Mở cửa, ngoài cửa là Đổng Liên.
Đổng Liên nhìn quét vào bên trong: “Thì ra, hắn cũng không trở về chỗ của ngươi nha.”
“Tối qua giáo chủ không phải ở trong phòng của ngươi sao?”
“Ha, xem ra bị ngươi biết rồi, ngươi cũng không ngốc nha. Người đến là khách, cứ bắt ta đứng trước cửa thế này cũng không tốt lắm đi?”
Tựa hồ khi đối diện với Đổng Liên, y sẽ cảm thấy tim bị đè ép khó chịu. Tả Kiếm Minh nhường đường, cho đối phương tiến vào.
“Ngươi tìm ta, có chuyện sao?”
“Chỉ là đến thăm ngươi thôi, dù sao, ngươi cũng là biểu tẩu của ta không phải sao?” Đổng Liên ngồi trước bàn, khẩu khí có chút chế giễu, khiến Tả Kiếm Minh vô cùng khó chịu.
“Ngươi rất biết nhẫn nhịn nha, thấy nam nhân của mình ngày ngày cùng người khác như hình với bóng vẫn có thể trầm mặc không lên tiếng, ngươi dự tính chắp tay nhường Lam sao?”
Tả Kiếm Minh cúi đầu, không biết nên nói cái gì.
“Kỳ thật quyết định này của ngươi cũng rất thông minh, từ nhỏ ta đã thẳng tính, muốn cái gì ra cái đó, lời nói uyển chuyển giả tạo ta không nói ra được. Ta sẽ không cảm thấy hổ thẹn gì với ngươi, ngược lại, ta còn rất hận ngươi. Nếu phải nói, thì không phải là ta giành người của ngươi, mà là ngươi giành của ta. Ta từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu thích hắn, nhiều năm như vậy vẫn luôn cho rằng hắn chỉ thích nữ nhân mà không thể không buông tay. Nhưng hiện tại, nam nhân mà ta đã yêu lâu như vậy thế nhưng bị một nam nhân bình phàm như ngươi đoạt đi. Ngươi nói, ta có nên giành lại từ tay ngươi thứ vốn thuộc về ta không?”
Ánh mắt Đổng Liên luôn cười, nhưng Tả Kiếm Minh lại có thể thấy được oán hận và hận ý trong con mắt đó.
Y lý giải được tình yêu của Đổng Liên, vì tình yêu của y đối với Thẩm Lam một chút cũng không ít hơn Đổng Liên.
Giống như mất đi năng lực ngôn ngữ, Tả Kiếm Minh vụng về không biết nên nói gì, y vốn không giỏi biện luận, đều là khi sự tình phát sinh rồi, mới nghĩ nên làm sao đối mặt.
Đợi một lát, Đổng Liên cuối cùng có chút bất đắc dĩ: “Ngươi không dự tính nói cái gì sao?”
Tả Kiếm Minh khổ sở cười: “Ngươi muốn nghe ta nói cái gì chứ? Rất xin lỗi, ta cái gì cũng không thể đồng ý với ngươi, cho dù ta lý giải được thống khổ của ngươi, ta cũng không thể đưa ra bất cứ quyết định nào.”
Đối diện với đôi mắt càng lúc càng thâm trầm của Đổng Liên, giống như dùng toàn bộ sức lực của bản thân để giải thích ý nghĩa trong lời của y: “Ta chỉ hành động vì hạnh phúc của hắn.”
Ngừng một lát, Tả Kiếm Minh nói tiếp: “Cho nên, nếu ý nguyện của giáo chủ giống ngươi, ta sẽ như sở nguyện của ngươi ly khai.”
Sau khi nói xong, là một trận trầm mặc, Đổng Liên nhìn đăm đăm vào mắt Tả Kiếm Minh, có chút quái dị, có chút chấn kinh.
“Ha ha.” Một tiếng cười nhẹ phá vỡ không khí trầm tĩnh, Đổng Liên đứng lên đi tới trước cửa: “Ngươi là đồ không có mắt, tuy ngươi như vậy cuối cùng sẽ bị tổn thương rất thảm, nhưng ít nhất ta cũng kính phục ngươi một chút rồi.”
Đổng Liên đi rồi, Tả Kiếm Minh thành thành thật thật ngồi trước giường, kỳ thật y đã có thể đoán được phần lớn kết cục, chỉ là y vẫn muốn để Thẩm Lam nói rõ ràng với y, tuy sẽ đau, nhưng đó cũng là một lời kết cho bản thân.
