Cho đến khi hình ảnh biến mất, Từ Cao vẫn đứng đơ người không cử động, đồng tử hơi rung rung, sau hơn nửa ngày mới phản ứng lại. Sau khi phản ứng lại thì chà xát hai cánh tay, lúc này anh ta mới phát hiện cánh tay của bản thân không biết từ bao giờ đã nổi cả da gà.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy được hiểu biết của anh ta đối với *trò chơi* vẫn còn hạn hẹp.
Chỉ xem một chút hình ảnh bị hư hại anh ta cũng đã sắp hít thở không thông, thật khó tưởng tượng những người trong đó đã vượt qua như thế nào trong nhiều năm liền, càng khó tưởng tượng hơn nữa là rốt cuộc thực lực của người chơi đứng đầu có thể mạnh đến mức nào.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Hồ Lịch. Hồ Lịch đang hơi cúi đầu, đây là lần đầu tiền Từ Cao thấy biểu cảm không nói nên lời này của anh ta, hỏi: "001 là ai vậy?"
Hồ Lịch cẩn thận gom lại những mảnh vỡ, không định nhiều lời, chỉ nói: "Là một tên điên có lễ phép."
Anh ta chưa từng gặp 001, hình ảnh cũng bị nhòe đi không rõ, nhưng vẫn có thể đoán ra người kia chính là đối phương.
Đầu tóc bạc, thực lực mạnh đến gần như là khủng bố.
Từ Cao đến tận trước khi rời đi còn đang tự hỏi kẻ điên có lễ phép rốt cuộc là có ý gì.
Cho đến khi đi tới tận bộ phận kiểm tra, anh ta mới như nhớ ra thứ gì đó, lại chạy ngược về đây, năm lấy cánh cửa hô to: "Đừng quên báo cáo!"
_____
Ở bên ngoài trang viên, trong một dàn siêu xe chiếc xe taxi màu vàng lại ngoài ý muốn nổi bật.
Trong xe, Trần Cảnh đang cúi đầu lật xem những thông tin mà Tiểu Bàn đưa tới, bên cạnh là Trương Hân mặc một chiếc váy dài màu trắng, cô giương mắt nhìn về phía bức tường thành cao lớn bao quanh trang viên.
Họ cuối cùng vẫn có thể tới đây.
Câu chuyện có chút phức tạp, nói đơn giản thì là rượu mà ông chủ lấy ra bị công dân họ Giang uống sạch nhưng ông chủ lại chính là một fan chân chính, sau bức tường bên trong hầm rượu còn giấu một phòng rượu nhỏ khác. Lúc sau Trương Hân nói bố mình cũng thích loại rượu này nên muốn mua về, thành công đem chai rượu về tay, nhận được thư mời.
Thư mời chỉ dành cho một người, được mang thêm một bạn nữ đồng hành, thế nên Trần Cảnh và Trương Hân đi vào, Tiểu Bàn chỉ có thể bên ngoài chờ đợi.
Chiếc xe taxi sau khi tới cửa liền rời đi, Trần Cảnh và Trương Hân cùng tiến vào bên trong trang viên.
Xung quanh lộng lẫy sang trọng, khắp nơi đều tràn ngập mùi vị của sự xa hoa, người tổ chức tiệc tối từ lầu hai bước xuống, những người khác đồng loạt vỗ tay hoang nghênh, hai người cũng cùng vỗ tay, mắt nhìn về phía lầu hai, lại lướt mắt trong đám người.
Trương Hân nhỏ giọng nói: "Lục Đông Thành còn chưa tới."
Trần Cảnh gật đầu.
Cậu ta cũng không thấy được phú nhị đại ngốc nghếch nhiều tiền kia, dường như đối phương không hứng thú với buổi tiệc này, nên dứt khoác không tới.
Các vị khách đã lục tục đi tới hơn nửa, buổi tiệc tối cũng nên bắt đầu, nhưng người tổ chức lại không rục rịch chút nào, vẫn luôn cùng người bên cạnh trò chuyện vui vẻ, đôi mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía cửa ra vào.
Lục Đông Thành đi tới.
Hắn ta đi một mình, trên người mặc tây trang, trên mặt treo nụ cười nhạt, thái độ tự tin lại lịch sự nhã nhặn, khó có thể tưởng tượng người này lúc trước đã đánh giết đến tận đầu bảng.
Lão gia tử*, chủ nhân của tiệc sinh nhật hôm nay tiến lên nói chuyện với hắn, theo sau còn có một đôi chị em.
*Thường dùng để chỉ người đàn ông lớn tuổi trong gia đình. Mà tui không biết nên để từ gì cho hợp TT-TT
Lục Đông Thành dáng người cao, lúc cúi đầu nhìn người khác lại không mang vẻ kiêu căng, trên người còn tự mang cảm giác cao quý.
Lúc hai người đang nói hăng say, người con đứng kế mở miệng hỏi: "Ngài Lục hôm nay sao lại đi một mình vậy?"
Người kia vừa nói xong đã bị lão gia tử quay đầu trừng mắt nhìn.
Biểu cảm Lục Đông Thành cũng không đổi, hắn cười nói: "Cậu ấy không đồng ý."
Giang Vu Tận còn đang ở sau bếp sờ cá.
Cậu đang chờ đầu bếp nấu ăn nên tranh thủ lúc rảnh rỗi chơi Anipiop, chỉ là cậu có chút tiếc nuối đây không phải nơi thích hợp để lười biếng, chứ không cậu còn có thể chia sẻ thành tích thắng mười ván liên tiếp của mình.
Đầu bếp đã mang hết đồ ăn đặt trên bàn, sau đó lại có người mang chúng đặt lên xe đẩy nhỏ, Giang Vu Tận cất điện thoại đẩy xe nhỏ ra sảnh lớn.
Cách một khoảng, cậu đã có thể nghe được âm thanh các loại nhạc cụ hòa tấu và âm thanh trò chuyện rôm rả.
Lúc đi đến sảnh chính âm thanh càng lớn hơn nữa, cậu bình tĩnh đi qua đám người, chuyên tâm lên đồ ăn.
Trần Cảnh đứng trong đám người dường như nhận thấy gì đó, xuyên qua đám đông liếc mắt nhìn tới người đang đứng cạnh bàn.
Đối phương mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, tóc nhìn qua không lòa xòa như bình thường. Nhưng dù đổi thành bộ dạng như thế nào, cậu ta liếc mắt một cái vẫn có thể dễ dàng nhận ra.
