Buổi tiệc đã bắt đầu.
Người đại diện của Giang Thạch dẫn cậu tới khu đồ ngọt, dặn dò mấy câu rồi bưng theo ly rượu, vội vàng giẫm trên đôi giày cao gót chục phân hòa vào biển người.
Vì vẫn đang trong độ nhổ giò nên Giang Thạch không bị quản lí quá chặt trong vấn đề ăn uống. Cậu cầm một đĩa bánh kem, ánh mắt vừa dời chỗ người đại diện đã không kìm được mà liếc sang phía kia.
Nơi ấy không phải trung tâm buổi tiệc, nhưng thân phận những người gần đó chẳng hề thấp – họ đang vây quanh hai chồng chồng Biên Ý.
Giang Thạch ăn một miếng bánh kem nhập khẩu, vị ngọt dần tan trong miệng, nhưng cậu lại không cười cong mắt đầy thỏa mãn như mọi ngày.
Cuốn sách trong đầu cậu nói Biên Ý là người xuyên không tới.
Tên hàng giả khi trước cũng vậy.
Phản ứng đầu tiên của Giang Thạch dĩ nhiên là không tin, sao mà có chuyện hoang đường thế được.
Rồi quyển sách kia lại nói, việc nó xuất hiện chẳng lẽ không hoang đường ư?
Hình như cũng đúng?
Giang Thạch vừa ăn vừa cân nhắc xem lời nó nói là thật hay giả.
Thật, nếu là thật thì – “Biên Ý” khi trước khác xa hàng thật bây giờ, người nhà thân thiết với y chẳng lẽ lại không nhận ra, nhưng sao họ lại không phân biệt được? Bởi vì gen của hai người này giống nhau như đúc.
Cuốn tiểu thuyết nói thế đấy.
Li kì, nhưng cũng có lí.
Vì thế Giang Thạch mới nghi ngờ.
Giả, nếu là giả thì…
Dù sao cái chuyện xuyên không này cũng hoang đường quá, còn có tận hai người xuyên không theo thứ tự!
Thế giới này làm sao thế? Thích vào là vào, thích ra là ra à??
Giang Thạch chẳng có gì làm bèn bưng mấy món ngọt qua ngồi một góc, phân tích mấy “thông tin” quyển sách đưa ra.
Phải nói rằng cậu vốn giỏi cả hát lẫn nhảy, thành tích môn văn hóa cũng ổn cực kì. Năm nay cậu thi đại học đạt điểm cao, được người ta khen là học bá cũng chẳng ngượng gì.
Học bá Giang nhanh chóng tìm được trọng điểm.
Đầu tiên: quyển sách nói cậu mới là vai chính, cậu và Khấu Lệ mới là một cặp, còn Biên Ý là kẻ thứ ba ngoài lề — cả hai Biên Ý đều thế.
Ngẫm nghĩ một lúc, Giang Thạch thấy vụ này ảo vl.
Tuy Biên Ý vẫn chưa công khai bạn đời, nhưng y cũng kết hôn được khoảng bốn năm năm gì đó rồi.
Lúc đó Giang Thạch mới mười ba mười bốn tuổi, vẫn là một học sinh trung học.
Nghĩ đến đây, cậu rùng mình.
Cậu, Giang Thạch, mười ba mười bốn tuổi đã có người yêu định mệnh ấy à?
Nếu là thật thì cái quý ngài họ Khấu kia chắc vào tù tới nơi mất.
Hệ thống đứng ngó từ đầu đến cuối:???
** má đầu óc cậu có vấn đề à? Có ai lại đi nghĩ thế không?!
Kí chủ mới này có bình thường không ấy nhỉ? Chẳng phải người bình thường sẽ nghĩ: Hóa ra mình mới là nhân vật chính, một nam chính khác là bạn đời định mệnh của mình, mấy tên nhân vật ngoài lề chiếm mất cốt truyện của mình, nhất định mình phải bem chết chúng nó – bình thường người ta sẽ nghĩ thế chứ?
Nếu hệ thống là con người, thì chắc giờ này họng nó đã nghẹn một bụm máu rồi.
Giang Thạch nhanh chóng phân tích tới điểm thứ hai: Khấu Lệ giàu, cực kì giàu, có thể là người giàu nhất cũng nên.
Cậu cảm giác vụ hòn đảo là thật.
Chị Khương đã nói, đảo E mọi người tới quay chương trình lúc trước thuộc về bạn đời của Biên Ý. Hơn nữa, giờ trong buổi tiệc có bao nhiêu người muốn chen tới trước mặt Khấu Lệ, ai có mắt cũng thấy hắn là một doanh nhân thành đạt vô cùng.
Nhưng Khấu Lệ giàu thì liên quan gì đến Giang Thạch?
Giang Thạch còn buồn bực vô cùng, họ giàu là chuyện của họ chứ, cái quyển sách này hở ra là nhắc đến vụ đó làm gì?
Nói về giàu thì thực ra cậu vẫn tự tin lắm đấy, cậu mua bao nhiêu nhà ở thành phố A cơ mà! Tuy vẫn còn đang trả góp.
Nhưng cậu mới có mười tám tuổi, sau này muốn mua gì chẳng được?
Hệ thống: … ** má!
Nó hộc máu.
Nó hối hận rồi.
** má nó chứ thằng khờ phê thuốc nào đây? Nó đã đi cùng không biết bao nhiêu kí chủ rồi, đây chắc chắn là tên đần nhất.
Lại còn người khác giàu thì liên quan gì đến cậu ta ấy à?
Sao cái tên này lại chê tiền cho được? Chẳng phải con người chính là loài tham lam nhất ư? Trước kia, vừa nghe được rằng mình là nhân vật chính, rằng bạn trai bạn gái vợ xinh chồng đẹp tương lai giàu có và quyền lực biết bao, kí chủ nào cũng tích cực hẳn lên. Có người cản đường thì họ xuống tay cũng tàn nhẫn vô cùng.
Nó cứ tưởng Quan Hi đã là tên vô dụng nhất rồi, không ngờ còn có cả loại như Giang Thạch nữa, chẳng thèm phấn đấu xu nào.
Lẽ ra nó không nên đặt tài liệu sao lưu ở chỗ Giang Thạch chỉ vì trông cậu ta hơi giống Biên Ý.
Tiếc là giờ hối hận thì cũng đã muốn rồi.
Nó phải nghĩ cách khiến kẻ cứng đầu này dao động.
Dĩ nhiên Giang Thạch không biết quyển sách trong đầu mình đang nghĩ gì, cậu bắt đầu cân nhắc điểm thứ ba.
Nói cách khác, cậu đang cân nhắc về việc Biên Ý và tên Quan Hi giả mạo khi trước đều là người xuyên không.
Lúc trước Giang Thạch còn chưa quen Biên Ý, bởi lĩnh vực hoạt động của hai người không hề giống nhau nên cơ hộp gặp mặt cũng không nhiều, mà cậu debut chưa được bao lâu.
Nghe nói tên giả mạo đã lấy thân phận Biên Ý mà sống tròn một năm vừa rồi, những sóng gió gã gây ra cũng không hề nhỏ. Giang Thạch không mắt thấy thì cũng tai nghe, cậu đã nhìn cả những tấm ảnh chị Khương đưa cho xem khi chị đang tám chuyện.
Giang Thạch có một ưu điểm: tuy còn trẻ, nhưng biết nhìn người.
Cùng là khuôn mặt ấy, nhưng nụ cười của tên hàng giả kia cũng giả trân nốt, khí chất thì đáng khinh, một người ham mê sắc đẹp như cậu lúc đầu nhìn ảnh cũng chẳng thích thú gì cho cam.
Biên Ý thật thì khác, y bỏ xa tên hàng giả. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng Giang Thạch chưa gồng được mấy phút đã muốn sủa gâu gâu rồi.
Tuy chẳng có chứng cứ thiết thực gì, nhưng Giang Thạch cảm thấy tên hàng giả kia đúng là người xuyên không, còn Biên Ý thì khác.
Lại kết hợp với hai điều phía trên, cậu có lí do để nghi ngờ rằng Biên Ý mới là nhân vật chính thực sự.
Trong cốt truyện mà cuốn tiểu thuyết này đưa ra, Giang Thạch là bồ nhí thế thân, người cậu phải thế chỗ đúng là Biên Ý.
