuất rồi đợi ta, con sẽ sớm được về nhà thôi.
Tống Trạch hiện tại mới có chút ngờ ngợ ra tình hình, kéo Chiêu Quân lại gần, ghé sát hỏi:
"Đệ lấy đồ gì của người ta thế?"
Chiêu Quân nghe được cũng ghét sát vào tau y mà thì thầm:
"Một con khổng tước nhỏ. Mà y nuôi từ lúc nó còn trong vỏ trứng đến giờ."
Tống Trạch nghe vậy không khỏi cảm thán, đệ cũng đủ làm người ta tức chết:
"Đệ cũng ác lắm. Bọn họ làm gì đệ?"
Chiêu Quân cũng không nhanh không chậm thản nhiên đáp:
"Chỉ là ta không thích hắn. Giờ con tin đang nằm trong tay chúng ta, hắn phải nhượng bộ vài phần mà giao người. Ca ca nhưng mà tên này đỏ quá, đệ không thích hắn. Nên mới làm vậy."
Tống Trạch nghe xong cũng đến bất lực. Chỉ vì người ta bận đồ đỏ mà không thích đến nỗi lấy cắp đồ của người ta. Đệ cũng quá tùy hứng rồi.
"Đệ không có tùy hứng, đệ thấy hắn rất chướng mắt. Ca ca không thấy vậy sao?"
Chiêu Quân dùng giọng điệu ủy khuất nói chuyện với y. Tống Trạch cũng không tài nào hiểu nổi bản thân, nghe giọng an ủi Chiêu Quân:
"Đệ bình tĩnh chút, màu đỏ cũng đẹp mà không phải chúng ta cũng mặc y phục đỏ sao."
Chiêu Quân nhìn y, buông lại một câu nhẹ nhàng:
"Chung ta khác với hắn."
Hắc Quỷ bị coi như vô hình liền lên tiếng chứng minh sự tồn tại:
"Vị huynh đệ kia, người có gì không vừa ý liền nói, ta có thể sửa đổi chỉ cần ngươi trả con ta lại cho ta ta làm gì cũng được hết."
Tống Trạch có chút khó hiểu nghe nói chân thân của y là Cò Trắng thì sao lại sinh ra được khổng tước? Quỷ giới thật khó hiểu.
Chiêu Quân không nói chỉ liếc nhìn y phục của y. Hắc Quỷ sống với tên này đã lâu liền hiểu ra.
Thì ra là không muốn y mặc trùng màu đỏ với bọn họ. Hỷ phục cũng giúp các ngươi mặc rồi. Mặc một bộ đồ đỏ chúc đám hỉ của hai người liền không vừa ý ta sao.
Nực cười thật đấy. Huyết Vương lại đi coi trọng mấy việc còn con này đúng là gần ái nhân thì chả còn tiết tháo gì cả.
Hắc Quỷ hiểu được ý y liền thay một bộ y phục mới trên người giống bộ vừa nẫy nhưng lại là màu xanh lam. Cất tiếng nói:
"Vừa ý rồi chứ. Trả con ta lại đi."
Chiêu Quân cũng vẫn một mực như cũ chưa vừa lòng:
"Tạm thời chưa chơi chán, chưa muốn trả cũng thấy ngài chưa có thành ý lắm."
Hắc Quỷ nhìn y, nếu hắn có đủ sức, đủ lực liền khiến cho tên trước mặt đây chết ngàn lần. Ôi đứa con bé bỏng của y con phải chịu ủy khuất bởi tên này rồi. Xin lỗi con ta sẽ bù đắp cho con thật nhiều.
"Được được được, chỗ ta đang có một bữa tiệc gia đình nhỏ, mời hai người ghé qua xem thử xem nếu vừa ý thì trả lại con cho ta."
Vừa nói xong, một đám quỷ nữ đã bước ra cùn kính mời bọn họ nhập tiệc điện.
Chiêu Quân và Tống Trạch ngồi cùng một ghế như một cặp vợ chồng y cũng đã sắp xếp hết nếu còn không vừa lòng y liền muốn lật trời.