"..."
Trần Cảnh thật sự không hiểu được người này lại vì cái gì mà xuất hiện ở đây. Cậu ta phản xạ có điều kiện vừa mới chuẩn bị đi lên trước, lại đột nhiên ý thức được mình hiện tại phải nên ở nhà bạn học mới đúng.
Cậu ta đem theo Trương Hân trốn vào đám người, lúc nhìn qua thì thấy có người đang đi về phía đối phương.
Là Lục Đông Thành, hắn không có cùng lão gia tử tiếp tục nói chuyện phiếm mà nhấc chân đi về phía người đang bày đồ ăn.
Trương Hân ở một bên cũng chú ý tới động tĩnh bên kia, sau khi thấy rõ ràng người bên kia liền dùng sức dụi mắt: "Đó có phải là..."
Trần Cảnh lựa chọn hít thật sâu sau đó thở ra một hơi.
Bày hết đồ ăn đẹp đẽ ngăn nắp ra bàn, Giang Vu Tận hài lòng phủi tay, vừa quay đầu liền vừa vặn đối diện tầm mắt của người phía sau.
Lục Đông Thành nhìn cậu cười một cái, cậu nhìn hắn ta cũng cười lại: "À, Lục một trăm triệu."
Cậu nghĩ vì cái gì mà địa điểm này nhìn quen quen, hóa ra là địa chỉ trên thư mời bị cậu vứt đi lúc trước.
Nếu sớm biết thế thì đã yêu cầu lấy một tháng lương.
- -- Người này có vẻ như đã hạ quyết tâm muốn cả đời gọi Lục một trăm triệu.
Lục Đông Thành đối với việc này không có ý kiến gì, cũng không sửa lại cách gọi của đối phương.
Giang Vu Tận lễ phép chào hỏi liền không để ý người phía sau, quay đầu nhìn về phía con tôm lớn trên bàn tiệc mình vừa dọn ra, hơi tự hỏi một chút, lúc sau lấy cái đĩa nhỏ ra gắp đồ ăn, còn tri kỷ lau muỗng.
Trước Lục Đông Thành đang duỗi tay, cậu há mồm ăn một miếng.
Đồ ăn là để mình ăn, lau muỗng cũng là cho bản thân dùng, cậu làm chính là vì bản thân muốn.
Chú ý tới bóng dáng người quản lí xuất hiện ở cửa, Giang Vu Tận một bên nhai nhai một bên lại đem cái đĩa không đưa cho Lục Đông Thành, ý muốn giúp cậu dọn dẹp một chút, lại đem theo xe đẩy nhỏ trong nháy mắt rời đi.
May mà mục tiêu quản lí đi đến không phải là cậu, hơn nữa nhìn qua anh ta cũng không rảnh bận tâm, đối phương vừa xoa xoa chiếc trán bóng loáng của mình mà nhanh chân đi đến gần lão gia tử, ghé tai nói gì đó.
Biểu cảm của lão gia tử hơi thay đổi, dặn dò hai câu, quản lí gật đầu, lại nhanh chân rời đi.
Sau khi Giang Vu Tận rời đi, bên người Lục một trăm triệu tạm thời không có ai, Trần Cảnh tiến lên trước, Trương Hân ở một vị trí cách đó không xa nhìn bọn họ.
Nhìn người trước mặt, Lục Đông Thành nhướng mày.
_____
Giang Vu Tận chân trước vừa đẩy xe đẩy nhỏ trở lại sau bếp, sau lưng quản lí liền đi đến, anh ta xoa mồ hôi trên trán, nói: "Mọi người tạm thời dừng lại, đi nghỉ ngơi hết đi."
Buổi tối hôm nay không biết vì cái gì mà mặt đất đôi khi lại run lên, tuy nói rằng do tầng dưới đang thi công, nhưng những người làm việc ở trong bếp vẫn rất sợ, nghe được có thể rời đi liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Giang Vu Tận cũng đứng xen lẫn trong dòng người rời đi, mới đi được một nửa lại dừng lại, một bên lẩm bẩm tìm WC một bên lại đi ngược trở về.
Chờ đến lúc cậu một lần nữa đi ngang qua phòng bếp, phát hiện cửa nơi chứa đồ đặc biệt ban đầu đóng lại đã bị mở khóa.
Vờ như không thấy mấy chữ [Nơi chứa đồ đặc biệt], Giang Vu Tận trực tiếp mở cửa bước vào.
Nơi chứa đồ không phải là một phòng chứ đồ, thậm chí còn không có nơi chưa, sau khi tiến vào trước mắt là một cái cầu thang.
Cầu thang thật ra được trang trí khá đẹp, cũng giống như sảnh chính, nhìn qua liền có vẻ sang trọng.
Cầu thang có đèn ấm màu vàng, cũng không tính là đặc biệt sáng nhưng vẫn có thể thấy rõ đường đi.
Bịch ---
Cầu thang xoay tròn đi xuống phía dưới, cậu chậm rãi đi xuống, còn có thể nghe được tiếng nói khác cùng tiếng bước chân từ dưới truyền lên.
Cầu thang cực kỳ dài, dài đến độ sự kiên nhẫn của Giang Vu Tận cũng mém tí nữa hao hết, khi cậu chuẩn bị trực tiếp nhảy xuống phía dưới, rốt cuộc cũng thấy được điểm cuối.
Hóa ra đây là dạng tầng hầm ngầm nằm ở nơi rất sâu, hơn nữa còn so với tầng hầm ngầm thông thường thì lớn hơn nhiều, đến cả trần cũng cao hơn rất nhiều, mặc dù trên tường đều được gắn đèn nhưng toàn bộ không gian vẫn cứ u tối.
Ở cuối con đường phía trước là quản lí đang thong thả nghe điện thoại. Người này lúc mở cửa cầu thang cũng rất lẹ, bây giờ ngược lại giống như đang sợ hãi thứ gì đó.
Khi vừa chuẩn bị đi xuống dưới, Giang Vu Tận đột nhiên nhìn thấy một người xuất hiện dưới ánh đèn đứng ngăn chặn đường đi của quản lí.
Là người biến mất giữa chừng khi cậu đang sờ cá, Triệu Lục.
