Âu Dương Thanh thở dài, gương mặt nho nhã trở nên dữ tợn vì tức giận: "Có người phát hiện ra than đá ở rừng thông đỏ Lãng Sơn, công ty khai thác mỏ Đức Thịnh vì vậy mà nhắm vào nơi này, bọn họ định khai thác gỗ trước rồi mới khai thác than, kiếm lời gấp đôi."
"Lũ ngu xuẩn thiển cận đó, vậy mà lại coi rừng thông đỏ ngàn năm, một báu vật tự nhiên như vậy là vật tặng kèm cho việc khai thác than!"
"Bọn họ chỉ biết than đá kiếm ra tiền nhưng hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả to lớn do phá hoại môi trường gây ra. Nếu không có rừng thông đỏ, ai sẽ tích trữ nước? Ai sẽ giữ đất? Ai sẽ chắn gió? Động vật trong rừng sẽ đi về đâu?"
"Hơn nữa, than đá dưới rừng sinh thái có thể khai thác sao? Sẽ gây ra sụt lún khu vực đó, bọn họ rõ ràng là đang lấy mạng người ra đánh cược!"
Anh ta nói rất kích động nhưng đột nhiên, một giọng nói trẻ con đầy tức giận cắt ngang: "Nói trọng điểm đi, lòng bàn tay cô gái sắp bị bỏng rồi kìa."
Mọi người nhìn về phía tôi.
Chỉ thấy cây nến đã cháy gần hết, sáp nến đỏ nhỏ đầy tay tôi.
Ngọn lửa gần như thiêu đốt vào lòng bàn tay tôi, khiến vùng da xung quanh đỏ ửng.
"Không sao." Tôi nhỏ giọng nói.
Mức độ đau này tôi có thể chịu đựng được.
Tôi nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Huyết thư bạch bào, chính là người đang treo lơ lửng trên không!
Cậu ta trông rất trẻ, dường như còn chưa thành niên.
Dung mạo tuấn tú, giữa hàng lông mày toát lên vẻ tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
"Âu Dương, nói ngắn gọn thôi."
Âu Dương Thanh gật đầu: "Vì sự can thiệp của chúng tôi, Đức Thịnh không thể khai thác thuận lợi nên đã hẹn chúng tôi đàm phán."
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Cái gọi là đàm phán, thực chất là một bữa tiệc Hồng Môn. Kẻ phản bội Vương Hằng đã ra tay trước, muốn ký kết hiệp ước nhưng bị tôi ngăn lại, Đức Thịnh lập tức trở mặt, dùng vũ lực ép tôi ký tên, để g.i.ế.c gà dọa khỉ, bọn họ đã trực tiếp nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t Hữu Lượng và Hữu Minh."
"Tôi vẫn không chịu khuất phục, Đức Thịnh cần sự trợ giúp của tôi, nhất thời cũng không dám làm gì tôi, không ngờ kẻ phản bội Vương Hằng lại nghĩ ra một cách thâm độc."
"Hắn ta đề nghị nhốt tôi lại trước, sau đó tung tin tôi đồng ý khai thác ra ngoài rồi áp giải tôi ra ngoài chụp vài bức ảnh hưởng thụ cuộc sống, như vậy có thể khiến người ngoài tin là thật, từ đó làm tan rã liên minh phản kháng."
"Để âm mưu của hắn ta không thực hiện được, tôi đã cướp s.ú.n.g tự sát."
Thiếu niên áo trắng tiếp lời: "Đức Thịnh giữ lại t.h.i t.h.ể của tất cả mọi người, dán lên bản hiệp ước giả có dấu vân tay của người chết, tuyên bố ra ngoài rằng Âu Dương và những người khác đã nhận tiền rồi ra ngoài hưởng thụ cuộc sống, rất nhiều người đã tin."
"Liên minh vốn vững chắc xuất hiện rạn nứt, một bộ phận lớn người ngả về phía Đức Thịnh."
"Lực lượng phản kháng suy yếu, Đức Thịnh bắt đầu tàn phá rừng bừa bãi, dùng thuốc nổ để làm nổ hầm mỏ, điều kiện khai thác thô sơ đã gây ra nhiều vụ tai nạn sập hầm, chỉ trong vòng một tháng đã có hơn bốn mươi người thương vong."
"Sự phẫn nộ của người dân khiến Liên minh Lãng Sơn một lần nữa tập hợp lại, chỉ là lần này chúng tôi biết ngăn chặn việc khai thác là không thể, chỉ hy vọng Đức Thịnh cải thiện điều kiện hầm mỏ và thực hiện việc khôi phục môi trường xung quanh."
Nói đến đây, cậu ta cười khổ: "Đức Thịnh ngoài miệng đồng ý, trên thực tế vẫn làm theo ý mình, tiếp tục phá hoại. Lúc đó đúng lúc trời mưa lớn, nước bùn không có cây cối giữ lại ào ào đổ xuống, nhấn chìm cả ngôi làng, công nhân mỏ thiệt mạng tập thể."
"Tôi biết không thể tiếp tục như vậy nữa nên đã đến huyện kiện cáo, treo vải trắng lên cây trước cổng ủy ban, lấy cái c.h.ế.t để uy hiếp, không ngờ bọn họ đã nhận hối lộ của Đức Thịnh từ lâu, đuổi tôi đi."
"Cuối cùng, tôi đau lòng tuyệt vọng, dùng m.á.u viết lên người hai chữ "dừng lại’ rồi treo cổ tự tử."
5
Câu chuyện không dài nhưng từng câu từng chữ đều là m.á.u và nước mắt.
[Ting! Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến: Hiệp ước Lãng Sơn.]
[Phần thưởng: 50 quỷ tệ, kinh nghiệm: 100.]
Âm thanh hệ thống vang lên, giọng điệu vui vẻ kia, thật khó mà không nghi ngờ nó đang cố tình.
Tôi siết chặt nắm tay, đau lòng, khó hiểu, phẫn nộ.
Trước lợi ích, mạng người lại rẻ mạt đến vậy.
Trước tư bản, sự phản kháng của người bình thường lại yếu ớt đến vậy!
"Tôi có thể làm gì?"
Tôi nghĩ, tôi phải làm gì đó.
Thiếu niên áo trắng nhìn tôi, nói: "Buộc bọn họ dừng khai thác. Chúng tôi đã thất bại một lần, không hy vọng cô có thể thành công nhưng muốn đánh cược vào một tia hy vọng."
Ba người còn lại cũng nhìn tôi với ánh mắt mong đợi, anh Thanh đưa cho tôi một chiếc đồng hồ bỏ túi: "Đây là tín vật của tôi, ra ngoài rồi hãy thay tôi làm hội trưởng mới."
Anh ta lùi lại một bước, cúi gập người chín mươi độ: "Làm ơn."
Hai người Hữu Minh, Hữu Lượng trực tiếp quỳ xuống: "Làm ơn!"
"Mọi người mau đứng dậy." Lễ này quá nặng, tôi sao có thể nhận nổi?
Nhưng chưa kịp để tôi đỡ họ dậy, một dải lụa trắng đã quấn lấy eo tôi, kéo tôi lên không trung.
Ngọn nến đang cháy bỗng chốc như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, soi sáng mặt đất.
Thế giới vẫn u ám nhưng có thể nhìn rõ môi trường xung quanh rồi.
"Hãy giữ gìn nhiệt huyết chân thành của mình, tiếp theo, hãy dùng nhiệt huyết của chúng tôi."
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.