Anh nhẹ nhàng ôm mặt tôi, khẽ khàng vuốt nhẹ đầy yêu thương.
“Đừng. . . . .” Tôi khó chịu vặn vẹo .
“Sao vậy?” Anh bật cười, như muốn nói, quan hệ thân mật nhất cũng rồi, sờ một chút cũng không cho?
“Xấu. . . . .” Tôi tự ti chui vào chăn, vùi đầu không ra.
Anh cười to.
Tiếng cười của anh, thân thể khoẻ khoắn với đường cong hoàn mỹ như điêu khắc, tuy rằng chúng tôi đã có quan hệ, nhưng tôi vẫn xấu hổ đỏ mặt.
Rất nhanh, anh cũng chui vào chăn.
“Tiểu thư đáng yêu, mời nàng nhìn mình xem.” Anh đưa gương đưa cho tôi, trêu chọc.
Tôi kinh ngạc phát hiện, từ hình ảnh trong gương, tôi đã khôi phục dung mạo.
“Ha!” Tôi vui vẻ kêu to.
“Cho nên mới nói, Bảo cách cách tiểu thư, không cần lại phải lộ ra vẻ mặt như một oán phụ, chẳng hợp với nàng chút nào!” Anh cười nói, trong mắt lộ ra một tia u hoài không dễ phát hiện.
“Anh. . . . Làm sao mà nhận ra em?” Tôi rất tò mò về chuyện này, “Lần đầu tiên gặp mặt đã nhận ra ?”
Anh cười, cưng chiều vuốt tóc tôi, “Không! Ta không thần thông đến như vậy!”
“Vậy lúc nào?” Càng kỳ quái .
“Lúc nàng hát cho ta nghe.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“Lần sau nếu giả làm một bà già, đừng hát tình ca!”
Tôi đấm ngực anh một cái! “Làm ơn, ai giả trang làm bà già! Người ta bị trúng độc!”
Anh cong khóe môi, cười đến u uẩn, “Ta nghĩ nàng muốn chia tay, lại không đành lòng bỏ ta, cho nên giả trang thành bà lão ở bên ta, nên ta không có vạch trần.”
Cho nên. . . . . Anh mới rơi lệ. . . . . Cười. . . . Rơi lệ.
Tim tôi cứng lại, tiếp tục đánh anh một cái, “Làm ơn ! Sức tưởng tượng sao lại phong phú như vậy? ! Còn tưởng rằng EQ của anh cao lắm, chẳng có gì lạ lùng! Còn sau này làm sao mà biết?”
“Hôm kia. . . . . Hiên Viên Vũ đến tìm ta. . . . . Hắn nói tìm không thấy nàng, sợ nàng dữ nhiều lành ít. . . . . Hắn nói, hỉ đường bên đó, thị vệ và hỷ nương bị hạ độc chết hết . . . . . Hẳn là Tô Huyễn Nhi gây nên. . . . .”
“Hiên Viên, anh ta. . . . .”
“Hắn thích nàng.” Anh gật đầu, “Hắn tới tìm ta, cũng có nghĩa là tự chui đầu vô lưới, nhưng hắn vẫn đến, chứng tỏ với hắn, tính mạng nàng vẫn quan trọng hơn!”
Tôi thở dài, đối với Hiên Viên Vũ, tôi chỉ có thể nợ anh ta mãi mãi.
“Anh sẽ không. . . . Để anh ta . . .”
“Không, nàng yên tâm.” Anh lắc đầu, “Chuyện trước kia ta không muốn so đo, ai đúng ai sai chỉ là nhất thời, ta cũng không có sức so đo.”
Tôi mỉm cười, rúc vào lòng anh…
———————————————————————————————
Kể từ đêm đó, anh đều ngủ ở phòng tôi.
Nói cho đúng, hôm đó là ngoài ý muốn, trong lòng, tôi vẫn là một cô gái truyền thống, huống chi, lúc này tôi đang ở thời đại phong kiến cổ hủ, anh không để tôi cự tuyệt, vào ngủ ở phòng tôi, ít nhiều, tôi cũng hơi e ngại, dù sao chúng tôi vẫn chưa thành thân.