Quần áo trên người Triệu Lục nhìn qua dơ bẩn hơn không ít, áo sơ mi từ trên xuống dưới đều. Cậu ta từ túi quần móc ra một tấm thẻ chứng nhận màu đen nói: "Tôi là thành viên đội Điều tra số một, Triệu Lưu, chúng tôi nghi ngờ các người giấu dị chủng nơi này, theo điều tra thì đây là sự thật."
Người cùng cậu sờ cá đột nhiên có thêm một thân phận kỳ bí, Giang Vu Tận cũng không cảm thấy ngoài ý muốn hơn nữa còn thấy vui vẻ, tìm nơi có tầm nhìn tốt bắt đầu xem từ xa.
Người này lớn lên cũng không tệ lắm còn rất biết nói chuyện nhưng vẫn có thể giả vờ ở lại sau bếp, chỉ là một nhân viên tạm thời lại biết bên dưới "Nuôi quái vật", rất hiển nhiên cậu ta không giống người chỉ tới đây để làm công.
Lại không nghĩ tới là người của đội Điều tra, sự việc này giống như ngày càng kích thích.
Quản lí nhìn thẻ chứng nhận trên tay Triệu Lưu vài lần, sắc mắt cũng theo đó thay đổi mấy lần, sau cùng vẫn không thể nói được nửa lời.
Lúc trước có người để lộ thông tin, anh ta lần này tìm người cố ý cẩn thận tra xét bối cảnh, còn cẩn thận chọn người miệng lưỡi kín đáo là để tránh cho có người trà trộn vào điều tra, có nào ngờ vẫn không thoát được.
Môi quản lí hết khép rồi lại mở, cuối cùng nghẹn ra được hai chữ: "Đâu có!"
Âm cuối còn run run, nghe có chút buồn cười.
"..." Triệu Lưu im lặng một chút, cũng không có ý định cùng đối phương tiếp tục cãi cọ, nói: "Dây xích đã bị nới lỏng rất nhiều, cần phải nhanh chóng gia cố lại."
Quản lí vẫn không chịu thừa nhận, duỗi tay muốn đẩy Triệu Lưu ra ngoài, Triệu Lưu lại muốn quản lí đi xem dây xích, thế là hai người bắt đầu đẩy tới đẩy lui.
Sự việc dần dần trở nên ngày càng thú vị, Giang Vu Tận xem đến vui vẻ, lúc điều chỉnh vị trí muốn tìm nơi quan sát tốt nhất, động tác di chuyển có hơi lớn một chút, hai người còn đang lôi kéo nhau trong nháy mắt quay đầu nhìn cậu.
Không biết từ đâu lại chui ra thêm một người, quản lí sửng sốt, hỏi: "Cậu làm thế nào lại xuống được đây?"
"A." Giang Vu Tận xoa nhẹ đầu tóc, nói: "Tôi tới tìm WC."
Mắt cậu lia xung quanh, làm bộ như thật nói: "Ở đây chắc không có đâu ha."
Cơn đau đầu lại tăng lên gấp đôi, quản lí còn đang suy nghĩ cách làm thế nào để đem hai người này đuổi đi, mặt đất lại bắt đầu chấn động.
Nếu ở bên trên cảm nhận được là sự rung chuyển, thì cho đến khi thật sự đứng ở nơi này, bọn họ có thể nghe được rõ ràng âm thanh của thứ gì đó nặng nề đập trên mặt đất cùng tiếng xiềng xích chói tai, một lần rồi lại thêm lần nữa, giống như sẽ theo đó mà trốn thoát.
Biểu cảm trên mặt Triệu Lưu thay đổi, nói: "Âm thanh so với lúc tôi tới hình như còn lớn hơn."
Quản lí cũng hoảng rồi, nhưng anh ta lại một người cố chấp, vẫn như cũ một mực khẳng định ở đây không có gì hết.
"Bang."
Một âm thanh so với âm thanh ban nãy còn nhỏ hơn vài lần.
Rõ ràng chỉ là một âm thanh rất nhỏ nhưng hai người ban đầu còn đang tranh chấp đều im lặng.
Giống như âm thanh khối sắt ở cuối xiềng xích rơi xuống đất.
Yên tĩnh hai giây, hiện tại đã không còn kịp gọi người gia cố lại, Triệu Lưu nhanh chóng chạy về phía trong gian phòng, quản lí đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng lựa chọn chạy theo.
Giang Vu Tận không giống bọn họ mà chạy hớt ha hớt hải, cậu chậm rãi đi ở phía sau.
Một bên tầng hầm ngầm là những hàng song sắt, một bên khác của lan can chính là đường vào bên trong gian phòng, gian hòng rất lớn, giống như đem cả sảnh lớn phục chế y hệt, phòng có đèn nhưng vẫn khá âm u.
Dưới ánh đèn mờ có thể nhìn đến thân thể đang phập phồng bên trong, làn da nhìn qua lại ngoài ý muốn trắng sáng. Nếu dùng cùng một thẩm mỹ để đánh giá, dị chủng bị nhốt bên trong có thể nói là mĩ lệ, so với một đám dị chủng trong trò chơi thì càng hiện lên vẻ mĩ miều.
Tứ chi nó đều bị dây xích khóa chặt, còn thấy máu từ vết thương chảy ra, những dây xích ban đầu đều nằm rải rác trên mặt đất, có cái rõ ràng đã bị phá hủy, mặt đất cũng bị nhấc lên cả một tất đất. Dường như là do vừa làm việc hao phí sức lực nên nó hiện tại lại yên tĩnh nằm rạp trên mặt đất, hô hấp trở nên yếu ớt như chuẩn bị cho đợt vùng vẫy tiếp theo.
Quản lí hiện tại cũng không rảnh mà đi giảo biện, nhìn những dây xích bị thoát ra mà tay chân luống cuống, sau đó lại nhanh chóng cầm lấy di động muốn gọi điện, nhưng tay anh ta run run, điện thoại trực tiếp rớt trên mặt đất, anh ta lại cuống lên mà cong lưng đi nhặt.
Khi anh ta vừa cong lưng, đằng sau vang lên một tiếng nhắc. Anh ta không dám tiếp tục đi nhặt, dùng cả tay cả chân nhanh chóng chạy đi, vừa quay đầu liền phát hiện nơi vừa rồi bản thân ở có một vết cào.
Hóa ra móng vuốt thứ này không biết từ khi nào đã dài ra, vừa vặn còn có thể xuyên qua lan can vươn ra ngoài một khoảng.
