Thông cáo: 《 Truyền Thuyết 》 Hoa Hạ(Tên cũ của Trung Quốc)16 giờ, 36 phút, ngày 18 tháng 5 năm 5066, bang phái Ngạo Thị Thiên Hạ kiến thành thành công, chức mừng bang phái là người đầu tiên thành công kiến lập thành thị Đế Thiên Thành, sau 15 phút hệ thống bắt đầu tiến hành thay đổi cùng bảo trì trong 24 giờ, thỉnh tất cả người chơi lập tức logout!
Tại trú địa tất cả mọi người xôn xao hẳn lên, nhà bọn họ rốt cục trở thành thành thị tự chủ đầu tiên trong hệ thống!
Chẳng bao lâu sau, bọn người Ngạo Thiên liền từ trong Truyền Tống Trận xuất hiện, lập tức đã bị bang chúng vây chặt như nêm cối, một cơn mưa cánh hoa phủ đầy lên người bọn họ.
“Tốt lắm tốt lắm, mọi người cũng đừng quá kích động, vẫn nên đi thu thập đồ đạc của mình trước khi logout, hệ thống sau khi bảo trì, trú địa có thể sẽ thay đổi một chút, cho nên ngàn vạn lần đừng hoang mang; ngoài ra, sau khi logout phải hảo hảo tu dưỡng, chuẩn bị bốn ngày, cũng là 3 ngày sau khi kiến thành, sẽ có quái vật công thành chiến!” Phạm Thiên phất tay, đem cảm xúc đang ở cao trào của mọi người đè nén xuống, “Nếu phải chúc mừng, chờ sau khi chúng ta đánh thắng quái vật công thành chiến hãy hảo hảo ăn mừng một ngày!”
“Hảo!” Mọi người đồng thanh trả lời, âm thanh vang đội, phỏng chừng ngay cả bên ngoài sơn cốc cũng có thể nghe được.
Thoát ra khỏi đám đông bu đen bu đỏ, Phạm Thiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngay ba tiểu hài tử đang ngoan ngoãn ngồi ở bên đường ăn dưa hấu, bên cạnh đã có sẵn một đống vỏ dưa.
“Phạm Thiên Đại Ca, cho ngươi!” Nhìn thấy Phạm Thiên, Bảo Bảo đưa qua một miếng dưa hấu Long Phương vỏ mỏng không hạt.
“Cảm ơn, vẫn là Bảo Bảo hảo!” Phạm Thiên ngồi xuống bên người Nguyên Bảo, cắn một hơi dưa hấu, “Bảo Bảo, cho ta số điện thoại đi!” Hắn bất thình lình nói.
“? !” Nguyên Bảo kinh ngạc nhìn về phía Phạm Thiên, Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư cũng sửng sốt.
“Đúng rồi đúng rồi, lần này phải bảo trì 24 giờ lận, Bảo Bảo Bảo Bảo, mau cho ta số điện thoại!” Oa Oa Ngư kịp thời phản ứng, xuất thủ xúc giác của mình.
“A, ta cũng muốn!” Phi Thiên Ngư từ trước đến nay vốn không hề chịu thua.
Nguyên Bảo sửng sốt trong chốc lát, sau đó nở nụ cười, đọc một chuỗi con số.
“A? Ở khu H à?” Phạm Thiên thiêu thiêu mi, “Bất quá cũng rất gần nha, chúng ta là khu T, chỉ mất một giờ bay là tới.”
“Ân.” Nguyên Bảo gật đầu, “Đã nhớ rồi sao? Cần ta lặp lại lần nữa không?”
“Không cần, thực dễ nhớ! Tốt lắm, đừng ăn nữa, mau mau dọn dẹp một chút rồi logout đi, Ngạo cùng Phần tạm thời sẽ không đến. Chờ điện thoại của chúng ta nga, Bảo Bảo!” Phạm Thiên ném vỏ dưa đi, quay qua ôm Nguyên Bảo.
“Hảo!” Bảo Bảo ngoan ngoãn trả lời.
“Tiểu Nguyên Bảo, ta cũng sẽ gọi điện thoại cho ngươi!” Oa Oa Ngư cũng ôm lấy Nguyên Bảo cọ cọ, sau đó bị Phạm Thiên một phen ngăn cẳn, từ phía sau túm lấy áo kéo đi.
“Vậy, ta logout trước!” Nhìn vẻ mặt “Ta cũng muốn ôm” thật tội nghiệp của Phi Thiên Ngư, Nguyên Bảo chảy mồ hôi, vỗ vỗ vai hắn rồi nhanh chóng logout.