Nghĩa là Khấu Lệ vốn yêu Biên Ý, hai người chia tay vì mâu thuẫn nào đó nên hắn mới tìm Giang Thạch làm thế thân.
Mâu thuẫn dẫn đến chia tay, kết hợp với tuyến thời gian xảy ra những việc khác, ta có một kết luận rất xác đáng. Mâu thuẫn đó là Biên Ý bị bắt cóc, Khấu Lệ không tìm được y nên mới kiếm một thế thân khác ư?
Còn nữa, tên Quan Hi cũng nhiều vấn đề cần bàn. Nếu gã thực sự là người xuyên không thì sao phải chọn thân phận của Biên Ý? Gã cùng lắm cũng chỉ được coi là một tình nhân thế thân thôi, đúng chứ?
Thế là xong xuôi.
Tất cả những thông tin này đều đang nói rằng: người Khấu Lệ thực sự yêu chính là Biên Ý.
Tuy Giang Thạch không rõ đôi chồng chồng này ở bên nhau thì sẽ ra sao, nhưng trước mắt thì – cậu nhìn góc xa kia, Khấu Lệ vẫn đang yêu Biên Ý vô cùng.
Quan hệ của hai người đó từ đầu là hợp pháp, mà giờ Biên Ý cũng đã quay lại.
Vốn sẽ là câu chuyện gương vỡ lại lành, nhưng trong đầu Giang Thạch lại đúng lúc xuất hiện một quyển sách xúi cậu đi làm thế thân, làm kẻ thứ ba chen chân vào cuộc tình ấy.
Trùng hợp quá đi mất.
Trùng hợp tới mức Giang Thạch phải biến sắc.
Quả nhiên quyển sách này chẳng tốt đẹp gì.
Dường như nó tồn tại chỉ để phá hoại mối quan hệ giữa hai chồng chồng Biên Ý.
Hệ thống…
Hệ thống cạn lời rồi.
Nó không thể không nhớ tới kẻ tên Giản Dịch lúc trước.
Kẻ đó nói, nó chỉ dám tìm tới những kẻ ngu dễ mắc lừa, bởi ai thông minh thì sẽ dễ dàng phát hiện màn xiếc nó dựng nên, người thông minh cũng không muốn bị bất kì thứ gì khống chế.
Trong nháy mắt, hệ thống có hơi thẹn quá thành giận. Nó muốn dùng biện pháp mạnh với Giang Thạch, hoặc giết chết luôn con người dám làm nó tức giận đến mức này.
Nhưng Khấu Lệ đang đứng cách đó không xa, mà nó chỉ có một kí chủ duy nhất thôi.
Nếu cậu chết, nó sẽ bị mắc kẹt trong thế giới này.
Nó hối hận, nó bực bội, nhưng nó lại không thể không nhẫn nhịn.
Giang Thạch cứ suy đoán mãi, dù cậu chỉ ngồi trong góc nhưng Biên Ý vẫn nhận ra.
Cái cậu Giang Thạch này cư xử rất kì quái hồi còn ở đảo E.
Quan Hi cũng bị bắt trên đảo E, liệu hai người này có liên quan gì đến nhau không?
Biên Ý cụp mắt, ngón tay khẽ vuốt bụng ly rượu trái cây.
Một lúc sau, y bước sang khu đồ ngọt, tiện tay lấy một miếng bánh rồi ngồi đối diện với Giang Thạch.
Xung quanh Khấu Lệ rất nhiều người, nhưng chẳng ai dám tỏ vẻ quá thân thiết. Họ chú ý rằng ánh mắt Khấu Lệ vẫn luôn dán trên người Biên Ý, nên cố tình chừa chỗ lại để không bị chắn tầm mắt hắn, biết đâu lại đắc tội hắn không chừng.
Quả nhiên, Biên Ý vừa di chuyển thì ánh mắt Khấu Lệ cũng bám theo sau, đến tận khi thấy y đã ngồi xuống thì Khấu Lệ mới quay sang tiếp tục nói chuyện với những người xung quanh.
Hành động này khiến mọi người thầm kinh hãi.
Trước kia chẳng mấy ai biết rằng Khấu Lệ chính là chồng Biên Ý. Khấu Lệ lại càng chẳng bao giờ nhắc tới bạn đời mình, dù có người hỏi, hắn cũng không đề cập tới.