Quản lí không chút do dự khẳng định vừa rồi nếu bị cái móng vuốt kia quẹt trúng, anh ta đến cái đầu sẽ không còn.
Lần này không hề có chút lưỡng lự, anh ta lập tức đứng ra phía sau Triệu Lưu, nói: "Thành viên đội Điều tra số một mấy người không phải nói đều từ trò chơi trở về sao, cậu hẳn có cách đi vào bên trong khóa lại xích sắt, vậy thì mau chuẩn bị cho tốt đi."
Lần ăn ngay nói thật này rõ ràng là làm khó người khác. Chưa nói đến việc tốt hay không, Triệu Lưu cũng không có ý định đi sửa lại xích sắc, từ trong túi móc ra khẩu súng có hình dáng đặc thù.
Giang Vu Tận đôi mắt hơi nhếch lên một chút.
Cậu chậm rãi đến gần quản lí, lát sau nhỏ giọng hỏi: "Mấy người mua quần đồng phục này ở đâu vậy?" Mặc còn khá được.
Quản lí: "..."
Quản lí chưa kịp phản ứng lại, nhưng nhìn thấy Triệu Lưu giơ súng lên liền nhanh chóng nhào tới, ý muốn ngăn không cho cậu ta tấn công thứ bên trong.
Triệu Lưu nhẹ nhàng mà tránh đi, lại giơ súng lên nhắm thẳng.
Đối mắt với họng súng tối om, thân hình khổng lồ bên trong song sắt lại cử động, đôi cánh lớn cũng mở ra, ở trong phòng bắt đầu điên cuồng mà xoay vòng, thân thể đụng phải vách tường, động tác lớn đến độ xiềng xích xung quanh cũng chấn động.
Lại một cột sắt bắt đầu lung lay như sắp đổ.
Giang Vu Tận nhỏ giọng kinh ngạc: "Hóa ra còn có thể bay."
Bây giờ mà nổ súng thì chỉ chọc giận nó, tình huống khả năng sẽ càng trở nên phức tạp, họng súng của Triệu Lưu ngược lại lại thu về, quay đầu nhìn về người quản lí phía sau, nói: "Anh hiện tại lập tức trở về nhắc nhở những người trên mặt đất nhanh chóng rời đi, hơn nữa còn phải thông báo cho đội Điều tra nơi này đang rất nguy hiểm."
Sự việc liên quan đến buổi tiệc tối được chuẩn bị rất lâu, quản lí lại bắt đầu do dự, hai mắt nhìn một cách chắc chắn, lí nhí nói: "Nơi này được gia cố bằng phương thức đặc biệt, nó chắc không ra được đâu."
Lúc anh ta nói, nhìn thấy nắm tay Triệu Lưu đang ngày càng siết chặt.
Quản lí im bặt, xoay người chạy đi.
Giang Vu Tận quay đầu nhìn lên cầu thang thật dài, cuối cùng lựa chọn ở lại nơi này. Tìm nơi tùy tiện ngồi xổm xuống, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Lưu.
Không kể thời gian, có thể ở bất cứ nơi nào, chỉ cần muốn tám nhảm, công dân họ Giang đều có thể làm. Triệu Lưu nói nơi này nguy hiểm, bảo cậu nhanh chạy lên trên, cậu vẫn không nhúc nhích, hơn nữa còn đối với việc đối phương có thể nhận được tận hai phần tiền lương tỏ vẻ hâm mộ.
"..." Triệu Lưu không hiểu lắm vì cái gì có người có thể dưới loại tình huống này mà tán ngẫu, nhưng cậu ta vẫn lễ phép đáp lại, nói không cần phải hâm mộ.
Giang Vu Tận gật đầu, mắt lại nhìn về quái vật khổng lồ dần dần yên tĩnh phía sau lan can, không tiếng động lùi về sau hai bước.
Lại lùi về sau hai bước nữa.
Chờ đến khi Triệu Lưu quay đầu lại nhìn, đối phương đã lùi ra xa một khoảng lớn.
Tiếng vang từ song sắt lại lần nữa truyền đến, khác với lần trước, thân hình khổng lồ đập vào lan can, phát một đợt âm thanh giống như kim loại ma sát, làm da đầu người ta tê dại.
Một đầu xích sắt đứt gãy bay lên chạm phải cột sắt, tạo ra một tiếng vang lớn.
Những cột sắt bao quanh mặt tường đều bị chấn động một chút, tro bụi cũng theo đó rớt xuống.
Lại có một bên dây xích bị tháo ra.
Chỉ còn sót lại một dây xích sắt cuối cùng hoàn toàn không trói buộc được dị chủng, thân thể nó lắc lư, giống như không cảm giác được chút đau đớn nào mà đâm mạnh về phía vách tường.
Vách tường được gia cố tốt trong miệng quản lí bắt đầu đong đưa.
Cách xa một khoảng thật lớn, Giang Vu Tận hỏi Triệu Lưu: "Mấy người không có súng lục sao?"
Tầm mắt Triệu Lưu vẫn không rời khỏi dị chủng: "Tại sao cậu lại nghĩ chúng tôi sẽ có?"
Công dân họ Giang năm nào cũng nằm trước TV nói: "Trên TV đều chiếu như thế."
Nhưng thực tế là Triệu Lưu không có súng lục, hơn nữa bởi vì sợ chọc giận dị chủng, súng cũng không thể dùng. Nơi này cách xa mặt đất, không có tín hiệu vì thế điện thoại cũng không gọi được, chỉ có thể khi nó đánh tới mà tạm thời đối phó.
Giang Vu Tận nhìn dị chủng đang xoay vòng trong phòng, lại ngẩng đầu nhìn trần nhà phía trên, hơi dịch sang phía bên cạnh.
Cái xiềng xích cuối cùng cũng bị đập nát, dị chủng đánh nát cả mặt tường nghe bảo kiên cố, âm thanh va chạm nổi lên khắp nơi trong không gian, hình ảnh vỡ đầu chảy cả máu cùng tiếng kêu la đinh tai nhức óc vang lên không ngừng.
Mặt tường bốn phía hoàn toàn sụp đổ, Giang Vu Tận vẫn cứ ngồi xổm tại chỗ không di chuyển, vừa vặn lại trú vào một góc an tòan.
