Hắn cúi người hỏi hoa tiêu:
- Còn bao lâu nữa mới đến Lam phủ?
Tiểu lính hoa tiêu nhanh lẹ đáp:
- Ngay trước mắt thôi thế tử điện hạ!
Tề Cẩn Vũ gật gật đầu thúc ngựa đi tiếp, phía sau là một đoàn binh gần trăm người cùng một kiệu vàng.
Hắn đến Giang Nam xa xôi này nhận mệnh Thánh thượng cứu giúp nữ nhi của vị cựu đại quốc sư Hoa Diệc Khê. Hoàng đề từng có giao tình lớn với vị quốc sư này, duy cho nên, nếu nữ nhi của nàng có mệnh hệ gì thì chính hắn cũng khó giữ nổi mạng, cho dù có là Thế tử của Phủ Tề tướng quân.
Vừa nghĩ nghĩ Tề Cẩn Vũ liền thấy một đám hoang tàn trước mắt, một đống vụn gỗ như vậy hoàn toàn có thể tưởng tưởng ra tòa phủ trước khi bị thiêu rụi khang trang cỡ nào.
Tề Cẩn Vũ hoảng sợ thúc ngựa nhanh hơn, đến khi dừng trước thềm hoang tàn vội vã nhảy xuống ngựa, quay mặt ra lệnh:
- Mau! Mau tìm kiếm, một nữ nhi trong khoảng từ 10-15 tuổi!!
Binh lính ngay lập tức tản ra sục sạo.
Tề Cẩn Niên đi vào sâu trong đống hoang tàn nhìn thấy rất nhiều xác chết cháy đen, có lẽ là của nô bộc, cũng có thể một trong những cái xác là vị Hoa Diệc Khê cùng phu quân của bà ấy.
Lúc bước qua thềm gạch, hắn dường như cảm giác thấy lớp gạch này mỏng hơn đoạn phía trước. Không khỏi nghi ngờ, hắn rút kiếm đâm xuống gạch. Lớp gạch vỡ nát, hiện ra một đường hầm nhỏ.
Như đã hiểu điều gì, hắn vội vàng men theo đường hầm. Đường hầm rất dài, có lẽ dẫn ra ngoài khỏi Lam phủ.
Khi sắp thoát khỏi đường hầm. Tề Cẩn Vũ nghe tiếng nước chảy róc rách. Vội vàng đi nhanh thêm ra khỏi đường hầm, Tề Cẩn Vũ nhẫn ra mình đang tại cánh rừng vừa mới đi qua. Trước mặt là một dòng suối chảy róc rách, điều khiến hắn vui mừng là nằm trên tảng đá là một nữ hài tử.
Nữ hài tử chân tay lấm lem, quần áo cháy xém, đầu tóc rối bời, nhưng Tề Cẩn Vũ phát hiện hài tử không mất đi sự cao quý của mình.
Đôi mắt nhắm nghiền, da trắng má hồng quá đỗi khả ái!
Tề Cẩn Vũ liêng biết chắc đây là ai!
...
Lam Tịch tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trên kiệu, cơ thể đã được tắm rửa, y phục đẹp đẽ sang trọng trên người.
Tất cả như tính toán của cô.
Lam Tịch vén kiệu lên liền đối mặt với ánh mắt đen thăm thẳm của Tề Cẩn Vũ, bất giác hợp lí mà lùi lại sau:
- Ngươi... ngươi là ai? Là ngươi đã giết cha mẹ ta?
Tề Cẩn Vũ giữ chặt đôi vai đanh run rẩy từng đợt của Lam Tịch, trấn an:
- Lam tiểu thư, ngươi hãy bình tĩnh. Ta là Tề Cẩn Vũ- Thề tử của Phủ tướng quân, nhận mệnh của Hoàng đế tới cứu ngươi.
Lam quốc sư đã giao tiểu thư cho Hoàng đế chăm sóc.
Lam Tịch đã nghe nhưng vẫn run rẩy từng đợt.
Tề Cẩn Vũ nổi lòng xót xa. Nàng chỉ là một nữ hài tử vậy mà đã phải chịu cảnh mất cha mất mẹ, thật đáng thương!
- Lam tiểu thư,ngươi hãy nghỉ ngơi chu đáo, có lẽ nửa tháng nữa mới trở về kinh đô.
Nói rồi nam nhân quay người rời xe ngựa trở lại chiến mã của mình.
Rèm vừa buông xuống Lam Tịch cũng đứng thẳng dậy tiến về phía nệm trong xe ngựa nằm ngủ khì, không quên rớm vài giọt nước mắt trượt trên má.
...
Nửa tháng sau.
Thành Hoa Long- kinh đô Đại Yến hoàng triều.
Đại Yến triều đang trên đà phồn thịnh rực rỡ, nơi nơi là tiếng hô hò buôn bán của người dân.
Phố xá qua lại cũng nườm nượp.
Lam Tịch háo hức nhỏm người khỏi xe ngựa thăm thú xung quanh.
Lát lát lại hỏi binh lính xung quanh cái này là gì? Cái kia là gì? khiến không ít người bật cười.
Tề Cẩn Vũ hiền hòa nhìn Lam Tịch, vui mừng vì cô đã thoát khỏi bóng đen mất đi cha mẹ, trở lại dáng vẻ mà một hài tử nên có.
Lam Tịch mãi vui đùa, liền tù tì nửa ngày sau mới nhập cung.
Cô cùng Tề Cẩn Vũ nghiêm trang bước vào Càn Chính điện của Hoàng đế.
