• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loạn dân chắp tay nói: “Từng học trường làng vài năm, đáng tiếc không thi đỗ tú tài, trong nhà không có tiền liền không học nữa.”

Đạp Phá Thiên nói: “Ta từng đi thôn Tông Bảo bán muối, trong thôn năm trước xuất hiện cử nhân, tên... Tên là gì nhỉ?”

“Cao Nhĩ Quảng, tự Trung Phu.” Loạn dân giải thích, “Đó là tộc huynh của ta, hắn xuất phát từ chủ tông, ta chỉ là bàng chi. Tiểu nhân tên là Cao Nhĩ Thuận.”

Đạp Phá Thiên nhớ lại nói: “Cao Nhĩ Thuận? Có chút ấn tượng, nhà ngươi có phải ở đầu đông thôn hay không?”

Loạn dân nói: “Đúng vậy, tướng quân trí nhớ tốt.”

Đạp Phá Thiên rốt cuộc không hoài nghi nữa, rất vui vẻ nói: “Cao huynh đệ cũng là người đọc sách, vậy sau này liền làm quân sư của ta. Ta làm hoàng đế, ngươi làm tể tướng.”

“Đa tạ tướng quân, tiểu nhân dẫn ngựa cho tướng quân.” Loạn dân nhân cơ hội tiến lên.

Đạp Phá Thiên mang dây cương đưa cho đối phương, nói: “Cao quân sư, ta tính đi huyện Diêm Sơn khởi sự, ngươi định cái kế sách cho ta...”

Nói đến một nửa, đột nhiên im bặt, một con dao găm đâm vào bụng Đạp Phá Thiên.

Loạn dân này xoay dao găm nửa vòng, lại rút ra đâm vào lần nữa.

Liên tục đâm vài cái, Đạp Phá Thiên chậm rãi ngã xuống đất.

Loạn dân rút ra yêu đao của Đạp Phá Thiên, lưu loát vô cùng xoay người lên ngựa, không đợi loạn dân khác phản ứng lại, liền giục ngựa vung đao chém tới, hét lớn: “Cao Nhĩ Quảng cử nhân trấn Tử Nha ở đây!”

Đám giặc đều kinh, tản ra bỏ chạy.

Cao Nhĩ Quảng lập tức quay lại, cắt lấy đầu Đạp Phá Thiên, giục ngựa hướng phía trấn Độc Lưu chạy đi.

“Đát đát đát đát!”

Chạy một lúc, cánh đồng bát ngát truyền đến tiếng vó ngựa.

Cao Nhĩ Quảng ghìm ngựa hô to: “Người tới đối diện là ai?”

Ngụy Kiếm Hùng đáp: “Ngụy Kiếm Hùng đại tướng dưới trướng Tĩnh Hải Vương huyện tôn!”

Cao Nhĩ Quảng giơ cái đầu nói: “Ta chính là Cao Nhĩ Quảng cử nhân trấn Tử Nha, đầu sỏ giặc Đạp Phá Thiên đã đền tội, đầu ở đây!”

Nha môn tuần kiểm ti trấn Độc Lưu, diện tích hai mẫu, ở lệch về phía bắc trung tâm trấn, giờ phút này là điểm làm việc lâm thời của Vương tri huyện.

Tập kích đêm đã chấm dứt, lại tựa như còn chưa chấm dứt.

Hơn năm trăm hương dũng, rải ra ngoài liền không thu về được, cảnh tối lửa tắt đèn đuổi loạn một trận, trời gần sáng rồi còn có hơn bốn mươi người chưa về.

“Huyện tôn, Ngụy tráng sĩ cầu kiến.”

“Mời hắn vào.”

Ngụy Kiếm Hùng cất bước đi vào sảnh chính tuần kiểm ti, chắp tay nói: “Bẩm huyện tôn, đầu sỏ giặc đã đền tội.”

Vương Dụng Sĩ nhất thời ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Thật? Nghiệm rõ thân phận chưa?”

Ngụy Kiếm Hùng người đầy vết máu, trước ngực còn dính óc màu trắng, trả lời: “Trên đường trở về, đã nghiệm qua, thật là Đạp Phá Thiên không thể nghi ngờ. Theo loạn tặc đầu hàng nói, kẻ này tên là Lưu Trường Lâm, chính là người thôn Khoan Hà trấn Độc Lưu, lấy buôn bán muối đất mà sống. Cha mẹ huynh đệ hắn đều đã chết bệnh nhiều năm, có một người chị lớn gả đi Đường Quan truân*.”

* truân là điểm trú đóng, tập kết

Vương Dụng Sĩ hỏi: “Là ai chém đầu sỏ giặc?”

Ngụy Kiếm Hùng nói: “Cử nhân huyện Tĩnh Hải Cao Nhĩ Quảng.”

“Thì ra là hắn.” Vương Dụng Sĩ cười nói, “Mau mời Cao cử nhân vào nói chuyện.”