Triệu Lưu xuyên qua bãi phế tích, muốn trèo lên lưng dị chủng, trong tầm mắt vẫn không xuất hiện bóng dáng người nào xuống lầu, ý thức được quản lí kia hẳn là không có thông báo cho thành viên đội Điều tra, lúc thu hồi tầm mắt lại nhìn thấy một người vẫn cứ đang ngồi xổm một góc, cách một khoảng cách mà lớn giọng nói: "Cậu đi lên gọi cho đội Điều tra, kêu bọn họ điều một nhóm người đến đây!"
Chỉ có sau khi chân chính đối diện cậu ta mới ý thức sức mạnh của nó so với cậu ta đánh giá ban đầu còn cao hơn một tấc, hoàn toàn vượt qua khả năng xử lí của cậu ta.
Cuối cùng vẫn phải trèo thang.
Ngồi xổm hai giây, Giang Vu Tận chống eo đứng lên, bắt đầu đau khổ trèo lên.
Câu chuyện náo nhiệt này quả nhiên không dễ dàng xem.
Chậm rãi theo đường cũ lết lên trên, cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu, Giang Vu Tận duỗi tay đẩy cửa, "Cạch" một tiếng, then chốt bên ngoài vẫn bất động.
Cửa bị khóa.
Xem ra tên quản lí kia không chỉ không gọi cho đội Điều tra mà còn quyết định đem cả người của đội Điều tra và cậu cùng nhau chôn chết ở đây.
Cũng không có ý định phá cửa, với cả vốn dĩ nơi này đã nằm trong phạm vi có thể bắt tín hiệu, Giang Vu Tận liền đứng cạnh cửa mà lấy ra điện thoại.
Vừa mở bàn phím nhập số thì chợt dừng lại trong chốc lát, cậu lại ló đầu, hỏi Triệu Lưu bên dưới: "Đội Điều tra mấy người là số mấy vậy?"
Triệu Lưu một tay còn đang túm đôi cánh lớn, lớn tiếng báo ra một dãy số.
Giang Vu Tận gọi điện thoại.
Đội Điều tra tiếp điện thoại cũng rất nhanh, hiệu suất hành động cũng cao, chỉ trong chốc lát đã điều người tới.
Một chi đội đang trên đường tới những Triệu Lưu phía dưới đã chịu không nổi, rốt cuộc vẫn không thể cầm cự thêm một chút.
Móng vuốt của dị chủng đem người ném đến bãi phế tích, giương cánh xoay người hướng về phía trước, cứ như vậy bắt lấy cầu thang hướng về phía trước, đi qua trước mắt Giang Vu Tận, mang theo những mảnh vụn mà đi về một phía.
Khỏng cách rất gần, cậu thậm chí còn có thể thấy cánh đối phương cùng phần thân thể gần đó, giống như là phần thịt non mới mọc ra không lâu, khác hoàn toàn so với mảng đen xung quanh.
Giang Vu Tận dường như nhớ tới thứ gì đó.
Bên tai là một tiếng vang lớn, dị chủng khổng lồ lại bắt đầu xông thẳng vào trần nhà trên đầu.
Khác với lúc bị xiềng xích khóa chặt, nó sau khi tránh thoát trói buộc hoàn toàn không bị thứ gì cản trở, mỗi một lần va chạm đều khiến toàn bộ không gian rung chuyển.
Phía trên trần nhà chính là nhà bếp, hơn nửa phần trần nhà này cũng không nằm trong phạm vi tường được gia cố, chỉ đập hai cái, mắt tường đã bắt đầu sụp xuống.
Triệu Lưu ban đầu còn ở dưới đống đổ nát cũng dọc theo cầu thang nhanh chóng chạy về phía trước, tránh đi những mảng trần nhà rơi xuống.
Trong nháy mắt, ánh sáng chiếu đến không gian bên trong, ngẩng đồng lên là có thể nhìn đến phòng bếp sáng trưng.
Dị chủng còn muốn xông lên phía trên, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, sau khi đụng phải mặt tường, cả dãy nhà đều chấn động theo.
Bên tai đã có thể nghe loáng thoáng tiếng gầm gừ, cảm giác chấn động đã truyền tới dưới chân, quản lí đứng ở nơi cách phòng bếp gần nhất trái tim đã muốn nhảy cả lên, nhìn về phía lão gia tử, nhưng lão gia tử hoàn toàn không nhìn sang bên này dù chỉ một cái.
Anh ta sau khi từ tầng hầm đi ra trước tiên liền đến xin chỉ thị từ lão gia tử, cũng nói có lẽ phải bỏ dở tiệc tối, nhưng đối phương lại đối với vụ cược này thật sự rất tự tin, cũng tuyệt đối không muốn khiến tiệc tối mang đến đến số tiền lời thật lớn này kết thúc, bảo anh ta đóng lại cửa phòng chứ, lát sau lại hỏi xử lí người của đội Điều tra Dị chủng thế nào.
Quản lí không có bất cứ quyền quyết định nào, chỉ có thể làm theo lệnh. Nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng phía dưới anh ta vẫn cảm thấy rất khó lạc quan tự tin như lão gia tử, trong lòng vẫn luôn nhộn nhịp, thời điểm chấn động vang lên, anh ta đã ý thức được khả năng cao sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Anh ta có thể cảm nhận được thì đương nhiên những người khác cũng có thể, đã có người nghi hoặc nhìn xuống mặt đất, bắt đầu khe khẽ thảo luận.
Khoảng cách từ đại sảnh ra sau bếp cách tận hai khu nhà, nối liền là một lối đi dài, quản lí nhìn xung quanh, lát sau đi đến bên cửa sổ nhìn về hướng nhà bếp.
"Ầm ---"
Liền ngay trong mắt anh ta, một đống tòa nhà cao bốn năm tầng lầu bắt đầu sụp đổ trong nháy mắt, bụi mù nổi lên bốn phía.
Tiếng vang lớn khác hẳn với tiếng vang trước đó, âm thanh đã hoàn toàn không giấu được, những người còn trong đại sảnh đều nhìn sang phía này, có người bắt đầu chú ý tới, hoảng sợ hít một ngụm khí lạnh.
Bọn họ đồng thời đi đến bên cửa sổ xem tình hình, sau khi bụi mù tiêu tán bớt trước mắt là hình ảnh phòng ốc sập đổ.
Một sinh vật màu đen khổng lồ từ trong đám bụi mịt mù vụt ra, sau khi tới vườn hoa đang hỗn loạn, thẳng tắp đáp xuống, những người ban đầu còn đang xem náo nhiệt đôi mắt liền trợn to, còn có tiếng người la hét thất thanh.
