Diệp Tinh thương hôi.
Đấu gia hội sau khi kết thúc Lục Nam rất nhanh liền có được thứ mình cần.
“Lục công tử có hay không lưu lại một chút, chúng ta cần thảo luận một chút việc hợp tác giữa hai bên”Đào Thiên Thu lại mang ý mời khách, Lưu gia cùng Diệp Tinh thương hội hợp tác tuy cơ bản đã quyết định xong nhưng chi tiết vẫn cần phải thảo luận, nhân cơ hội này nàng muốn cùng Lục Nam chốt cuộc làm ăn này.
“Được”Suy nghĩ một chút Lục Nam vẫn gật đầu đáp ứng, hắn cần gấp rút gia tăng Lưu gia thực lực, đến bây giờ Huyền Vân tông vẫn chưa có động thái nào điều này khiến Lục Nam có chút lo lắng, Huyền Vân tông vẫn là hắn một hòn đá nặng trong lòng bởi vậy hắn phải trong thời gian ngắn nhất gia tăng Lưu gia thực lực, ít nhất phải đến Huyền Vân tông cũng phải kiêng kị mới được.
Lục Nam đồng ý, Lưu Chính cũng không có ý kiến, hai người cùng Đào Thiên Thu đi đến một gian phòng khác, Vương Húc đại sư rất thức thời đã cáo từ rời đi, Kiếm Sinh thấy nhàm chán đã sớm ra ngoài thăm thú thương hội một chút, vậy là Đào Thiên Thu đã phái người đi theo, Lục Nam cũng không lo lắng.
Thế là bọn hắn bước vào ba canh giờ đàm phán khô khan.
Lúc này Kiếm Sinh đang thăm thú xung quanh, ở đây mỗi món đồ đều kiến hắn tò mò, hắn chưa từng nhìn thấy nhiều đồ vật kì lạ như vậy.
Có nho nhỏ đan dược trong hộp, có kì lạ vũ khí, có áo giáp,!.
đối với một đứa trẻ như Kiếm Sinh tới nói mọi thứ đều vô cùng mới lạ.
Vạn Tài quản sự được sắp sếp đi theo Kiếm Sinh trông nom hắn, Kiếm Sinh cũng thường đối Vạn Tài quản sự đặt ra nghi vấn.
Đối với Kiếm Sinh câu hỏi, Vạn Tài quản sự từng cái căn kẽ trả lời, Lục Nam đại đồ đệ nha, hắn cần phải nghiêm túc chiếu khán, chiếu cố tốt Kiếm Sinh chẳng khác gì tại Lục Nam nơi đó tao ấn tượng tốt a.
“Vạn bá bá cái kia lông vũ vì sao lại màu ngọc bích vậy?”Kiếm Sinh hiếu kì chỉ một chiếc màu ngọc bích lông vũ sau đó quay lại đối Vạn Tài quản sự hỏi.
“Cái này ngọc bích lông vũ là lông của thiên bích bằng, một con linh thú, nó toàn thân da lông màu ngọc bích, có thể cưỡi mây đạp gió, bên trong lông vũ có phong thuộc tính pháp tắc, có thể để tu tiên giả cảm ngộ tu luyện”Vạn Tài quản sự ân cần trả lời.
Đột nhiên một tì nữ chạy tới nói nhỏ với Vạn Tài quản sự chút gì, hắn lông mày hơn nhíu một chút sau đó quay đầu đối Kiếm Sinh đạo.
“Kiếm Sinh tiểu công tử ngài cứ ở đây tham quan, đừng chạy lung tung, ta đi làm chút chuyện lát sẽ trở về bồi tiếp ngài chơi được không?”Kiếm Sinh gật đầu xem như đáp ứng.
Vạn Tài quản sự sắp sếp hai tì nữ đi theo bồi tiếp Kiếm Sinh sau đó mới cùng tì nữ kia rời đi.
Kiếm Sinh cũng không để ý quá nhiều, hắn tiếp tục đi thăm thú xung quanh.
Mà lúc này trong Diệp Tinh thương hội phòng nghị sự, tiếng thảo luận vang lên không ngớt chủ yếu là Lưu Chính cùng Đào Thiên Thu thảo luận.
Cả hai đều muốn giành về cho mình lợi ích tối đa nhất, tuy ăn chia đã quyết định là năm năm nhưng những thứ như vật tư, công lao động, phí vận chuyển, !.
đều cần đem ra thảo luận một lượt.
Đối với cái này Lục Nam từ đầu đến cuối chỉ ngồi một bên góp nào nhiệt, hoàn toàn không có lên tiếng, chỉ có uống trà ăn điểm tâm, xem hai người đàm luận.
Lưu Chính cũng là một tên lão làng trong việc làm ăn ngược lại không phải lo bản thân chịu thiệt.