Cao Nhĩ Quảng rất nhanh được dẫn vào, vẫn tóc tai bù xù, trên người còn mặc tơ lụa nữ trang chẳng ra cái gì cả.

Phí Ánh Hoàn bên cạnh cười nói: “Các hạ vì sao có bộ dạng này?”

Vương Dụng Sĩ lập tức giới thiệu: “Trung Phu, đây là bạn tốt bản huyện, Duyên Sơn cử nhân Phí Đại Chiêu.”

“Ra mắt tiền bối.” Cao Nhĩ Quảng mặt mang nét đau thương, kể ra tình cảnh, “Hồ Sùng Đạo trấn Độc Lưu là bạn tốt của ta, hôm qua vãn bối mang theo thư đồng, đang ở trong nhà Hồ huynh làm khách. Ai ngờ Đạp Phá Thiên kia đột nhiên đánh tới, Hồ huynh một nhà mấy chục người, đều gặp bất trắc. Dù là thư đồng của vãn bối, cũng chết thảm ở dưới đao quân giặc. Vãn bối một thư sinh, tay trói gà không chặt, chỉ đành rối tung tóc, thay quần áo gia nô, giả bộ theo loạn quân của đầu sỏ giặc. May được Vương huyện tôn dẫn quân giết tới, lúc này mới có cơ hội chính tay đâm đầu sỏ giặc, báo thù diệt môn cho cả nhà Hồ huynh!”

Phí Ánh Hoàn chỉ vào tơ lụa nữ trang trên người hắn: “Đây là quần áo gia nô?”

Cao Nhĩ Quảng giải thích: “Loạn dân ham hưởng thụ, nhìn thấy quần áo tốt liền cướp. Không câu nệ nam trang nữ trang, cũng không quản vừa người hay không, chỉ cần là tơ lụa liền mặc vào. Vãn bối vì lừa dối qua ải, cũng chỉ đành thay bộ này.”

“Ngươi trái lại không câu nệ tiểu tiết.” Phí Ánh Hoàn tựa cười mà không cười.

Vương Dụng Sĩ khen: “Chịu nhục, chính tay đâm ác tặc, không hổ là con cháu trung lương!”

Nhai Sơn hải chiến, Lục Tú Phu ôm ấu đế nhảy xuống biển, Xu mật sứ Cao Quế cũng tuẫn quốc theo. Huyện Tĩnh Hải có hai chi Cao thị, Cao thị trấn Trung Vượng chính là con cháu con trai trưởng Cao Quế, Cao thị trấn Tử Nha là con cháu con trai thứ của Cao Quế.

Nghe Vương Dụng Sĩ nhắc tới lão tổ tông mình, Cao Nhĩ Quảng không khỏi có chút tự hào, lập tức chắp tay nói: “Huyện tôn quá khen rồi.”

Lại là một phen cố gắng khen ngợi, hai bên nói chuyện với nhau nửa khắc đồng hồ.

Vương Dụng Sĩ uyển chuyển tiễn khách nói: “Công lớn như thế, bản huyện tất nhiên báo lên triều đình ca ngợi thêm. Các hạ mệt nhọc một đêm, nghĩ hẳn có chút mệt mỏi, cứ ở tuần kiểm ti này nghỉ tạm đi.”

“Đa tạ huyện tôn hiểu cho, như thế liền cáo lui trước.” Cao Nhĩ Quảng thong dong rời đi.

Sảnh chính tuần kiểm ti, chỉ còn ba người Vương Dụng Sĩ, Phí Ánh Hoàn, Ngụy Kiếm Hùng.

“Bốp!”

Vương Dụng Sĩ đập mạnh cái bàn, chửi ầm lên: “Loại gian trá như thế, uổng đọc sách thánh hiền!”

Phí Ánh Hoàn tay cầm quạt gấp, mỉm cười không nói.

Ngụy Kiếm Hùng không hiểu, không khỏi nghi hoặc nói: “Huyện tôn là đang mắng Cao cử nhân này? Ta thấy hắn co được giãn được, làm việc quả quyết, là người tài lớn có bản lãnh mà.”

Vương Dụng Sĩ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đã thẩm vấn các loạn dân, có thể vào ở tòa nhà Hồ gia, đều là thân binh của đầu sỏ giặc Đạp Phá Thiên, hơn nữa phải nạp đầu danh trạng mới được. Cao Nhĩ Quảng lúc ấy ngay tại Hồ gia làm khách, chợt gặp được loạn dân tấn công, dựa vào cải trang có thể theo giặc? Còn lắc mình biến hóa thành thân quân của đầu sỏ giặc? Thằng nhãi này tất nhiên ngụy trang thành nô bộc, từng theo loạn dân cùng nhau giết người Hồ gia. Vì mạng sống, thế mà giơ đao đối với người nhà bạn tốt của mình!”

Ngụy Kiếm Hùng trợn mắt cứng lưỡi, thật lâu nói không ra lời.

Phí Ánh Hoàn đột nhiên cảm khái: “Vô liêm sỉ, tâm địa độc ác, cũng coi như một nhân vật.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK