Thời điểm đưa ra quy định rách nát kia, Liêu Tinh Thần vốn ám chỉ tên họ Tô, huống hồ khi ấy hắn vẫn chưa xác định được cảm xúc, ngày hôm sau ngủ dậy đầu óc đã chẳng còn nhớ gì nữa rồi.
Ai mà ngờ một câu nói hắn thuận miệng nói ra sẽ có ngày biến thành chướng ngại vật lớn nhất trên đường tình của mình chứ?
Bạn học Liêu mới xuất sư chưa thực hành được miếng nào đã tự bóp chết mình.
Từ Lỗi cũng không dám hỏi nữa, hỏi thêm nữa sợ anh Thần nhà cậu ta trở mặt thì toang, người còn chưa theo đuổi được đã bị từ chối, việc này không phải ai cũng chấp nhận được đâu.
Liêu Tinh Thần bưng mặt lạnh viết chữ ngoáy loạn lên, thành thạo hoàn thành báo cáo thí nghiệp rồi ném lên bàn "bịch" một cái, sau đó đi vào bếp kiếm nước uống.
Triều Dương bị hành động này của hắn dọa sợ hết hồn quay ra nhìn Từ Lỗi: Cậu ấy làm sao thế?
Từ Lỗi nhún vai, thầm nghĩ: Thất tình đấy.
Tờ báo cáo cầm trong tay, chữ Liêu Tinh Thần rồng bay phượng múa lại còn độc đoán màu mè các thứ, khác hoàn toàn với hình tượng của bản thân.
Triều Dương rướn cổ tò mò liếc một cái, cậu muốn nhìn xem báo cáo của ban thực nghiệm có gì khác báo cáo ban phổ thông của mình.
Kết quả nhìn thấy ba chữ "Vu Tiểu Lạc" ở cột tổ viên.
Triều Dương hít một hơi khí lạnh, đáy mắt hiện rõ sự hoảng loạn: "Sao người này lại ở tổ mày?"
Từ Lỗi giải thích: "Không ai muốn cùng tổ cậu ta nên tao kéo vào cho đủ, sao á?"
Tự nhiên Triều Dương hỏi vấn đề này cũng có chút kỳ, Từ Lỗi lớn mật đoán: "Mày quen nó?"
Nói như thế nào nhỉ?
Quen thì cũng không hẳn là quen.
Hình ảnh Vu Tiểu Lạc cướp mất Liêu Tinh Thần hãy còn chưa quên, Triều Dương hiện tại cực kỳ đề phòng người này, cậu hỏi Từ Lỗi: "Đổi người khác được không?"
Triều Dương không muốn Vu Tiểu Lạc có liên hệ với bất kỳ ai quen biết mình, trải qua một kiếp ở chung với người nọ, cậu cực kỳ rõ ràng phẩm tính của người kia hiểm ác đến cỡ nào.
Học sinh cá biệt Tô Tần hư thì cũng là hư ngoài mặt, gã ta có đâm ai thì cũng là quang minh chính đại đâm.
Mà tên Vu Tiểu Lạc kia là loại người giả nhân giả nghĩa, lòng dạ độc ác rất thích hai chữ "phản bội". Nếu chơi với người kiểu vậy thì bị đâm sau lưng lúc nào chẳng ai hay.
Người đơn giản như Từ Lỗi với Liêu Tinh Thần sao có thể là đối thủ của y được.
"Qua học kỳ thì mới được đổi." Tính hóng hớt của Từ Lỗi bị Triều Dương khơi dậy, "Thế làm sao? Mày biết cậu ta à?"
Triều Dương nghiêm mặt lắc đầu: "Không quen lắm, chỉ là... nghe nói nhân phẩm của nó chẳng ra gì."
Cậu không thể nào nói rõ được, dù sao thì đó cũng là chuyện xảy ra ở kiếp trước, huống chi hiện tại Vu Tiểu Lạc chưa làm ra chuyện gì xấu, Triều Dương không muốn chụp mũ linh tinh cho người ta.
Cậu chỉ có thể tận lực lấy lòng anh em nhà mình: "Sau này có chung đụng với nó thì mày để ý chút, đừng quá thật thà."
Từ Lỗi kinh ngạc, trước tới giờ Triều Dương nhìn người qua vẻ bề ngoài, trong mắt cậu chỉ có xấu đẹp chứ không phân biệt tốt xấu, đánh giá một người qua nội tâm như này đúng là lần đầu tiên, đã thế còn dùng từ "nghe nói" không có tính chân thực nào.
Cậu ta mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy,
Hơn nữa cái tên Vu Tiểu Lạc hình như cậu ta cũng từng nghe ở đâu đó rồi, đen một chỗ là mãi không nhớ nổi.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 11 lý đổi thành Chu Khải, hết cách rồi, nhìn cả trường thì chỉ có mình lão quản được Tô Tần.
Học sinh cá biệt ở đâu thì lão sẽ ở đó.
Nếu để ý kỹ thì lớp 11 có hơn nửa là học sinh hư ở lớp 7 cũ chuyển qua, nửa còn lại thì là bên lớp 12 sát vách. Mọi người nhìn thấy Chu Khải bắt đầu xôn xao than phiền, nói cuộc sống cấp ba chẳng khác nào địa ngục.
Chu Khải đứng trên bục giảng phủi tay ném mấy quyển giáo trình ra, không khác nào tung lựu đạn chuẩn bị tiến công.
Triều Dương có thể coi là học sinh duy nhất trong lòng hoan nghênh Chu Khải, có lão ở đây thì Tô Tần sẽ ngoan ngoãn đi bao nhiêu.
Xử lý xong mấy tên học sinh gây sự, Chu Khải bắt đầu phân công việc chủ yếu của tuần: "Hôm cán bộ lớp đã bầu ra chưa? Tuần này có đại hội thể thao, cán bộ lớp thống kê đi rồi nộp danh sách những người báo danh tham gia."
Việc phân ban văn lý khiến sĩ số các lớp bị xáo trộn, tổ chức hội thể thao có mục đích để học sinh trong lớp mới gia tăng tinh thần đoàn kết, trường học không cứng nhắc yêu cầu toàn bộ học sinh tham gia vào trận đấu, không ra trận thì sẽ được điều động đến hậu cần, tiếp nước cho các vận động viên đến cổ vũ.
Ngay sau khi đại hội thể thao kết thúc là kì nghỉ quốc khánh dài hạn, bởi vì dính cả Tết Trung Thu cho nên học sinh được nghỉ tổng cộng bảy ngày, kết hợp với đại hội thể thao thì liên tiếp chín ngày không có tiết, chẳng mấy mà nghỉ đông.
Chu Khải thông báo xong tin này thì bên dưới hoan hô ầm ĩ, lão gân cổ lên nói: "Đây là kì nghỉ dài hạn cuối cùng của mấy đứa ở cấp ba, muốn chơi thì cứ chơi, chơi xong thì thu tâm lại mà ôn thi."
"Đừng có ngày nào cũng nghịch ngợm, vào đại học chơi chưa muộn!"
Phía dưới có người lẩm bẩm: "Còn tận 500 ngày nữa, lịch đếm ngược còn chưa thèm treo, sợ cái gì mà sợ."
Chu Khải lại ném xuống một viên phấn.
Cuối tiết học buổi sáng gà bay chó sủa, Triều Dương cho tay vào ngăn kéo muốn lấy bài thi ra, ai ngờ chạm trúng một hộp bánh nướng trứng chảy, chẳng cần nghĩ cũng biết ai nhét.
Triều Dương trả lại, khách khí nói: "Cảm ơn."
Trước giờ chưa có ai dám đối xử với Tô Tần như vậy, Lâm Tử còn tưởng rằng lần này Triều Dương nhất định bị ăn đòn.
Triều Dương cũng nghĩ rằng mình đạp lên ranh giới của Tô Tần như vậy thì cũng có thể xóa tan nhiệt tình tẻ nhạt của gã, ai mà ngờ đối phương không hề tức giận.
Không những không tức giận, ngày hôm sau trên mặt bàn Triều Dương xuất hiện hộp đồ ăn vặt siêu lớn, nếu cậu đã không chấp nhận thì tôi càng muốn làm tới.
Tô Tần chưa từng theo đuổi ai, gã không rõ Triều Dương thích cái gì mà chỉ đơn thuần biết cậu thích ăn vặt vì thế ngày nào cũng dùng những cách khác nhau nhét đồ ăn cho người ta. Có bị đối phương từ chối cũng không tức giận, học sinh hư giờ đã không còn hư nữa rồi.
Rất nhanh, chuyện Tô Tần theo đuổi Triều Dương bị đồn đại ra ngoài, lời đồn đãi này nọ cũng được thêm mắm thêm muối, cuối cùng thành ra, Triều Dương nỗ lực một năm đã theo đuổi crush thành công!
Ngay cả Từ Lỗi cũng chạy từ ban thực nghiệm xuống hỏi cậu thật hay giả.
Cái trò quỷ quái gì không biết, Triều Dương tức giận túm sách xoay người: "Biến đi, tao nói 800 lần chữ không thích rồi, còn nữa, không yêu là không yêu, mày hỏi nữa thì nghỉ chơi!"
Từ Lỗi lại nhanh chóng bay về ban thực nghiệm báo cáo tin tốt cho Liêu Tinh Thần, cũng hơi lo lắng: "Anh Thần, nếu cứ như này mãi cũng không phải cách, nhỡ đâu có ngày Dương sẽ đồng ý mất thôi."
"Khi ấy mới hành động thì cướp người khó lắm."
Liêu Tinh Thần mím môi không nói gì, ngón tay linh hoạt di chuyển bút máy, một hồi sau hắn vẫy tay với cán bộ lớp phụ trách thể dục: "Lớp chúng ta tham gia sự kiện thể thao của trường có đầy đủ không?"
