5phút trước Reng Reng Reng.
“Alo * ngáp*”.
“Vân Di dậy chưa dậy mở cửa cho tớ đi”.
Kẹt. “Cậu, sáng sớm chạy đến đây làm gì? Được hôm nghỉ ngơi thì chạy đến làm phiền giấc ngủ của người khác là sao”.
“ Huhu Vân Di đừng nói thế,cho mình vào nhà cái đã * chen vào trong*”.
“Rồi có việc gì nói nhanh lên *khoanh tay trước ngực”.
Ôm cánh tay Vân: “Huhu...oa...oa...mình thất tình rồi lên đến đây cầu sự yêu thương”.
“Bị người ta từ chối”.Mịa dám từ chối Annie tên ngu.
Gật gật: “Mình bị thất tình rồi nên muốn đến đây ở với Vân Di”.
“Đây mới là lý do chính”.
Buông tay,ủy khuất: “Ukm,mình không phải là người lụy tình chẳng qua là người đầu tiên cho mình cái cảm giác lần đầu biết yêu là như thế nào thôi.Nhưng mình muốn ở đây huhu”.
“Hơ hơ cậu lên về với ba mẹ của cậu đi”.
Hiện tại.
Kéo tay. “Huhu đi mà”.
“Không được cậu về nhà đi,bố mẹ có mình cậu,cậu lên về với họ thì hơn”.
“Không mình muốn ở đây”.
“Muốn ở đây không dễ như cậu nghĩ đâu”.
“Khó mình cũng chấp nhận chỉ cần Vân Di cho mình ở lại đây là được”.
“Cậu ở lại đây phải chịu...haizz thôi bỏ đi,cứ như vầy là được rồi”.
“Mịa im lặng cái coi có để cho người khác ngủ không hả”.Dao Dao đang bước từ trên bậc cầu thang xuống.
Chạy lại cầm tay Dao Dao lắc. “Hihi từ hôm nay mình sẽ ở đây với cậu”.
“WHAT?”.Tỉnh ngủ nhìn Rena.
Mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?Chắc mình chưa tỉnh ngủ rồi”.
Véo “Á đau Linh cậu muốn chết à”.Nhíu mày “Đây là sự thật chứ không phải mơ rồi”.
“Không được cậu không thể ở lại đây được”.
“ Sao không được Vân Di đã đồng ý rồi”.
“Bảo Linh không phải cậu muốn chuyển đến đây sao? Về dọn đồ đi chứ”.Vân Di lên tiếng.
“Ukm ha quên mất”.Lấy điện thoại ra “Chuyển đồ đạc vào đi”.
“Mình đã chuẩn bị sẵn đồ rồi chỉ cần chuyển vào thôi”.Hihi.
“Ba mẹ có đồng ý không mà ở đây”.Vân Di nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên là đồng ý rồi, năn nỉ mãi mới được nhưng cuối tuần được nghỉ thì phải về nhà”.
“Ukm”.
“Phòng mình ở đâu nhỉ”.
“Phòng cuối cùng ở hành lang”.
“Ok mình mang đồ lên đã”.
Huých tay “Rena như vậy liệu có ổn không,cô ấy không biết gì cả,ở đây rất nguy hiểm,cô ấy tốt”.
“Aurora tớ biết ở với chúng ta cuộc sống của cô ấy cũng bị đe dọa theo,nhưng chỉ có ở gần với chúng ta cô ấy mới an toàn hơn”.Nhìn về phía cầu thang.
“Mình dọn xong rồi,mình về đây,tối mình sẽ lại đến à không cần phần cơm tối cho mình đâu,bye”.
“ Ukm bye”. Đồng thanh.
Nhà họ Mai.
“Annie này sắp thi rồi con định chọn trường nào vậy”.Ba hỏi.
“Dạ con chưa biết được ạ”.
“Sao lại nói vậy còn có tháng nữa thôi là thi rồi,con chọn trường sớm đi chứ”.Mẹ lo lắng.
“Ba mẹ mọi người cũng biết con học rất dở,ế mà giờ con mới nhớ tại sao con lại được giấy khen học sinh giỏi 8 năm liền nhỉ”.
“Ờ thì chắc có lẽ con tai nạn mất trí nhớ nên mới vậy”.Ông Mai bình tĩnh nói.
Nghi ngờ: “Vậy ý ạ, con định tham gia lấy học bổng một trường nổi tiếng để xem học lực của con được bao nhiêu”.
Kinh ngạc: “Annie này con không đùa ý chứ,con chọn cách này thử sức quá đặc biệt rồi đấy”.
“ Ba cứ yên tâm con có cảm giác mình sẽ lấy được phần học bổng luôn ý chứ”.
“ Ukm con thích là được rồi”.Mẹ hết mực cưng chiều.
“Vâng ạ,ba mẹ ăn cơm đi ạ”.
“ Ukm mà này,con đến nhà người ta ở phải có chút gì chứ,cứ đến đấy ở không phải …”.
“ Ba yên tâm con có góp sức,góp tiền mua đồ ăn”.
“ Ukm vậy được rồi”.
“ Tuy mẹ đồng ý cho con ở đó rồi nhưng mẹ vẫn lo cho con,haizz con được bao nhiêu tuổi rồi chứ còn bé bỏng lắm”.
“ Mẹ cuối tuần con sẽ về mà,mẹ cứ yên tâm đi”.
“ Thôi bà để cho con nó ăn,không giờ đói rồi”.Ba lên tiếng phá vỡ bầu không khí thương xót của mẹ.
Gắp tôm bỏ vào bát Linh: “Annie ăn đi con”.
“ Con cảm ơn mẹ”.
Hôm thi lấy học bổng.
“Ba mẹ con đi đây”.
“Ukm con đi thi may mắn nha”.
Lật lật lật “quái lạ mình không nằm mơ ý chứ sao đề thi dễ thấy sợ luôn”.
“Á đau”.*Tự véo “Không mơ rồi,sao mình nhìn thấy nó dễ vậy chứ,chắc não nó chập rồi, ukm chắc vậy làm xong về hỏi Vân Di là biết ngay mà”.
“Vân Di,ơi cậu đâu rồi”.Vào nhà không cần biết cứ gọi đã.
“ Hôm nay chủ nhât về đây làm gì?”.Dao Dao nói vọng từ trong bếp ra.
“À hôm nay mình muốn qua đây ơn bữa cơm chủ nhật với mọi người”.Việc đi thi cứ dấu đã,nếu đỗ thì cho Vân Di với Dao Dao một bất ngờ hihi.
“ Bảo Linh hôm nay cậu đến đây mặc đồng phục lắm với”.Vân Di trên tầng bước xuống.
“À mình...mình thấy mặc thoải mái nên mặc thôi,đúng vậy”.
“Ukm đồng phục có thoải mái thì cậu cũng đừng mặc lung tung,thôi cậu đi thay đồng phục ra đi rồi còn ăn cơm”.
Cúi đầu tỏ vẻ nhận lỗi: “Mình biết rồi,mình đi thay đồ đây”.Chuồn nhanh không nói nữa sẽ bị phát hiện ngay.
“Vân Di này có thể ra cho mình ít đề khó được không”.Đang ngồi xem phim ở phòng khách.