Từ trong khoang thuyền trò chơi đứng dậy, đi vào phòng tắm. Đứng ở dưới vòi sen, Nguyên Bảo cúi đầu nhìn chân trái của mình, hoạt động hai cái, thầm nghĩ, hay là nên tìm thời gian đến cho bác sĩ kiểm tra lại một lần, dù sao đã khá lâu rồi không có phúc tra! Bất quá, hắn thật sự không thích mùi vị trong bệnh viện a!
Rửa mặt xong, đi phòng bếp làm bữa sáng, lúc đi qua phòng khách, nhìn đến nắng sớm xuyên qua lớp cửa sổ, cả căn phòng chìm trong một màu xanh trắng. Chân trời một màu vỏ quýt, từng đợt từng đợt mây hồng phiêu đãng trôi qua, ánh sáng hỏa hồng của mặt trời như đang muốn nhảy ra khỏi đường chân trời! Nắng sớm lúc tảng sáng, khung cảnh này thoạt nhìn thập phần kinh diễm!
Nguyên Bảo có chút tự giễu cười cười, trong quá khư hắn tựa hồ không hề chú ý tới cảnh trí này kia, mỗi ngày đều như máy móc lập đi lập lại trình tự khuông mẫu có sẵn. Mà hiện tại tâm tình thậm chí có chút thay đổi, là bởi vì hắn đã kết giao được rất nhiều tân bằng hữu sao? Hay là hắn thật sự đang cố gắng một chút làm cho mình hạnh phúc hơn lên?
Hắn nhớ rõ lời mà mẹ Như Ý viện trưởng viện phúc lợi từng nói, hạnh phúc không phải từ trên trời rơi xuống, mà phải do tự chính mình tạo ra, không cần sợ mỗi ngày chỉ có một chút, cứ như vậy tích tiểu thành đại, rồi cũng sẽ có một ngày có được hạnh phúc đích thực! Hiện tại, Nguyên Bảo đã có thể hiểu được ý tứ của mẹ Như ý, hắn về sau cũng sẽ cố gắng làm cho mình trở nên hạnh phúc hơn, cũng sẽ làm cho các bằng hữu của hắn cảm thấy được nhận thức hắn cũng là một loại hạnh phúc!
Dùng xong bữa sáng, Nguyên Bảo ngồi ở sô pha lật xem báo sớm của hai ngày nay, đột nhiên ở mục tài chính và kinh tế có một tấm ảnh chụp khá mơ hồ lại hấp dẫn sự chú ý của hắn. Kia là một nam tử tuổi còn trẻ, không biết là do hình chụp nguyên bản vốn rất mơ hồ hay do cố ý in thành như vậy, tóm lại là không thể nhìn rõ khuôn mặt cả ngũ quan lẫn biểu tình. Nhưng mà, Nguyên Bảo lại cảm thấy người này thực quen mặt, hơn nữa là rất rất quen mặt, nhìn khóe miệng khẽ nhếch lên của người nọ, Nguyên Bảo nhìn thế nào cũng đểu cảm thấy lộ ra vẻ gian trá của hồ ly!
Phạm Thiên Đại Ca! Nguyên Bảo ở trong lòng kinh hô, trừng lớn đôi mắt! Rất nhanh xem qua một lần phần nội dung đưa tin, không kể đến phần miêu tả sự hợp tác của hai tập đoàn quốc tế; trong nội dung còn nhắc tới một cái tên, Trưởng Tôn Phạm của tập đoàn Kình Dương! Tập đoàn Kình dương vốn chẳng xa lạ gì với Nguyên Bảo, hắn hiện có trong tay 5% cổ phiếu của Kình Dương, tuy không tính là đại cổ đông, nhưng số lượng cũng không phải nhỏ, cho nên hắn đương nhiên có nghe nói qua về chủ tập đoàn, người này là một vị vương giả tuổi còn trẻ, năng lực phi phàm; chỉ là, Nguyên Bảo không thể đem Phạm Thiên Đại Ca trong trò chơi cùng người này liên tưởng với nhau, dù rằng biết bọn họ tám chín phần mười là cùng một người!
Ai, không thể tưởng tượng một đại nhân vật như thế cũng ngoạn võng du, lại còn chơi rất say sưa nồng nhiệt, bất diệc nhạc hồ, tính cách còn như vậy khó có thể miêu tả! Ai ai, thế giới này thật đúng là vô kì bất hữu(có đủ những thứ lạ), hắn rất cô lậu quả văn(kiến thức hạn hẹp)! Bảo Bảo tự xét lại, quyết tâm về sau phải kiến quái bất quái, nỗ lực gia tăng hiểu biết!