Cũng may dị chủng chỉ mang tòa nhà bay lên, có gạch đá rơi xuống nhưng cửa sổ cùng mặt tường đều còn nguyên.
Lục Đông Thành đứng một bên cửa sổ, giương mắt nhìn qua, thân hình dị chủng dưới ánh sáng rõ ràng trong nháy mắt, đuôi mắt hắn hơi rung động.
Đã không còn ai rảnh rỗi chú ý một người đi ra giữa tàn tích, trên người dơ dơ hề hề đến khó nhìn, còn mang theo vết máu.
Nhìn đến vết máu này, trong nháy mắt Lục Đông Thành liền xác nhận đối phương không phải Giang Vu Tận.
Người kia quả thật không phải Giang Vu Tận.
"Anh vừa gặp con trai tôi sao?"
Phía sau truyền đến âm thanh, Lục Đông Thành quay đầu, người dân họ Giang một bên phủi phủi tro bụi trên người một bên lại hỏi: "Cậu ấy tìm anh hỏi thăm cái gì đó nhỉ."
Đối phương nếu đã tra được tới cậu, không hề nghi ngờ chắc chắn cũng tra được người con trai cậu nhận nuôi, biết được sự tồn tại của Trần Cảnh.
"Cậu ấy cùng tôi nói vài lời liền rời đi rồi."
Đi cũng rất nhanh, giống như đang trốn tránh người nào đó vậy.
Phía đuôi mắt còn treo lên ý cười nhợt nhạt, Lục Đông Thành nói: "Cậu ấy hỏi tôi có phải quen biết cậu không, còn hỏi 001 ở đâu."
Đối phương còn biết nói lời khách sáo, nguyên văn không có trực tiếp như vậy, vòng tới vòng lui vài vòng nhưng chủ yếu vẫn là hai ý này.
Giang Vu Tận hỏi hắn: "Anh trả lời cái gì đó?"
Lục Đông Thành rũ mắt nhìn người trước mặt, nói: "Chúng ta quan hệ không tồi, 001 vẫn còn ở trong trò chơi."
Giang Vu Tận giương mắt đón nhận ánh nhìn của hắn, cười nói: "Ngoại trừ quan hệ không tồi, còn lại đều khá tốt, cảm ơn."
Lục Đông Thành không tỏ ý kiến.
Hai người ngồi trong góc tự nhiên nói chuyện phiếm, trong đại sảnh những người khác lại đang hoảng loạn chạy trốn, có người chất vấn lão gia không phải đã hứa sẽ làm tốt công tác bảo vệ sao, vì cái gì còn có dị chủng đột nhiên xuất hiện, hiện trường biến thành một mảnh hỗn loạn.
Dị chủng lần nữa bay tới, lần này không lệch chút nào, nhìn qua chính là một đường thẳng tắp bay thẳng về phía tòa nhà.
Người trong đại sảnh còn chưa kịp hiểu rõ tình huống xảy ra, tất cả đều chạy ra cửa, giống như những chấm nhỏ tản vào sân trong, có người giữa hoảng loạn mà chọn chạy về phía bãi đỗ xe, tài xế lúc dị chủng xuất hiện cũng đã chạy trốn nhưng chìa khóa còn trên xe, vẫn có thể lái xe.
Quản lí cùng một đám bảo tiêu che chở một nhà lão gia tử đi về phía bãi đỗ xe, phía sau là âm thanh tòa nhà đổ sập, cả đám bọn họ không ai dám quay đầu.
Trang viên đồ sộ ban đầu liền như vậy mà biến thành một đống đổ nát.
Dị chủng xoay vòng trên không trung, đôi mắt khủng lồ nhìn đám người ở bốn phía, giống như đang tìm kiếm thứ gì, nhìn đến người được mọi người bảo vệ đang hướng về bãi đỗ xe liền dừng lại, nhanh chóng hướng về bên đó lao xuống.
Nó đã xác định mục tiêu, chính là lão gia tử, rất hiển nhiên là nó vẫn nhớ rõ ai đem nó nhốt vào, oán khí còn rất lớn. Thân ảnh thật lớn đột ngột tới gần, bảo tiêu ban đầu vây xung quanh trong nháy mất tản ra, quản lí cũng vội chạy sang một bên.
Đều là người làm công, không ai muốn đem mạng sống của mình đặt trên công việc.
Đôi chị em bên cạnh lão gia tử do dự, lúc muốn bước chân ra, bất tri bất giác phát hiện chân mình đã mềm nhũn đến muốn đi cũng đi không nổi, cả hai đều suy sụp mà té ngã trên mặt đất.
Lục Đông Thành không nhúc nhích, Giang Vu Tận đương nhiên cũng không, Triệu Lưu vừa bị quăng ra cách đó không xa bò dậy, giơ súng lên bắn tượng trưng một phát lên trời, dị chủng vẫn không chú ý đến cậu ta, hơn nữa hành động thậm chí còn không dừng lại chút nào.
Cô con gái của lão gia tử té ngã trên mặt đất ngẩng mặt lên liền cảm giác có một chất lỏng ấm nóng phun lên mặt, cổ và cả cánh tay, lát sau bên cạnh truyền đến âm thanh rất nhỏ như có thứ gì rớt trên mặt cỏ.
Là hai cái chân, sau khi rớt xuống liền nhuộm đỏ cả mặt cỏ xung quanh.
Ngoại trừ hai cái chân, tất cả các bộ phận còn lại của cơ thể đều biến mất tăm. Con ngươi hai người ăn mặc lễ phục lộng lẫy mở lớn, gần như không thể phát ra chút âm thanh nào.
Ánh đèn đỏ bên ngoài tường trang viên sáng lên, những chiếc xe màu đen có kiểu dáng đặc thù xuất hiện, từ trong xe nhanh chóng nhảy ra vài người.
Là người của đội Điều tra tới.
Ở một bên sân khác, Triệu Lưu thở ra một hơi, cách một khoảng lớn mà hô to: "Nhược điểm của nó nằm ở phía dưới cánh."
Sau khi Đội Điều tra số một chạy tới, dị chủng đã bị kiềm hãm, những người khác nhanh chóng rời khỏi trang viên.
Dị chủng không ngoài ý muốn bị khống chế, nằm trên mặt cỏ không phát ra tiếng động.