Cung điện hoa lệ khắc họa đầy long phượng, hai bên là những bàn tiệc nơi mà có các nam tử tuấn lãng ngồi. Trên vị trí cao nhất cũng là thượng vị, Bạch Hoàng đế uy nghi lẫm liệt trong long bào dành ánh mắt bảy phần thiện cảm nhìn Lam Tịch.
Lam Tịch và Tề Cẩn Vũ đồng thời quỳ xuống hành lễ:
- Hoàng thượng vạn tuế!
Bạch hoàng đế cười đôn hậu phất tay:
- Bình thân, miễn lễ! - Ngắm nhìn khuôn mặt khả ái của Lam Tịch rồi tấm tắc khen:
- Lam Tịch, ngươi thật giống Hoa Diệc Khê, lớn lên ắt hẳn sẽ là một đại mĩ nhân!
Lam Tịch tạ hoàng thượng một tiếng, trong lòng không khỏi hừ lạnh: Nếu Ninh Phi Phi mà ở đây ông cũng nói câu đó chứ gì! Hàm ngôn!
- Hoa Diệc Khê ra đi là sự tiếc nuối tột cùng đối với ta, nàng đã giao ngươi cho ta thì ta cũng sẽ coi ngươi như con gái của mình. Lam Tịch, ngươi từ giờ sẽ tới ở Phủ Quốc Sư nơi mẫu thân ngươi từng ở, ta ban ngươi phẩm vị nhị phẩm- cung chủ phủ Quốc Sư.
Lời hoàng đế vừa ban xuống khiến nhiều nam tử ngồi hai bên sảnh đều giật mình.
Tề Cẩn Vũ cũng không khỏi sững sờ: Nhị phẩm hàm, vậy là Lam Tịch ngang hàng với thế tử là mình rồi!!
Lam Tịch mắt loé tinh quang, khảng khái nhún người:
- Tạ Hoàng thượng.
Hoàng thượng lại cười hào sảng:
- Ở đây đều là ái tử của trẫm: Đại hoàng tử Bạch Thiên Thời, Thái tử Bạch Cẩn Du, thất hoàng tử Bạch Kính Dạ, tứ hoàng tử Bạch Vĩ Hoa, đại công chúa Bạch Thiều,...- Hoàng đế cứ mải mê kể hết mười hai người con của mình rồi lại nói tiếp:
- Các nhi tử, từ giờ Tịch nhi cũng được coi như là dưỡng nữ của trẫm, ta mong các ngươi đều đối xử với nàng thật tốt!
Các hoàng tử đều hảo một tiếng.
Lam Tịch liếc mắt qua Bạch Kính Dạ khí chất bất phàm hơn hẳn vị Thái tử mập ú kia liền tấm đắc: Không hổ là nam chính, khuôn mặt tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn là vậy nhưng bên trong thì tâm cơ khó mà lần.
[ Tinh!Nhiệm vụ cưỡng chế: Công lược nhị hoàng tử, thay đổi số mệnh của đối tượng!]
Thanh âm google của 2305 vang lên khiến Lam Tịch không khỏi giật mình: Nhiệm vụ cưỡng chế?! Là cái khỉ gì chứ? Mà khoan, nhị hoàng tử?
Lam Tịch dáo dác qua đại điện mới phát hiện không có cái vị nhị hoàng tử ở đây.
Không phải lão già kia nói tất cả ái tử của lão đều ở đây sao? Thế nhị hoàng tử đi đâu rồi?
Vừa nghĩ vậy Lam Tịch mới sực nhớ, vội dùng thần thức soát lại cốt truyện:
Hoàng đế có cả thảy 13 người con, nhưng ông lại hoàn toàn không xem đứa con thứ hai của mình vào mắt.
Đứa con bị bỏ rơi đó là nhị hoàng tử - Bạch Tử Ngạn, y là con trai của một cung nữ bần tiện. Sau một đêm thị tẩm với hoàng thượng được nâng lên làm quý nhân, ngặt nỗi cung nữ này lại có một chân ái là thị vệ ở trong cung. Sau khi hạ sinh Bạch Tử Ngạn, cung nữ kia nảy sinh ý định bỏ trốn rồi cao chạy xa bay với tiểu thị vệ kia.
Hoàng thượng biết được mình bị “ đội nón xanh” liền lăng trì cả hai người, còn nhị hoàng tử Bạch Tử Ngạn kia cũng chỉ là cái danh, cuộc sống trong cung không khác gì hạ nhân.
Tuy Bạch Tử Ngạn này tuy không hề có chí hướng, mãi cứ sống nhẫn nhịn nơi hoàng cung, nhưng y thực sự là kẻ có tài.
Khi nữ chính vận dụng hết bàn tay vàng của mình đẩy ngã các hoàng tử khác dọn đường cho nam chính lên ngôi vua, Bạch Tử Ngạn là hoàng tử duy nhất đã đi nước cờ cao hơn nữ chính, thoát khỏi quân chiếu tướng của ả.
Cuối cùng hoàng cung chỉ còn tồn tại mình Bạch Tử Ngạn lên làm vương gia, tiếp tục cuộc sống hư danh vương gia hạ nhân của mình.
Lam Tịch soát lại kịch bản không khỏi ngán ngẩm. Cô đã công lược qua biết bao số liệu: ngả ngớn có, bá đạo có, thuần lương có, lãnh khốc có, duy chỉ có mặt hàng không màng sự đời nhẫn nhục đến chết này là chưa gặp bao giờ a!!!