Nhưng dù luôn luôn tôn trọng tôi, lúc này anh lại rất « độc tài », dứt khoát phải ngủ trong phòng với tôi… Dù buổi tối anh cũng chỉ ôm tôi ngủ. . . . . Không có…
Vài lần, đêm khuya chợt tỉnh, tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng của anh, cảm giác được đôi mắt dịu dàng không rời…
Có phải tôi không nên cự tuyệt anh? Bởi vì tôi cự tuyệt, cho nên, anh bất đắc dĩ, thở dài? …
Sau lần đầu tiên ấy, chúng tôi chưa hề làm chuyện ấy thêm lần nào.
Đêm nay, anh ôm tôi rất chặt, dường như muốn hấp thu toàn bộ ấm áp trên thế giới này, như hơi tuyệt vọng…
Tôi nhận ra …
“Anh muốn?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Anh ngẩn ra, vẻ mặt ngây ngô, dường như chuyện ấy thật sự không phải mục đích của anh.
Hồi lâu, rất lâu, anh hỏi lại, rất khẽ, “Nếu ta thật sự muốn, nàng có cho không? Cam tâm tình nguyện.”
Mặt tôi đỏ lên, “Em. . . . Em. . . . Em nghĩ đợi sau khi chúng ta thành thân. . . .” Ở thời này, nếu tôi có thai trước khi thành thân, mất mặt chắc là đến bị ném về nhà …
Anh cười, hơi chua xót, “. . . . . Được. . . . . Đợi sau khi. . . . . Chúng ta thành thân. . . .”
Vì sao, tôi có cảm giác giọng nói của anh vương nỗi cay đắng.
Không muốn anh không vui, thật sự không muốn… .
Một chiếc nhẫn ngọc hé ra từ lòng bàn tay anh, màu nhẫn trong suốt sáng bóng, vừa nhìn đã biết dùng loại ngọc thượng đẳng hiếm có mới tạc thành.
“Bảo Bảo, nàng từng nói, ở thời của nàng, thành thân phải có nhẫn cầu hôn, nàng có thể nhận nó không?” Đôi mắt anh chăm chú, lại pha lẫn một vài cảm xúc phức tạp.
Tôi cười ngọt ngào.
Tôi cẩn thận cầm nhẫn ngọc, phát hiện bên trong nhẫn có khắc chữ “Vân”.
Ngọt ngào chất đầy trong lòng, đây là hạnh phúc sao? !
Tôi giơ ngón áp út, nhìn anh chậm rãi luồn nhẫn vào tay tôi. . . . .
“Có phải ta ích kỷ lắm không? Ta chỉ hy vọng nàng đừng quên ta nhanh như vậy. . . . . Có lẽ. . . . . Ta thật sự ích kỷ. . . . .” Anh nói rất khẽ, tôi nghe hông phải rõ ràng, mà là rất rõ ràng.
Tôi không cần nghe rõ ràng, bởi vì hạnh phúc dày đặc vây quanh tôi.
Tôi chủ động kéo cổ anh, dâng đôi môi tôi, hai người trằn trọc dây dưa…
Tôi chủ động cởi áo…
Có được lời hứa của hạnh phúc, tôi hạnh phúc tiếp nhận cơ thể anh…
… .
———————————————————————————————
Mệt mỏi quá! Nắng ba sào, tôi vẫn nằm trên giường.
Tối hôm qua chúng tôi làm rất nhiều lần, cho đến khi cả hai không còn sức lực.
Tôi sờ chăn, không còn hơi ấm của anh.
Cười trộm.
Hôm nay anh dậy sớm quátối hôm qua “lao lực” như vậy, hôm nay lại không như mấy ngày trước rời giường cùng lúc với tôi, chắc chắn là có tật giật mình.
Tôi cười nghịch ngợm, anh như thế này, có chuyện để chọc ghẹo rồi.
Tôi vui vẻ đứng dậy xuống giường.
“Phúc tấn, người tỉnh rồi?” Ngoài cửa, nha hoàn nghe được tiếngtrong, khẽ hỏi.
“Ừ.”