Còn Kiếm Sinh, hắn vẫn tiếp tục việc thăm thú của mình nhưng.
UỳnhDo đang chú ý đến những đồ trên kệ Kiếm Sinh đột nhiên va phải thứ gì hắn bị hất ngã xuống đất.
“Ngươi làm gì đó hả?”Một giọng thiếu niên vang lên.
Kiếm Sinh ngẩng đầu, hóa ra lúc nãy hắn va phải một vị thanh niên.
Người này thiếu niên năm mặc nho nhã, dáng người khôi ngô, trong lúc vô tình tựu toát lên vẻ phong tình.
Hắn và Tô Càn Nguyên, là Ly Hỏa thành Tô gia trước nay suất sắc nhất thiên kiêu.
Tô gia tại Ly Hỏa thành chính là nhất đại gia tộc, thực lực vượt qua Lưu gia rất nhiều.
Bị ngã Kiếm Sinh cũng đứng dậy, hắn nói một câu xin lỗi sau đó tựu tiếp tục đi tham quan.
“Ta cho ngươi đi rồi sao”Tô Càn Nguyên quát, khuôn mặt toát lên phẫn nộ vị.
Hắn là Tô gia sử thượng số một thiên kiêu, càng là có cơ hội tiến Huyền Vân tông thiên kiêu, trước nay chưa từng ăn thiệt thòi bao giờ.
Vậy mà hôm nay có kẻ dám đụng vào hắn không những thế còn chỉ vứt một câu xin lỗi tựu bỏ đi, quan trọng là kẻ này chỉ là mấy tuổi tiểu hài đây trong mắt Tô Càn Nguyên chính là trần trụi đánh mặt.
Kiếm Sinh hơi níu mày, hắn đã chủ động xin lỗi, đối phương vậy mà không muốn buông tha hắn, chỉ là Kiếm Sinh cũng không quá quan tâm, ở đây có sư tôn tại hắn cũng không sợ mấy cái này.
Thế là hắn không thèm quan tâm đến Tô Càn Nguyên quay người tựu rời đi.
Nhưng hành động chính là ngọn lửa nhỏ châm lên Tô Càn Nguyên phẫn nôi.
“Ta bảo ngươi đứng lại”Chỉ gặp Tô Càn Nguyên hét lên một tiếng, sau đó đưa tay chộp về phía Kiếm Sinh, thao thiên linh lực từ tay hắn tuôn trào hòng trấn áp Kiếm Sinh.
Kiếm Sinh hừ lạng một tiếng, chỉ thấy hắn hai ngón tay khép lại làm chỉ theo đó một luồng sắc bén kiếm ý hòa quyện cùng linh lực theo hai ngón tay bắn ra cùng bàn tay kia đụng vào nhau.
Chỉ là Kiếm Sinh làm sao là Tô Càn Nguyên đối thủ, đối phương chung quy cảnh giới cao hơn hắn, linh lực mức độ mạnh hơn hắn rất nhiều, Kiếm Sinh bị bật ra xa hơn mười bước, Tô Càn Nguyên chỉ lùi lại một bước ngắn, hai người chênh lệch đã thể hiện ra.
Hai bên người vây xem kinh hô lên, bọn họ bất ngờ Tô Càn Nguyên, hắn mới mười bốn tuổi vậy mà đã đại võ sư cảnh giới tu vi, với cái này tu vi cùng tuổi tác, Tô Càn Nguyên xứng đáng làm Ly Châu số ít nhất đại thiên kiêu.
Nhưng mọi người bất ngờ hơn chính là kiếm Sinh, cái sau nhìn như bảy tám tuổi hài tử vậy mà đỡ được Tô Càn Nguyên một kích, quan trọng là Kiếm Sinh hiển lộ ra tu vi chỉ có bát trọng võ đồ tả hữu, võ đồ tiếp chiêu đại võ sư vậy mà chỉ lui lại mười bước, đây đơn giản là phá vỡ thế giới quan của mọi người.
Gặp Kiếm Sinh đỡ được bản thân một kích, Tô Càn Nguyên càng là tức giận hơn.
Hắn vốn là Tô gia tuyệt đại thiên kiêu, được người xung quanh chú ý, gia tộc đối hắn bào hộ có thừa, hắn còn chưa có bản thân không là được việc.
Vậy mà hôm nay một đứa trẻ bảy tuổi võ đồ bát trọng trung kì trước mặt mọi người đỡ được hắn một chiêu, tuy là chiêu vừa rồi hắn chỉ dùng năm phần tu vi nhưng đây cùng không phải một tên võ đồ bát trọng có thể đỡ được, đây đối với luôn ngạo khí Tô Càn Nguyên mà nói cái này căn bản là đang tát thẳng vào mặt hắn.