Mỗi học sinh ở ban thực nghiệm đều là mũi nhọn của trưởng, thông thường không ngồi trên lớp làm đề thì là vừa đi đường vừa làm, tế bào vận động trên người chạy hết lên não rồi còn đâu.
Thế Ninh cho ban thực nghiệm học ở tầng cao nhất không phải không có nguyên nhân, nhà trường muốn mấy ông hoàng bà hoàng này bỏ chút sức leo cầu thang, trăm công nghìn việc vẫn phải bớt chút thời giờ ra rèn luyện cơ thể, tránh cho hôm thi đại học không trụ nổi mà ngất xỉu.
Đại hội thể thao cái gì đó, trước đến giờ ban thực nghiệm đều chỉ đảm đương làm cổ động viên — nhân số tham gia cổ vũ còn chẳng đông đủ, mọi người ai cũng muốn ngồi ngây người trong phòng học.
Cán bộ lớp phụ trách thể dục biết lớp trưởng nhà mình muốn nắm rõ thực tế, cậu ta báo cáo sự thật: "Nam nữ chạy tiếp sức thì đủ rồi." đây là hạng mục mà mỗi lớp nhất định phải tham gia, trước đó, người phụ trách thể dục phải nài nỉ căng cả miệng mới thu thập đủ nhân số.
Còn lại thì là thi đấu tự do: "Tớ đăng ký đẩy tạ với cả chạy 400m, Từ Lỗi đăng ký chạy 800m và nhảy ba bước."
Cũng có một số học sinh khác chơi thể thao giỏi hơn một chút cũng đăng ký tham gia cho đủ.
Liêu Tinh Thần liếc mắt nhìn tờ báo danh, còn ba suất trống ở hạng mục chạy cự ly dài hai nghìn mét, nhảy cao và vượt chướng ngại vật, hắn cầm bút lên ghi tên mình vào.
Ba hạng mục này một cái yêu cầu thể lực hai cái yêu cầu kỹ thuật, cán bộ lớp phụ trách thể dục sợ ngây người: "Không phải chứ lớp trưởng? Cậu.... làm được không đó?"
Liêu Tinh Thần hời hợt đáp lại: "Ừ", "Không thành vấn đề."
"Ông chủ, ông có đồ ăn vặt mới không? Tôi muốn ngọt." Tô Tần đứng trước kệ để hàng hỏi.
Ông chủ Đình Vượng bất lực cười nói: "Đồ có thể ăn cháu đã mua hết rồi, còn que cay với chân gà ngâm ớt, cháu lấy không?"
Tô Tần lắc đầu, gã không ăn nổi cay, hơn nữa Triều Dương cũng chưa ăn cay trước mặt gã bao giờ, có lẽ do cậu không thích ăn.
Đang lúc Tô Tần phát sầu vì không biết mua gì cho Triều Dương thì bên cạnh truyền tới giọng nói dịu dàng: "Muốn mua đồ cho bạn gái hả?"
Tô Tần nhìn sang phía âm thanh.
Người nói chuyện là một cậu bạn trắng trẻo mặc trên người đồng phục Thế Ninh, ngũ quan khá giống Triều Dương nhưng lại không hoạt bát tươi sáng như Triều Dương.
Tô Tần nói: "Không phải bạn gái, chỉ là người muốn theo đuổi thôi."
Ngữ điệu của đối phương cũng chậm rãi hơn Triều Dương, nghe mềm mại như nước: "Cậu có thể thử cái này."
Vu Tiểu Lạc đưa cho Tô Tần một hộp bánh cuộn matcha. Tô Tần không nhận, dùng ánh mắt hỏi: cậu là ai?
Vu Tiểu Lạc cong mắt cười: "Cái này tôi tự làm đó, cảm ơn tối qua đã cho tôi mượn ô. Cậu quên rồi à?"
Tô Tần nghĩ nghĩ một chút.
Hôm qua mưa rào tầm tã, gã che ô đứng sau cửa chờ tài xế tới đón, trong màn mưa xuất hiện một thân ảnh đơn bạc cũng đứng trú mưa dưới mái hiên nhỏ.
Xe đúng lúc đi tới đầu hẻm, Tô Tần gập ô lại rồi đưa cho người nọ, sau đó gã không nói gì chỉ mở cửa xe rồi ngồi vào.
Vu Tiểu Lạc: "Ô cậu cho tôi mượn bị gió thổi hỏng trên đường về nhà mất rồi, tôi chỉ có thể dùng bánh cuộn để đổi, được không?"
Tô Tần không thể không nhận lấy bánh: "Cảm ơn."
Vu Tiểu Lạc chớp mắt nhìn, nhỏ nhẹ nói không có gì: "Tôi hâm mộ người cậu thích thật đấy, cậu đối xử với người ta tốt quá."
"Nếu có người đối xử với tôi tốt như vậy thì tôi sẽ lập tức đồng ý."
[27/09/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh đẹp trai ngầu lòi đùa bỡn muốn bắt vợ vào chỗ mình đã chuẩn bị trước đó!