Từ khi Đổng Liên mới vào cửa cho tới hiện tại, trái tim đau đớn đều vô pháp yên tĩnh, giống như đang kêu gào cái gì, khó chịu tới mức y muốn trốn tránh tất cả. Nhưng y sẽ không làm như vậy, y thà tàn nhẫn thêm với bản thân mình, đau đớn cực điểm có lẽ sẽ tê liệt thôi.
…..
“Lam?” Đổng Liên vừa bước vào phòng mình, thì thấy Thẩm Lam đang ngồi bên trong.
“Ngươi đang đợi ta sao?”
Thần sắc của Thẩm Lam bình bình thản thản, che giấu tất cả mọi thứ rất tốt: “Không sai, ta đang đợi ngươi, tối qua ta có chút chuyện gấp.”
Đổng Liên biết Thẩm Lam không thích nói nhiều, ý tứ của lời này chính là tối qua hắn vì chuyện gấp mà bỏ đi, cho nên hiện tại tới bồi thường cho mình đúng không? Hay là nói phải bổ sung chuyện tối qua chưa làm?
Đổng Liên cũng không hỏi kỹ, hắn muốn xem thử Thẩm Lam rốt cuộc tới để làm gì, hắn sẽ phối hợp là được.
“Tối qua ngươi vừa đi, thật sự khiến ta bị lạnh cả đêm, dự tính bồi thường ta thế nào?”
Thẩm Lam nói: “Ngươi muốn bồi thường thế nào?”
Đổng Liên thầm mắng một câu, sao vẫn không hiểu phong tình như vậy? Hôm nay hắn đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? Tựa hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thiếu ta cái gì thì phải bồi thường ta cái đó.”
“Được.”
Một chữ này của Thẩm Lam dứt khoát tới mức khiến Đổng Liên kinh ngạc, hắn đứng lên, sau đó đi tới trước Đổng Liên, nâng chiếc cằm tinh xảo lên bức Đổng Liên nhìn mình.
“Ta thiếu ngươi cái gì, sẽ trả hết lại cho ngươi.”
Kìm lòng không đặng, vì đối phương bức gần mà nhiễm hồng hai má, Đổng Liên lại tiến môi mình sát lại môi Thẩm Lam.
“Ngô!”
……….
Trăng treo lên cao, Tả Kiếm Minh vẫn đợi không được Thẩm Lam trở về, vãn thiện đã lạnh, gác sang một bên không động đến chút nào. Bất đắc dĩ bảo nha hoàn dọn xuống hết, Tả Kiếm Minh cứ như vậy ngồi bên giường, không trải chăn, cũng không thoát ngoại y.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tả Kiếm Minh cảm thấy huyết dịch trong thân thể mình cũng lạnh thấu, Thẩm Lam cuối cùng đẩy cửa vào.
Tả Kiếm Minh ngẩng đầu, vô thanh gọi tên hắn.
Thẩm Lam đi tới trước giường, từ cao nhìn chăm chăm xuống người ngồi bên giường.
Tả Kiếm Minh ngẩng mặt, chậm rãi nói: “Đã ăn cơm hay chưa? Ta gọi hạ nhân làm nóng cho ngươi.”
Khi Tả Kiếm Minh muốn đứng lên đi gọi hạ nhân, Thẩm Lam lại đột nhiên vươn tay hung hăng đè lại bờ vai muốn nhỏm lên kia.
“Giáo chủ?” Tả Kiếm Minh lúc này mới chú ý đến biểu tình âm trầm của người bên cạnh, không kìm được hoảng loạn nghĩ đối phương có phải đã chán ghét tới mức nhìn thấy mình cũng cảm thấy bực bội.
“Ách!”
Tả Kiếm Minh bị đẩy ngã xuống giường, Thẩm Lam áp lên người y, hai tay siết chặt gương mặt y, biểu tình phức tạp khó thấy lại mang theo hận ý thâm trầm.
“Tả Kiếm Minh, trong lòng ngươi yêu là ai?”
Tả Kiếm Minh bị hắn đè tới mức thở không ra hơi, mặt cũng không thể cử động nửa phân, chỉ có thể bị bức nhìn thẳng đối phương.