Vậy nên rất nhiều người nghĩ rằng mối quan hệ giữa Khấu Lệ và bạn đời của hắn không được tốt đẹp, thậm chí có khi còn gay gắt vô cùng.
Tới tận hôm nay họ mới hiểu ra.
Quan hệ không tốt gì chứ, hắn chỉ muốn giấu không cho người ngoài biết thôi.
Cũng có người đoán được nhiều hơn. Do Biên Ý trước kia là giả nên quan hệ đúng là không tốt thật, có lẽ vì Khấu Lệ hoài nghi thân phận của gã, nên mới giấu kín không cho người khác biết.
Giang Thạch ở phía này lại đứng ngồi không yên.
Trong đầu cậu có một quyển sách láo lếu đòi cậu phá hoại chồng chồng Biên Ý, giờ Biên Ý lại đang ngồi ngay đối diện đây, chẳng hiểu sao cậu thấy hơi hổ thẹn.
Biên Ý mỉm cười với Giang Thạch, nụ cười vừa ôn hòa vừa lịch lãm, đôi mắt chẳng chút ngờ vực hay đề phòng. Y hỏi: “Cậu cứ nhìn anh mãi thế, có gì muốn nói à?”.
Giang Thạch cầm ly rượu bằng cả hai tay, liếm môi, hồi hộp đáp: “Em muốn xin lỗi anh ạ”.
“Xin lỗi?”. Biên Ý chau mày, chẳng hiểu gì. “Sao phải xin lỗi anh?”.
Người đẹp nhíu mày, Giang Thạch suýt thì mất cả năng lực phản ứng. Cậu ngơ ngác hai giây rồi do dự trả lời: “Lần trước lúc ăn cơm ở đảo E, em… Em cứ nhìn anh mãi. Anh đừng hiểu lầm, em không có ác ý gì đâu ạ. Chỉ là…”.
“Chỉ là do thầy Biên đẹp trai quá thôi”. Giang Thạch nói, rồi ngượng nghịu cúi đầu. “Em xin lỗi ạ, chắc anh phải bối rối lắm”.
Biên Ý thực sự có hơi nghi ngờ rồi đấy.
Nhưng nhìn thằng nhóc này không giống đang nói dối, chẳng lẽ thực sự là do y đa nghi quá mức?
Biên Ý đáp ngoài miệng: “Không sao, hôm ấy có chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà, anh không bực cậu đâu”.
Giang Thạch lại ngẩng đầu lên, thấy Biên Ý không giận thật thì nhẹ nhõm thở phào. Ngay sau đó cậu lại nghĩ, cũng đúng, nếu Biên Ý bực mà không thèm để ý tới cậu thật thì y qua đây tìm cậu làm gì?
Giang Thạch nhanh chóng vui vẻ trở lại, thấy món tráng miệng Biên Ý cầm theo thì bắt đầu chia sẻ cho y nghe những món ăn nào ngon nhất, những món đồ uống nào vừa miệng nhất.
Cậu còn định ân cần đi lấy giúp Biên Ý, rồi lại bị y gọi về.
Y nói mình không muốn ăn, ăn không hết. Giang Thạch nghe thế thì lại chia sẻ cho y một loạt các phương thuốc cổ truyền trị bệnh đường tiêu hóa.
Đúng là nhóc con này chỉ muốn giao lưu với tiền bối mà thôi.
Biên Ý nhấp một ngụm nước trái cây, đổi đề tài: “Biệt danh cá koi của cậu cũng hay nhỉ”.
Y cũng không muốn để Giang Thạch đi lấy giúp đồ ăn, bởi y vẫn đề phòng. Ai dám ăn những thứ do một người đáng nghi đưa cho chứ?
Giang Thạch chẳng hề phát hiện lí do ấy, cậu chỉ suy sụp lẩm bẩm: “Em mà là cá koi gì cơ chứ”.
Cá koi may mắn thật thì con nào cũng khỏe mạnh và sạch sẽ, đâu có giống cậu, trong đầu chẳng hiểu sao có sách lậu nhảy ra.
Nhưng Giang Thạch vẫn nương theo lời Biên Ý mà kể mấy chuyện thú vị, nhất thời hai người cũng tương đối hòa hợp với nhau.