“Tất —— tất ——(Beep Beep)” Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Nguyên Bảo bị giật mình, thiếu chút nữa lăn từ trên ghế sô-pha xuống. Quăng cái gối ôm trong lòng qua một bên, bước đến bắt điện thoại, hai giây sau, trên màn hình hiện ra một cái mặt bự chảng nhìn thực quen mắt —— là mặt của Oa Oa Ngư!
“Ha lâu —— Tiểu Nguyên Bảo, tảo an!” Thanh âm quả nhiên là của Oa Oa Ngư, như vậy đại nam hài này chính là Oa Oa Ngư !
“Tảo, Oa Oa!” Nguyên Bảo cười cười. Đánh giá Oa Oa ngoài đời thật, cùng với nhân dạng trong trò chơi không khác biệt lắm, chỉ là mái tóc không đáng yêu như trong trò chơi dựng thẳng lên trời, ở hiện thực hắn để tóc đen ngắn, nhuộm highlight vàng phần ngọn tóc!
“Oa a, Tiểu Nguyên Bảo cười rộ lên quả nhiên siêu —— khả ái, dung mạo ngươi so với trong trò chơi cũng không khác gì a!” Oa Oa Ngư ở bên kia hướng về phía màn ảnh tễ mi lộng nhãn(nháy mắt).
“Ân.” Nguyên Bảo gật đầu, đối với câu bình luận “Siêu —— khả ái” cũng không phải thực vừa lòng, dù sao nam hài tử vẫn là không thích được khen khả ái, phải là đẹp trai!
“Đúng rồi, tiểu Nguyên Bảo, để ta tự giới thiệu lại nha, ta gọi là Thiệu Dịch, nhũ danh Oa Oa!”
“Ách, nhĩ hảo! Ta gọi là Nguyên Bảo!” Nguyên Bảo theo phản xạ trả lời.
“Ha ha ha, Tiểu Nguyên Bảo không cần đùa như vậy, bất quá Bảo Bảo tên thật cũng là Nguyên Bảo, thật sự là một cái tên không tồi!” Oa Oa Ngư lại quăng ra mị nhãn như đang bị chuột rút.
“A, Bảo Bảo thật sự kêu Nguyên Bảo sao?” Đột nhiên, trên màn ảnh điện thoại ở đầu bên kia lại chen vào thêm một người, hơn nữa thực bá đạo đem Oa Oa Ngư một phát đá khỏi màn ảnh, là Phạm Thiên phó đại bang chủ! “Tảo an, Bảo Bảo, nhớ ta không?” Phạm Thiên phất tay, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo không khác nào trong trò chơi, chỉ khác ở mái tóc ngắn mà thôi.
Nguyên Bảo hãn, cảm thấy thực giống như đang ở trong trò chơi, cùng một người, cùng một loại cảm giác.”Tảo an, Phạm Thiên Đại Ca!” Hắn vẫn theo thói quen kêu tên này.
“Cái kia, Bảo Bảo, ta sự thật tên là ——” Phạm Thiên vừa muốn giới thiệu chính mình, liền bị Nguyên Bảo tiếp lời, “Trưởng Tôn Phạm, phải không?” Đổi lấy sự kinh ngạc của Phạm Thiên cùng Oa Oa Ngư.
“Bảo Bảo làm sao mà biết được?” Phạm Thiên phi thường giật mình, bởi vì hắn từ trước đến nay rất ít khi xuất hiện trước công chúng, báo giới, cơ hồ cũng không hề công khai lộ diện trên màn ảnh.
“Báo ngày hôm qua có đăng ảnh của Phạm Thiên Đại Ca!” Nguyên Bảo trả lời.
“Đáng giận, ta đã sớm cảnh cáo cái tòa soạn kia, không cần đem ảnh của ta rêu rao, thế mà vẫn phát tán khắp nơi, bọn hắn chắc muốn đóng cửa giải thể rồi đây.” Phạm Thiên căm giận gầm nhẹ, sau đó đối Bảo Bảo nói: “Ai, nguyên lai Bảo Bảo đã biết tên của ta, thật sự là thiếu đi mất cảm giác thần bí rồi, người ta còn muốn cho Bảo Bảo kinh hỉ mà, kết quả lại là Bảo Bảo cho ta kinh hỉ !”
“Tấm ảnh kia chụp rất mơ hồ, cho nên ta nghĩ sẽ không ai nhận ra được, Phạm Thiên Đại Ca, không sao đâu!” Nguyên Bảo nhẹ nhàng trấn an, hắn đương nhiên biết hiệu ứng người nổi tiếng cỡ nào khủng bố.