Vừa mở miệng, thanh âm lại khàn ngoài ý muốn: “Tại sao hỏi như vậy?”
“Nói!”
“Ta yêu ngươi.” Tả Kiếm Minh thành kính nói, tựa như bái lễ: “Ta chỉ yêu ngươi, dùng máu thịt của ta, dùng sinh mạng của ta, dùng toàn bộ của ta để yêu ngươi. Cho dù ngươi không yêu ta, cho dù ngươi chán ghét ta, cho dù ngươi yêu người khác ta cũng vẫn chờ đợi trong sinh mạng của ngươi.”
Nói xong, một giọt nước mắt không thể khống chế thuận theo gương mặt chảy xuống, Tả Kiếm Minh cũng không rõ, tại sao khi nói ra những lời này, lại giống như sắp kết thúc sinh mạng của y. Tâm đau, khổ sở, quyết đoán, tình cảm không đếm rõ giày vò mỗi thần kinh của y.
Dùng tay lau đi giọt nước mắt khiến tim mình đau đớn, Thẩm Lam cảm thấy bản thân sắp bị người trước mắt chọc phát điên.
Tả Kiếm Minh, câu nói này là ngươi nói với ta, hay là nói với thiếu niên tám năm trước?
Càng cảm động, tâm càng đau. Như điên cuồng hôn lên môi người dưới thân, hung hãn cắn mút liếm duyện.
Y phục bị tầng tầng cởi bỏ, da thịt xích lõa bị ve vuốt xoa nắn như dã thú. Tả Kiếm Minh cảm thấy thân thể bị chọc tới phát đau, nhưng bị sự điên cuồng của người trên thân làm chấn động.
Đột nhiên, Tả Kiếm Minh cuồng nhiệt đáp trả trong cơn tình ái khiến người sắp nghẹt thở này, giống như kẻ chết chìm vớ được cọng rơm cứu mạng.
Bị mạnh mẽ tách hai chân, bị chặt chẽ siết thắt lưng, bị thô bạo chen nhập xỏ xuyên. Y không hề cảm thấy đau đớn gì, chỉ biết nam nhân đang điên cuồng rong ruổi trên người mình tên là Thẩm Lam, tình yêu của y.
“Lam… ta yêu ngươi… ngô…” Tiếng yêu khi co giật bật phát ra, Tả Kiếm Minh ôm chặt bờ vai của người phía trên, thân thể nương theo nhún động tựa dã thú của đối phương mà lay lắt.
Từ giây phút ta gặp lại ngươi, ta đã không thể tự cứu lấy mình mà yêu ngươi.
Phát tiết dục vọng xong, Thẩm Lam vẫn như cũ nằm sấp trên người Tả Kiếm Minh, Tả Kiếm Minh mở đôi mắt có chút trống rỗng, không biết đang nghĩ cái gì.
“Kiếm Minh.” Thẩm Lam gọi, ngữ khí và tâm trạng đều đã bình tĩnh lại: “Nếu ngươi không gặp được ta, ngươi sẽ yêu người khác sao?”
“Sẽ đi.” Tả Kiếm Minh bình tĩnh trả lời: “Nếu không gặp gỡ ngươi trong cuộc tỷ võ đại hội đó, ta sẽ không yêu ngươi, nếu là vậy có lẽ ta sẽ yêu người nào khác chưa biết.”
Thẩm Lam cũng không phát giác thanh âm của mình thế nhưng mang theo chút run rẩy: “Ngươi nói, ngươi sau khi gặp được ta ở cuộc tỷ võ đại hội sau đó mới yêu ta?”
“Ân.”
“Vậy, trước đó thì sao?”
“Trước đó? Ta không biết, ta chỉ biết ta rất tự trách rất hổ thẹn, muốn trả nợ và muốn chuộc tội. Ngô!”
Lại bị người trên thân chặt chẽ ôm lấy, giống như muốn ôm y tiến vào thân thể.
Tả Kiếm Minh khó chịu hô lên: “Giáo chủ?”
“Để ta ôm ngươi, ta đã rất lâu không ôm ngươi rồi.” Thẩm Lam vùi đầu vào cổ y, gắng sức siết chặt vòng tay.
“Giáo chủ..” Thanh âm của Tả Kiếm Minh lại có chút khàn khàn: “Ta vốn cho rằng ngươi sẽ không bao giờ ôm ta nữa.”