Không những thế, hắn ẩn ẩn cảm giác được Kiếm Sinh vừa rồi là sử dụng kiếm ý.
Bảy tám tuổi liền có thể ngưng tụ kiếm ý, đây là Đại Chu vương triều trước nay chưa từng có tiền lệ.
Phải biết cho dù là Đại Chu vương triều sử thương đệ nhất thiên kiêu, Huyền Vân tông đương nhiệm tông chủ Huyền Lam cũng phải mười lăm tuổi mới có thể lĩnh ngộ đến kiếm ý, mà Kiếm Sinh đâu, hắn chỉ là bảy tám tuổi hài đồng vậy mà đã ngộ đến kiếm ý, hắn Tô càn Nguyên đến bây giờ còn chưa ngộ ra đến kiếm ý a.
Kiếm Sinh yêu nghiệt khiến Tô Càn Nguyên cảm thấy kinh ngạc, hắn cũng ngầm hạ quyết tâm giết chết đối phương, thiên kiêu chỉ có mình hắn Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên hừ lạnh một tiếng, hắn lại tiếp tục ra tay hương Kiếm Sinh đánh tới, lần này hắn vận dụng toàn bộ công lực.
Chỉ gặp bàn tay của Tô Càn Nguyên hiên liên một lớp màng linh khí màu xanh nhạt bao khỏa lấy toàn bộ bàn tay, đại võ sư có thể tạm thời điều động một bộ phận linh khí ra trì chiêu thức, tuy không thể ngưng thực nhưng cũng có tác dụng ra tăng chiêu thức uy lực.
Lần này Tô Càn Nguyên muốn trấn sát Kiếm Sinh.
Đối diện Kiếm Sinh như bị một ngọn núi pháp tới, áp lực so lúc trước tăng lên gấp đôi nhiều, hắn ẩn ẩn cảm thấy một nguy cơ trí mạng, hắn biết chiêu này nếu đánh trên người hắn, hắn chết không nghi ngờ.
Kiếm Sinh không giám có chút nào khinh suất, linh lực trong cở thể đạt đến mức tối đa, kiếm ý lực lượng cũng được hắn tối đa vận dụng, linh kiếm cũng đã được gọi ra, linh lực, kiếm ý hòa quyện cùng linh kiếm khiến linh kiếm quang hoa đại phóng, linh kiếm dưới sự điều khiển của Kiếm Sinh trực tiếp đâm thẳng.
Không có hoa lệ chiêu số, Kiêm Sinh lựa chọn chiêu kiếm đơn giản nhất để nghênh tiếp Tô Càn Nguyên chiêu thức, chiêu kiếm này đã tập hợp Kiêm Sinh toàn tu vi cùng thực lực.
Chỉ là Kiếm Sinh vẫn không phải là Tô Càn Nguyên đối thủ, hắn bị bắn ngược ra xa hơn mười mét, khóe miệng rơm rớm vết máu, hiển nhiên đã thụ thương.
Tô Càn Nguyên vẫn đứng tại nguyên chỗ nhưng khuôn mặt tựa hồ rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang nổi lên kinh hào hải lãng.
Hắn mạnh nhất một kích vậy mà không thể tất sát đối Kiếm Sinh, ngay cả làm cái sau trọng thương cũng không có.
Hắn cũng chú ý đến Kiếm Sinh trên tay thanh kiếm kia, đó là một thanh linh kiếm, ngay lập tức vẻ tham lam hiện rõ trên mặt Tô Càn Nguyên.
Phải biết cho dù là bọn hắn Tô gia cũng chỉ có một thanh linh kiếm a, thanh kia linh kiếm được coi là trấn tộc chi bảo được Tô gia lão tổ thiếp thân mang theo.
Bây giờ lại có một thanh linh kiếm đang ở trước mặt, Tô Càn Nguyên làm sao không động tâm, có thanh này linh kiếm hắn vào Huyền Vân tông sẽ là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Tô Càn Nguyên sát ý đại thịnh, linh lực lần nữa sôi chào lao về phía Kiếm Sinh, cái sau đã bị thương, đối mặt với thế công như vậy càng là nhanh không chịu nổi sớm đã vào thế bị nghiền ép.
Nhưng khi mọi người đoán kiếm Sinh sẽ bị Tô Càn Nguyên đã bại chợt một gọng nói vang lên“Mau dừng tay!”Theo đó một cỗ tiên thiên đại võ sư khí tức hoành không xuất hiện trước mặt Kiếm Sinh, người kia một trưởng vỗ lên người Tô Càn Nguyên khiến cái sau bay ngược ra ngoài.
Người đến chính là Vạn Tài quản sự.
.
Danh Sách Chương: