Thực sự cô không thể nào liên tưởng người đàn ông trước mặt với nam phụ đáng thương cần giúp đỡ.
Mặc dù kiếp trước có Mặc Chính Thần cũng là một tổng tài có phần ác nghiệt, thế nhưng hắn vẫn còn có điểm mà cô cho là đáng thương, thế nhưng người đàn ông trước mặt cô đây lại có dáng vẻ ngoan độc vô cùng.
Những người khác chỉ cần nhìn thấy hình ảnh của Kim Triền Húc thôi là đã run như cầy sấy. Ai nấy đều tìm chỗ để rúc vào, không dám ngoi ra để hóng hớt.
Kim Triền Húc mỉm cười tà mị, hắn đưa tay ra kéo giật Mạch Ly đang mặc váy cưới về phía mình, nhìn Mục Tinh Lăng một cách đầy thách thức.
“Cậu có thể làm gì tôi?”
Hiển nhiên là Mục thiếu gia không làm gì được hắn rồi, nhìn những họng súng đen ngòm đang nhắm vào mình một cách vô tình, Mục Tinh Lăng đã run lắm rồi nhưng vẫn phải tỏ vẻ bản thân rất quật cường.
Mục Tinh Lăng tức chết mất, anh ta nhìn thẳng vào Kim Triền Húc, cố tỏ vẻ bản thân vẫn còn bình tĩnh.
“Mau buông cô ấy ra!”
Mục thiếu gia vừa muốn đưa tay ra kéo Mạch Ly lại thì đột nhiên một vệ sĩ từ đâu xông tới đập thẳng báng súng vào gáy anh ta.
“Bốp!”
Tiếng vang đau đớn khiến cho Mục Tinh Lăng không nhịn nổi mà ngã xuống đất.
Mạch Ly cũng ngạc nhiên hết sức, cô vừa mới cúi người theo bản năng định kéo người trước mặt dậy thì Kim tổng ở bên cạnh cô đã ôm cô vào lòng một cách cực kì chiếm hữu.
Người đàn ông đó ép cô sát vào ngực hắn, vành tai cô bị ngậm lấy, tiếp theo đó là giọng nói trầm khàn quyến rũ rót vào tai.
“A Ly, đừng làm anh tức giận.”
Mạch Ly khựng lại. Giọng nói này…
Tuy rằng không quá giống, có phần khàn hơn và nặng hơn, nhưng nét vẫn là của Mặc Tam gia. Cô yên lặng để hắn vân vê tai mình đến chán mới thôi. Cho tới khi toàn trường đã yên lặng không một tiếng động, Kim Triền Húc mới vui vẻ mà kéo người rời đi.
Trước khi đi còn không quên tuyên bố.
“Tôi đến đón vợ tôi về, mọi người đừng quá để ý.”
Sau đó thì không chờ Mạch Ly phản ứng, hắn đã ôm ngang người cô lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Đương nhiên Mục Tinh Lăng sẽ không để cho hắn ta hoành hành ngang ngược như thế. Mục thiếu gia cố gắng đẩy đám vệ sĩ kia ra, chạy về phía Kim Triền Húc.
“Kim tổng, anh đừng có hiếp đáp người quá đáng. Mau trả cô ấy lại cho tôi, chúng tôi đã làm lễ tuyên thệ rồi, bây giờ Mạch Ly là vợ tôi. Anh đừng hòng bày trò.”
Kim Triền Húc không cảm thấy vui vẻ với đề tai này. Hắn nhếch môi, tay không buông người con gái trong lòng ra một chút nào.
“Ồ? Vậy sao? Sao tôi nhớ là cô ấy chưa đồng ý làm vợ cậu nhỉ? A Ly, em nói xem.”
Vừa nói hắn vừa nghiêng đầu sang nhìn Mạch Ly, đôi mắt nguy hiểm đó chiếu đến khiến cho cô gái nhỏ trong lòng hắn cứng đờ.
Cô không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng trạng thái của Kim Triền Húc lúc này quá rõ ràng, hiển nhiên là nếu cô dám gật đầu đồng ý với Mục Tinh Lăng, cô nhất định phải trả một cái giá thật đắt.
Thấy Mạch Ly mãi không chịu trả lời, Kim thiếu gia đã bắt đầu hết kiên nhẫn, thế nhưng hắn vẫn kiên quyết ôm thật chặt bảo bối ở trong lòng.
Mục Tinh Lăng đã bị vệ sĩ của Kim gia chặn lại, anh ta bị ấn chặt xuống đất, cằm đập xuống sàn khiến cho khuôn mặt tuấn tú ấy chảy đầy máu.
Anh ta nhìn theo hướng Kim Triền Húc ôm người rời đi mà không cam lòng nghiến răng ken két.
“Kim Triền Húc! Mày đợi đó!”
Thế nhưng chỉ vừa dứt câu, anh ta đã bị vệ sĩ đập cho ngất xỉu ngay trước cửa lớn.
Người nhà họ Mục nhìn thấy cảnh tượng này cũng chẳng dám chạy lên ngăn cản. Mạch gia chỉ là một gia tộc tầm trung, hiện tại không có nhiều người trong họ, đương nhiên sẽ càng không dám lên ngăn cản.
Mạch Ly bị ôm ngang ra ngoài, nhìn những chiếc xe màu đen tuyền đã dừng sẵn ở đó, cô chỉ cảm thấy nam phụ đáng thương lần này không đúng lắm.
Cửa xe mở ra, khi Kim Triền Húc muốn ôm người vào trong thì Mạch Ly đột nhiên giãy dụa.
“Anh! Mau buông tôi ra!”
Kim Triền Húc suýt thì không giữ nổi người đang nằm trên tay mình, hắn vỗ một cái lên mông cô, răn dạy.
“Làm cái gì vậy? Ngã xuống đây thì phải làm sao?”
Tuy rằng đây là nhân vật cần công lược, nhưng thế giới này từ lúc cô bước vào đã có bug. Hệ thống thì mất tích, bây giờ cô không muốn làm nhiệm vụ gì hết.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi muốn về! Tôi không muốn đi theo anh!”
Kim Triền Húc làm cách nào cũng không nhét được cô vào xe. Hạ sách, hắn đành đánh một cái vào gáy cô, nhất thời trước mắt Mạch Ly chỉ toàn một màu đen.
Cô hôn mê bất tỉnh được người ta ôm lên xe một cách dễ dàng.
Thực ra Kim Triền Húc không hề muốn tổn thương cô, lúc ở trên xe, hắn liên tục vuốt ve cần cổ hơi đỏ lên của cô bằng vẻ mặt thương tiếc và hối hận.
“Bảo bối, về nhà nhất định sẽ đền bù trên giường cho em thật tốt.”