“Phúc tấn, ngoài cửa có vị tên là Hiên Viên Vũ đã đợi vài canh giờ, người có muốn gặp không?” Giọng nha hoàn vang lên.
Hiên ViênVũ? Đương nhiên!
…
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lẫn nhau tái kiến, dường như đã có mấy đời.
“Anh Hiên Viên.” Tôi cười nhẹ, cố xua đi nỗi xấu hổ và trầm mặc. Tôi hy vọng mọi thứ sẽ trở lại như cũ, tất cả những thoải mái sẽ biến mất.
Tôi không muốn nghĩ tới chuyện Tình Nhi, cũng không định so đo chuyện anh ta bức hôn, như Vân Sở nói, ai đúng ai sai chỉ là nhất thời.
“Nàng không trách ta? Nếu không vì ta, nàng sẽ không lâm vào nguy hiểm.” Anh ta nhìn tôi, trong mắt tràn ngập sự áy náy.
” Anh Hiên Viên, chúng ta là bạn, đừng nói chuyện trách hay không.” Tôi cười thoải mái.
Anh ta vẫn nhìn tôi thật lâu, đến lúc chắc chắn trong mắt tôi không có chút oán hận thì thở dài nhẹ nhõm.
“Ta tìm nàng rất lâu… nàng như đã biến khỏi thế gian này… Ta không biết nàng đi đâu, chỉ có thể nhờ Tiêu Dao Vương tương trợ.”
“Anh Hiên Viên, thật ra anh đã gặp tôi rồi, phóng ngựa qua trước mặt tôi, nhìn cũng không nhìn!” Tôi nói tinh nghịch.
“Làm sao có thể!” Anh ta không tin.
“Chừng nửa tháng trước, sáng sớm ngày hôm sau khi chúng ta…, có một bà lão khoảng bảy mươi mặc áo cưới vẫy tay gọi anh, anh cũng không buồn đáp lại!” Tôi nháy mắt.
“Nàng. . . . .” Vẻ mặt anh ta đầy khiếp sợ.
“Tôi không biết trúng phải độc gì, biến thành bà lão, còn nói chỉ có sống được mười ngày, thật là khủng khiếp!” Ngẫm lại nỗi tuyệt vọng khi đó, lòng tôi như có một bóng ma.
“Nàng . . . Trúng suy độc tình…” Vẻ mặt anh ta thật cổ quái.
“Đúng vậy, may mắn đã giải được rồi!” Tôi vui vẻ tươi cười.
“Các người biết. . . . . Cách giải?” sắc mặt anh ta biến hóa rất nhanh, càng cổ quái.
Mặt tôi phút chốc đỏ lên, “Ừ . . . . Tô Huyễn Nhi. . . . . Nói. . . . .”
Anh ta nhìn chằm vào tôi, phát hiện tôi, ngoại trừ ngượng ngùng đỏ mặt vẫn chưa nhận ra, “Sẽ không là. . . . . Tiêu Dao Vương. . . . . Tự mình. . . Thay nàng giải độc. . . . ? !”
Anh ta khó khăn hỏi, giọng nói mang theo sự khẳng định và khiếp sợ!
Tôi ngượng ngùng gật đầu. Lên giường với chồng mình, tuy vẫn chưa có danh phận chính thức, có lẽ không đến nỗi tính vào một trong mười tội ác đi.
Nhưng vì sao mặt anh ta kỳ lạ như vậy, giống như sét đánh?
“Hắn điên rồi. . . . Thật sự điên rồi. . . .” Đột nhiên, anh ta cười to, mang theo sự buông tha, mang theo kính nể, mang theo nỗi ghen tị, “Mọi người đều nói Tiêu Dao Vương coi danh lợi như cặn bã, ta không tin! Hôm nay, ta phải tin! Ngay cả sinh mạng mình cũng không tiếc, danh lợi tiền tài là cái gì?!”
“Anh. . . . . Anh. . . Có ý gì?” Tôi bị Vân Sở che giấu chuyện gì, tôi bắt đầu lo lắng.
Tiếng cười im bặt, anh ta ngạc nhiên hỏi, “Hắn không nói cho nàng?”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Nỗi lo lắng làm tôi hấp tấp.