“Quả nhiên vẫn là Bảo Bảo đáng yêu, lại am hiểu ý tứ người, thật muốn ôm Bảo Bảo một cái quá, đáng tiệc hiện giờ lại không được!” Phạm Thiên tiếc hận thở dài, “Đúng rồi, Bảo Bảo, ta cho Ngạo và Phần số điện thoại của ngươi, bọn họ chắc cũng sẽ gọi cho ngươi nga, có mong không?”
Nguyên Bảo gật đầu, hẳn là còn có Phi Thiên Ngư, hắn ở trong lòng bổ sung thêm. Trong danh bạ điện thoại của hắn, chỉ có một tí số điện thoại, đều là những số thường dùng như số của viện phúc lợi, bệnh viện, trung tâm giao dịch chứng khoáng. Ngoài ra không có số điện thoại riêng của ai hết, bởi vậy có mọi người làm phong phú danh bạ cho hắn, Nguyên Bảo thật sự rất vui vẻ, cũng thực chờ mong!
“Ta cũng phải cùng tiểu Nguyên Bảo nói chuyện, hơn nữa rõ ràng là ta gọi trước mà!” Ở bên kia, Oa Oa Ngư cùng Phạm Thiên tranh đoạt thượng quyền nói chuyện, bất quá, không cần nghĩ cũng biết, Oa Oa làm sao có thể áp chế được Phạm Thiên?
“Là ngươi gọi thì thế nào? Đừng quên đây là nhà của ta, phòng của ta, điện thoại của ta, cho nên Oa Oa, ngươi trước cứ đứng sang bên, chờ ta nói xong sẽ cho ngươi, ngoan!” Phạm Thiên một phen ôm lấy Oa Oa Ngư, hôn lên trán hắn một cái, sau đó đem người quăng ra khỏi cửa, thành công đuổi đi con kỳ đà cản mũi!
Oa Oa đáng thương như bị hóa đá rồi bị ném ra ngoài cửa, trong lúc mơ mơ màng màng bại trận lúc nào không hay, chờ lấy lại tinh thần, cửa phòng đã bị đóng lại, hắn tức giận đối cánh cửa thôi một cước, còn làm cho quản gia quan tâm ân cần thăm hỏi, “Dịch thiếu gia, ngài làm sao vậy?”
“Không có việc gì!” Tức giận đi xuống lầu, tính toán đi tìm Phi Thiên Ngư, sau đó thương lượng kế sách đối “Địch”.
Nguyên Bảo ở đầu bên kia nhìn thấy mọi việc diễn ra, hắc tuyến đầy đầu, nguyên lại anh em bà con bình thường ở chung thường đối đãi với nhau như vậy a, Phạm Thiên Đại Ca thật đúng là tuyệt đối chiếm cứ ưu thế tối cao mà!
Lúc sau, Bảo Bảo cùng Phạm Thiên lại hàn huyên hảo một chút thì bị gián đoạn thị tần(kênh video), mất tín hiệu. Nguyên Bảo gác điện thoại rồi thất thần vài phút. Cuộc sống của hắn tựa hồ càng ngàng càng muôn màu muôn vẻ, cũng dần dần tươi sáng hơn! Nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết bây giờ Du Vân đang làm gì nhỉ, Nguyên Bảo đột nhiên nổi lên ý tưởng niệm nam tử đặc biệt kia, hơn nữa lúc này cảm giác tưởng niệm rất mãnh liệt, chính là, hắn không biết cách nào liên hệ Du Vân, chỉ có thể nhớ nhung trong lòng …
Bảo Bảo lại không biết rằng cách khu nhà của hắn chỉ mấy con phố, có một căn biệt thự to lớn, Cận Du Vân cũng đang ở trong phòng của mình vẽ tranh, trên giấy tinh tế miêu tả người hắn đang tưởng niệm. Trên bức tranh trông rất sống động, rất rõ ràng chính là Bảo Bảo khả ái của chúng ta!
Ngày hôm đó, Nguyên Bảo còn nhận được điện thoại của Ngạo Thiên đại bang chủ, Phần Thiên phó bang chủ cùng Phi Thiên Ngư, cũng lần lượt biết được tên thật của mọi người, trong đó có hai cái tên nghe như sấm nổ bên tai, cả hai đều là đại nhân vật trong giới tài chính và kinh tế, bởi vậy, Nguyên Bảo thực nghi hoặc, chẳng lẽ mấy đại nhân vật này đó đều thích ngoạn võng du sao? Là cũng muốn vào trò chơi tìm kiếm cảm giác không có được trong thực tế sao? Tóm lại, thật sự là bị kinh thán liên tục nha!