"Vậy hai vị là thật sự lạc đến đây chứ không có ý định đến trả đồ ta đúng không?"
Tống Trạch không nhanh không chậm lấy lại được bình tĩnh đáp:
"Đúng vậy, bọn ta là vô tình lạc tới. Không biết hai vị bằng hữu kia của chúng ta đã lạc đâu mất rồi. Nếu có thể phiền ngài tìm lại hai người bọn họ giúp ta."
Hắc Quỷ xoa nghe cằm suy nghĩ:
"Tìm thì cũng không phải không có cách chỉ là ta có hai vị khách thân thế không nhỏ. Không tiện làm kinh động hai người bọn họ. Hai vị đây cũng biết là chúng ta có tiệc gia đình nên đến đông đủ cả. Ta không tiện đi tìm nhưng có thể cho hai người manh mối. Đây là bản đồ sơ khai của chợ quỷ, không phải bản hoàn chỉnh nên không sợ để lộ ra ngoài. Cho hai người mượn tạm hoàn thành việc liền quay lại trả ta. Nếu hai người không dữ đúng lời hứa liền không mất tốt lành."
Vừa nói sắc mặt của Hắc Quỷ càng khó hòa hoãn hơn. Quỷ đúng vốn là quỷ, vô cùng quỷ quyệt và đáng sợ.
Chiêu Quân nghe vậy cũng hiểu ý y mà hỏi:
"Ý ngươi là kí khé ước máu?"
Hắc Quỷ biết y hiểu ý liền cao hứng đáp:
"Đúng vậy đó, khế ước máu của hai ngươi đối với ta."
Tống Trạch nhìn Chiêu Quân, y cũng nhìn lại Tống Trạch ánh mắt đó chính xác là tùy y quyết định, y như nào Chiêu Chiêu Quân nghe theo vậy.
Tống Trạch không biết an uy hai người kia thế nào liền làm liều mà gật đầu với Chiêu Quân.
Chiêu Quân nhìn y, mỉm cười nhẹ nhàng mà có chút cưng chiều kèm theo nũng nịu. Được gần y đến như vậy, Chiêu Quân có chút cao hứng, liền để Hắc Quỷ thích làm gì liền làm:
"Được cứ vậy đi. Phiền người xoạn huyết kết."
Hắc Quỷ không để hai người chờ lâu, như có chuẩn bị từ trước.
Trước mặt hai người liền xuất hiện một khế ước bằng tiếng quỷ. Y không hiểu. Chiêu Quân có chút trầm mặc liếc lên nhìn Hắc Quỷ.
Hắc Quỷ cảm nhận được ánh nhìn cũng vui vẻ cười lại.
Tống Trạch lại gần Chiêu Quân mà thì thầm:
"Đệ đọc được không? Ta đọc không được."
Chiêu Quân nhìn y, không có biểu lộ gì cho lắm chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
"Không có gì, chỉ là một khế ước bình thường thôi. Ca ca cứ kí đệ cũng sẽ kí."
Tống Trạch như dựa vào người này mà tin tưởng hết thẩy. Hai người bọn họ cắt máu nhỏ xuống khế ước, một kết tâm hình thành, vòng máu nhỏ tạo thành hai chiếc nhẫn nhỏ ẩn vào tay của hai người.
Hắc Quỷ phía trên nhìn mà cao hứng:
"Được được, tiệc cũng mới bắt đầu, nếu hai người muốn có thể lưu lại đây. Có cấm chế ta liền cảm nhận được hai người. Nếu có vấn đề, cứ thông linh cho ta. Tiểu Quân Tủ ngươi biết nó mà nhỉ."
Chiêu Quân không đáp. Tống Trạch cũng không muốn lưu lại lâu y muốn nhanh chóng tìm hai người kia rồi rời khỏi đây.
"Vậy đa tạ. Cáo từ, hẹn ngày tái ngộ."
Đã hoàn thành xong kế hoạch, Hắc Quỷ cũng không rảnh để hai người ở lại, y còn bận nghiên cứu thuốc đáp lại ngay:
"Đi thong thả nhé."