Thẩm Lam quái dị ngẩng mặt nhìn y.
Một tia cười khổ hiện lên mặt: “Tối qua, ta không cẩn thận nhìn thấy ngươi đi vào trong phòng Đổng Liên cùng hắn, cùng hắn…”
Không nói tiếp được nữa, khó chịu không thôi.
“Ta chưa từng nói dối.” Thẩm Lam đột nhiên phun ra câu này: “Ta sẽ không ôm Đổng Liên. Không chỉ là hắn, trừ ngươi ra, bất cứ ai ta cũng sẽ không ôm.”
“Ngươi tin ta không?” Thẩm Lam cúi đầu hôn lên người đang ngây dại.
Tả Kiếm Minh vươn tay tay ôm lại Thẩm Lam, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Ta tin.”
Trước đây y không dễ dàng rơi nước mắt, y luôn cảm thấy nam nhân nhỏ máu cũng không nên nhỏ lệ. Nhưng trước mặt Thẩm Lam, y lại không đếm nổi số lần không thể khống chế bản thân.
“Đừng khóc.” Thẩm Lam vươn lưỡi liếm đi nước mắt của người nam nhân dịu dàng ẩn nhẫn này, thuận tiện hôn lên mỗi góc cạnh của gương mặt.
“Ta có từng nói với ngươi chưa, ta yêu ngươi.”
……..
“Bảo Thẩm Lam qua gặp ta!”
Ngoài ngoại ô, trong một chiếc xe ngựa đang chạy, truyền tới tiếng hét phẫn nộ.
Đổng Liên che vai trái của mình, nơi đó giống như bị vô số ngân châm châm vào đau đến tận xương, máu đã thấm ướt băng vải bên ngoài.
Ngô Uyên vẫn như cũ mặt không biểu tình: “Giáo chủ chỉ phân phó thuộc hạ bảo vệ đưa Liên thiếu gia về chỗ Đổng lão gia, những việc khác thuộc hạ đại khái không thể làm.”
“Ngươi hỗn trướng!” Đổng Liên tức điên, ngặc nỗi thân thể xuy yếu lại không thể giáo huấn người tả sứ võ công cao cường. Hơn nữa, thương tâm đã giày vò đến mức hắn không còn bao nhiêu tinh lực.
Giống như mất đi toàn bộ sức lực, Đổng Liên dựa vào góc, thầm thì lẩm bẩm: “Hắn nói sẽ trả lại hết cho ta, lẽ nào chính là trả như thế này sao? Xóa đi tên của hắn khỏi người ta, đem tình yêu dành cho hắn của ta không chút động đến trả lại cho ta sao? Ha ha, hắn thật sự tàn nhẫn, sao lại tàn nhẫn với ta như vậy…”
Bị đánh hôn mê, bị cưỡng ép xóa đi ấn ký, đợi khi Đổng Liên tỉnh lại, người đã ở trên xe ngựa. Đối diện hắn chỉ có đau đớn như kim châm trên vai trái và một người mặt không biểu tình nói cho hắn biết sự thật tàn nhẫn.
Ôm vai đau đớn bi ai, Đổng Liên chốc nói chốc cười chốc khóc, đem toàn bộ những vẻ mặt xấu xí mà hắn chưa từng để lộ ra trước mặt người ngoài lộ ra trước mặt người đối diện.
Ngô Uyên cúi người lại lần nữa thay dược băng bó mới lên vai Đổng Liên, mặc Đổng Liên bi thương khóc thút thít trong lòng hắn, cuối cùng mê mê ngủ đi.
……..
Một tháng sau.
“Cái gì? Lão gia và phu nhân sắp trở về?”
Thẩm Lam kéo Tả Kiếm Minh vẫn khẩn trương không thôi qua: “Bọn họ ghé qua thăm ta một chút thôi, sẽ không ở lại đây.”
“Ta không phải nói cái này, ta là nói, ta, ta có phải nên tránh mặt họ một chút?”
Thẩm Lam xanh mặt: “Tránh cái gì? Không dám gặp người?”
“Không phải, ta sợ lão gia và phu nhân__”
“Có vi phu ở đây ngươi sợ cái gì?”
“Nga.”
“Nga là có ý gì? Ngươi đỏ mặt làm gì?”
“…”
“…”
“Ngô! Lam, giờ vẫn là ban ngày… ngô ngô!”
Toàn văn hoàn