Tiệc tối lấy cách này mà kết thúc, có lẽ những người ở đây không ai nghĩ tiệc sinh nhật sẽ biến thành bữa tối cuối cùng, rất nhiều người đã kinh hãi, sau khi ở lại tiếp nhận cuộc dò hỏi ngắn gọn từ người của cục cảnh sát liền nhanh chóng rời đi.
Lúc bọn họ rời đi, người quanh trang viên không những không ít đi thậm chí còn có xu thế gia tăng, đều là những người tới xem náo nhiệt.
Thi thể dị chủng đã được xử lý, trang viên bên dưới tầng hầm ngầm còn cần yêu cầu phải kiểm tra, còn có nguyên nhân dị chủng bị đưa đến đây, một đống việc lớn, mặc dù đã là đêm tối nhưng đèn đuốc nơi này vẫn còn sáng trưng.
Giang Vu Tận không đi, mà còn đang chờ kiểm tra sau đó lấy xe điện của mình về.
Lục Đông Thành cũng ở lại tại chỗ mà đứng một bên, thấy sườn mắt người nhìn chằm chằm về phía bãi đỗ xe, nói: "Cậu chắc đã nhìn thấy cánh của nó."
Lục Đồng Thành nói: "Đây là thứ lúc trước bị cậu xé cánh."
Giang Vu Tận biểu tình không đổi.
Đối phương không trả lời, Lục Đông Thành vẫn tiếp tục nói: "Theo lý mà nói cánh nó chắc hẳn không dài ra."
Nhưng hiện tại lại mọc ra ngoài, hơn nữa còn cùng lúc trước giống nhau y như đúc.
Giang Vu Tận không tỏ thái độ, chỉ nói: "Phải không."
Lục Đông Thành cúi đầu nhìn cậu, lúc sau dời mắt, lấy ra thư gì đó từ áo khoác tây trang, nói:
"Mang cho cậu một món quà."
Giang Vu Tận cúi đầu.
Cậu thấy tay đối phương cầm một chiếc hộp nhung tơ nhỏ, hộp có một cái vòng tròn nhỏ, mặt trên đính một viên kim cương, bên dưới là đèn nhỏ.
Lục Đông Thành nhìn thấy đối phương cười, đôi mắt nhợt nhạt cong lên, cười trông rất đẹp.
Giang Vu Tận duỗi tay thong thả kéo ra cà vạt, lát sau nhanh chóng đem cà vạt trói trên cổ Lục Đông Thành, lại dùng sức siết chặt.
- -- Bởi vì nghe nói bên này có dị chủng xuất hiện, Trần Cảnh ban đầu đã rời đi lại quay ngược trở về, đập vào mắt chính là cảnh này.
Bỏ qua ánh đèn điện sáng trưng, người đàn ông cao lớn đang bị bắt cúi đầu, trong tay còn nắm chặt một hộp nhung tơ nhỏ, cổ bị thắt đến gân xanh không tự giác nổi lên, trên mặt còn mang theo ý cười.
Dường như nhận ra ánh mắt của cậu ta, người trong tay còn đang nắm chặt cà vạt hơi nghiêng đầu, biểu cảm hơi biến đổi, động tác trên tay lập tức thả chậm lại, lúc cậu ta đến gần còn thuận tay khóa cái nút thắt, giải thích: "Tôi giúp anh ta thắt cà vạt."
Cậu còn vỗ vỗ bả vai Lục Đông Thành nói: "Đúng không."
Quanh cổ đã bị siết đỏ cả một vòng, hiện tại Lục Đông Thành muốn nói cũng nói không lên lời.
Trần Cảnh: "..."
Trần Cảnh nhìn cà vạt được buộc theo kiểu buộc khăn quàng đỏ trên cổ đối phương, chìm vào trầm mặc.
Chưa kể đến việc cà vạt có cách buộc khác hay không, cậu ta cảm thấy, nếu là người bình thường chắc hẳn sẽ không trực tiếp đem cà vạt buộc lên trên cổ mới đúng.
Cuộc điều tra ở bãi đỗ xe cuối cùng cũng kết thúc, Giang Vu Tận nhanh chóng thu lại tay, bước lên mang xe máy điện của mình về, Trần Cảnh đi theo một bên làm bộ trùng hợp đi sang bên này.
Giang Vu Tận vì thế quay đầu hỏi cậu ta: "Hôm nay cậu có còn đi sang nhà bạn không?"
Trần Cảnh lắc đầu: "Không đi."
Cậu ta nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, nói: "Hai người quen biết nhau sao?"
"Đúng thật là có quen biết." Giang Vu Tận vừa mở miệng liền nói: "Trước khi cậu vào nhà, lúc đó hắn ta còn chưa giàu có, cái gì cũng không có, tôi có đi giúp..."
Xe máy điện được học sinh trung học đẩy về, nam nhân trưởng thành một bên ngồi xe một bên cởi bỏ nút áo sơ mi muốn gỡ từ lâu, hai người càng đi càng xa.
Lục Đông Thành còn ở lại tại chỗ chậm rãi cởi xuống cà vạt, cùng với hộp nhung tơ nhỏ mà bỏ vào áo khoác của tây trang.
Khi Giang Vu Tận cùng Trần Cảnh về đến nhà là đã hơn nửa đêm, hai người mỗi người đều tự về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Người ở phòng sát bên đã đi ngủ. Giang Vu Tận không bật đèn, đứng dậy mở ra cửa sổ.
Buổi tối gió theo cửa sổ lùa vào, thổi đến mái tóc hơi hơi bay lên. Cậu ngồi bên cửa sổ, cúi người duỗi tay lấy di động, lại chơi hai màn Anipop.
Đêm nay ngoài cửa số ánh trăng rất sáng, ánh sáng xuyên vào trong nhà, có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng người.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Giang Vu Tận bị đói tỉnh, dùng thái độ khác thường mà rời giường từ sớm, rốt cuộc cũng có thể thấy học sinh trung học vào buổi sáng.
Sau khi dậy sớm cậu mở to đôi mắt cá chết mà đi đánh răng một cách máy móc, tạo hình tóc cũng rất có cá tính.
Tiếng chuông từ chiếc điện thoại di động đặt trong phòng khách vang lên, học sinh trung học vừa mới làm xong cơm từ sớm cầm lên di động nói: "Điện thoại của anh đổ chuông này."