Anh ta hình như cố giữ giọng thật bình thường, bình tĩnh hỏi tôi, “Bảo nhi, ta hỏi trước một chuyện, nếu một ngày, người ân ái với nàng không phải hắn mà là một người xa lạ, nàng có bằng lòng hay không?”
“Làm sao có thể! Nếu không phải anh ấy, tôi chắc chắn… !”
Anh ta gật đầu, chậm rãi nói, “Ta cuối cùng đã hiểu, ba người chúng ta không có cùng quan niệm, suy nghĩ mỗi người hoàn toàn trái ngược, nàng thà chết cũng không cho một người xa lạ chạm vào, mà hắn dù hy sinh mạng sống cũng không muốn người khác trở thành thuốc giải của nàng. Ta thì khác, nếu là ta, ta sẽ lựa chọn để một gã đàn ông khác giải độc cho nàng, bởi vì, với ta, cuộc sống quan trọng hơn.”
Tôi xụi lơ ngã ngồi dưới đất, sự thật như tấm gương, cuối cùng đã rõ ràng.
“Anh nói rõ cho tôi…” Nói cho tôi biết, mọi chuyện không phải là sự thật!
“Tình suy độc chỉ có một cách giải duy nhất, là thông qua ân ái giữa nam nữ, đem độc trên người nàng dẫn qua người hắn, cũng có nghĩa là, mười ngày sau, hắn sẽ phát độc.”
“Không thể nào, không thể nào! Không thể nào! Anh ấy không có. . .Bệnh gì.” Tôi không tin, tuyệt đối không!
“Tình suy độc chỉ có ảnh hưởng với dung mạo nữ tử, ở trên người nam tử không có biểu hiện gì.” Anh ta tàn nhẫn đánh vỡ tia hy vọng cuối cùng của tôi.
“Xin lỗi, không thể tiếp.” Tôi thất thần, trống rỗng đứng lên, mờ mịt đi ra ngoài.
“Vân. . . . . Vân. . . . Anh ở đâu. . . .” Tôi kéo quản gia Lưu, “Vương gia, tôi tìm Vương gia, anh ấy ở đâu?”
Anh ở đâu? Nói cho tôi, tất cả chỉ là lời nói dối của Hiên Viên Vũ.
“Vương gia. . . Vương gia. . . .” Quản gia Lưu ấp úng.
“Nói!” Tôi trừng mắt, tôi nghĩ, đây là lần đầu tiên trong lời tôi giận dữ đến như vậy, “Đừng nhiều lời vô nghĩa! Anh ấy ở đâu? !”
Không đợi ông trả lời, tôi lại lập tức dồn hy vọng vào ông, “Quản gia Lưu, ngày ấy ông cũng ở đó, anh ấy sẽ không sao, đúng không?”
Ánh mắt bi thương của quản gia Lưu làm cho tôi tuyệt vọng cùng cực.
Quản gia Lưu nhắm mắt, nước mắt từ mắt ông từng giọt rơi xuống, dường như đang hạ quyết tâm, ông quỳ xuống, “Trời vừa sáng, Vương gia đã lên đường đi Thiên Sơn tìm sư phụ người.”
Thiên Sơn? Đúng, sư phụ của anh là cao nhân trong truyền thuyết, nhất định sẽ có cách!
“Anh ấy nói, khi nào anh ấy trở về?” Hy vọng loé lên trong mắt tôi.
Ông càng tỏ vẻ bi thương, “Nô tài nghĩ Vương gia sẽ không trở lại, lần này người đi Thiên Sơn, đã có dự định thay phúc tấn. Vương gia để lại một bức thư cho phúc tấn, người dặn nô tài hai ngày sau giao cho phúc tấn.”
Nhìn tay quản gia Lưu run run đưa vào ống tay áo lấy thư, run rẩy đưa tôi…
Tôi không dám nhận. . . . . Không dám nhìn. . . . .
Anh muốn nói gì? Vì sao không nói trước mặt tôi?
Tất cả chỉ là lừa dối, chỉ là một giấc mơ, tôi chỉ nằm mơ mà thôi…