Giang Vu Tận chỉ chỉ bọt kem trong miệng, lại chỉ chỉ di động sau đó là học sinh trung học, ngón tay hết siết chặt lại mở rộng.
Trần Cảnh: "..."
Trần Cảnh lấy được điện thoại, mở loa ngoài ra, nói: "Xin chào."
Giang Vu Tận hài lòng gật đầu.
"Xin chào Giang tiên sinh, tôi là bên bất động sản Hoa Dương, bên này hai ngày này sẽ có người vào nhà kiểm tu*, ngài gần đây có thời gian qua đây chút không?"
*Kiểm tu: Kiểm tra và tu sửa.
Là một bên bất động sản xa lạ gọi tới, Trần Cảnh nhìn về phía người còn đang đứng trước bồn rửa mặt, người bên trong gật đầu.
Trần Cảnh vì thế mà trả lời rằng có thể.
Giang Vu Tận súc hết bọt kem đánh răng trong miệng, xong lại đây cầm lấy điện thoại di động, lát sau lại tắt đi loa ngoài, đi về phía bên trên cùng của bàn ăn mà ngồi bất động nhân tiện còn tính toán thời gian.
Chờ đến khi cậu cúp điện thoại cầm lấy chén đũa, Trần Cảnh phía đối diện cậu cũng ngồi xuống.
Cảm nhận được tầm mắt của đối phương, Giang Vu Tận nói: "Lát nữa tôi sẽ đến dọn dẹp nhà ở lúc trước."
Đây vẫn là lần đầu tiên nghe được cậu nhắc tới phía sự tình ngày trước, mặt mày Trần Cảnh hơi thay đổi, lúc sau gật đầu, sau khi tự hỏi chính mình, cậu ta lại nói: "Hôm nay tôi nghỉ, có cần tôi đi cùng không?"
Giang Vu Tận uống một ngụm cháo, lắc đầu nói không cần.
Ăn xong bữa sáng cậu liền ra cửa.
_____
Đường Hoa Dương buổi sáng cũng không tính là bình yên, những thành viên có thể ra ngoài làm việc của Đội Điều tra số một tất cả đều đến đông đủ.
Xếp số 022, nhân vật nguy hiểm có đặc tính phản xã hội trở về từ trò chơi, giỏi ngụy trang, nhiều lần lợi dụng sự đồng tình của người bị hại mà đi giết hại họ, sau khi bị bắt được, hôm nay vào rạng sáng hắn ta lợi dụng năng lực ngụy trang đặc biệt của mình trốn thoát từ trong sở. Đội Điều tra số một đường đuổi theo nhưng đến đường Hoa Dương lại bị mất dấu. Thông qua camera theo dõi, bọn họ xác định đối phương không có rời xa phạm vi khu vực đường Hoa Dương này, chắc hẳn là trốn vào chỗ nào đó, vì thế bắt đầu mở rộng điều tra ở phạm vi lớn hơn.
Cũng không thể loại trừ phương án đối phương sẽ nghĩ cách trốn trong nhà dân, Từ Đồng Quy được cử điều tra tại một tiểu khu có một đến ba lầu trên đường Hoa Dương.
Trong quá trình điều tra quá người dân đều nói rằng không có bất cứ cái gì, cũng người xa lạ nào từng ra vào, Từ Đồng Quy nhấc chân đi lên tầng cuối cùng, như cũ mà điều tra, lục soát từng nhà.
Đi từ lầu dưới cùng đi lên, từ hộ đầu tiên tra xuống, cho đến khi quay lại hộ cuối cùng, anh gõ cửa, không người lên tiếng.
Giương mắt nhìn xung quanh mấy hộ có cửa y hệt nhau, anh rũ mắt, tay không tự giác run lên.
Giống như đã làm vô số lần trước đó, anh giơ tay nắm lấy tay nắm cửa.
"Ting -- nhận diện vân tay thành công."
Âm thanh thông báo của cánh cửa vang lên, cửa tự động mở ra.
Nhìn vào tay mình, lại nhìn vào cánh cửa, Từ Đồng Quy cuối cùng nhấc chân đi vào bên, cửa cũng theo đó tự động đóng lại.
Đôi mắt màu xám khẽ chuyển động, anh đánh giá căn phòng xa lạ trước mặt.
Cách trang trí phòng xa lạ, kiến trúc cũng xa lạ, không có chút ấn tượng nào.
Thu hồi tầm mắt, anh vừa mới chuẩn bị lục soát, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, hơn nữa còn trùng hợp ngừng ngay trước cửa.
Không gian im lặng một lúc, lát sau lại là tiếng âm thanh thông báo nhắc nhở lại vang lên.
"Ting -- nhận diện vân tay thành công."
Sau khi âm thanh thông báo vang lên, Giang Vu Tận đẩy cửa ra, đập vào mắt đầu tiên chính là người đàn ông đứng trong bóng tối, đôi mắt có đồng tử màu xám đáng ghét quen thuộc.
"..."
Dưới cái nhìn chăm chú của Từ Đồng Quy, cánh cửa vừa mở ra chậm rãi đóng lại.
_______________
Góc nhỏ của editor: Chúc mừng năm mới🎉🎊🎆
Trước tiên, xin phép xin lỗi mọi người vì chương này đăng trễ, tui bảo 4 ngày mà đến tận 1 tuần mới có chương mới.
Về lí do chương này đăng trễ, đầu tiên là vì nó dài hơn bình thường gần gấp 3 lần, thứ 2 là do mới thi xong nên tui bắt đầu lười chảy thây với chuỗi ngày ăn rồi ngủ lại cày truyện, thật sự không có hứng làm gì hết trơn + thêm quả combo ý nghĩ huyền thoại "để giờ tròn rồi làm"=)))) Chủ yếu là do lí do thứ 2 thế nên chương này ra trễ, só ry mấy fen gất nhìu:))))))
Vấn đề thứ 2 cần thông báo: sau tết là chuỗi ngày thi rồi ôn thi lòi bản họng nên từ giờ tới hết tết chắc tui sẽ chăm chỉ gõ chương, nếu năng suất cực cao thì chắc sẽ xong trước khi thi, không thì phải xin phép tạm ngưng vài tuần cuối tháng 5 với đầu tháng 6 để ôn thi ròi (khoảng 2,3 tuần gì đấy). Mà đời đâu biết trước được gì nhưng tui hiểu nết lười của tui lắm nên khả năng cao sẽ không kịp đâu=))))