Nhưng chưa được bao lâu thì đã có người tới quấy rầy.
Cũng là một diễn viên tiền bối rất nổi tiếng trong giới giải trí, theo lời chị Khương thì có thể xếp vào hạng đầu, Giang Thạch có biết tên người này nhưng không quen.
Chị Khương bảo trước đây người này có quan hệ không tồi với Biên Ý.
Nhưng giờ đây, Giang Thạch lại thấy Biên Ý lạnh lùng đuổi người đó đi chẳng chút khách khí, cậu bèn nghĩ – chắc chuyện chị Khương biết giờ đã khác rồi.
Lúc sau lại có mấy người khác lục tục bước tới, ai cũng nổi cực kì, có người còn đoạt giải ảnh đế ảnh hậu. Nhưng Biên Ý chẳng hề do dự, xua đuổi và từ chối thẳng thừng, ngay cả Giang Thạch cũng thấy rõ những biểu cảm mất tự nhiên vô cùng trên mặt họ.
Đúng là mất mặt quá mà.
Hơn nữa, thầy Biên cũng dữ thật.
Mà thầy Biên dữ thì dữ thế với người khác, mà vừa rồi lại cười nói với cậu dịu dàng vô cùng.
Giang Thạch ngồi thẳng lưng, cậu thấy mình đang ngây ngất – mình ngầu hơn cả mấy ngôi sao hàng đầu nè!
Hệ thống đọc được suy nghĩ trong đầu Giang Thạch.
Nó chỉ cười lạnh.
Ngầu cái của khỉ, đúng là thằng ngốc!
Biết Biên Ý dữ dằn lạnh nhạt, mà còn thấy mình đặc biệt nữa à? Không thấy y đang khách sáo thôi ư? Rõ là đang bị nghi ngờ mà thằng ngu này chẳng biết tí gì, lại còn đắc ý nữa.
Dù vậy, hệ thống vẫn không dám lên tiếng.
Rõ ràng là bởi nó sợ Biên Ý thực sự đã nhận ra điều gì đó.
Thêm một nghệ sĩ nổi tiếng nữa đen mặt bỏ đi, mặt Giang Thạch đỏ rần.
Giờ cậu chẳng dám nhìn Biên Ý nữa, nên đành vừa dùng tay làm quạt vừa liếc khắp nơi.
Cậu liếc thấy Hứa Duệ.
Lần trước trong chương trình, gã ta còn bị Biên Ý ghét hơn cả Giang Thạch nữa.
Việc Hứa Duệ tới đây dự tiệc là hết sức bình thường.
Thực ra sự nghiệp của gã ta cũng vô cùng rực rỡ, tuy có dính líu tới vụ Biên Ý giả, nhưng trước kia cả danh tiếng lẫn tác phẩm của gã ta đều rất ổn.
Lần này Hứa Duệ cũng bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng chủ yếu mũi dùi dư luận vẫn chĩa về hướng Quan Hi.
Quan Hi chưa bao giờ đeo nhẫn cưới, chưa bao giờ xuất hiện bên bạn đời, người trong giới hiểu lầm cũng là chuyện thường. Hứa Duệ thì chẳng có bạn bè cả nam lẫn nữ, cũng chưa kết hôn, kết bạn với Quan Hi vì hiểu lầm cũng là chuyện thường.
Nhưng lời nói ra vẫn chẳng mấy dễ nghe – dù Hứa Duệ có chẳng biết gì thì gã ta vẫn đã ngoại tình với người khác, mà đối tượng ngoại tình còn là hàng giả nữa.
Tóm lại, sau khi sự việc vỡ lở thì trong tối ngoài sáng chẳng thiếu gì người cười nhạo, kể cả trong buổi tiệc này cũng có người đang xì xào bàn tán.
Biên Ý cũng nhìn thấy Hứa Duệ.
Y không định tới gặp gã ta, tín hiệu định vị của Quan Hi vẫn nguyên vẹn nơi đó.
Gã ta có tài năng và thực lực, giờ cũng tương đối có địa vị trong giới giải trí, từ trước đến nay đã bao giờ không được người khác tôn trọng?
Trông biểu cảm nhịn nhục kia, chẳng khó mà tưởng tượng được cuối cùng gã ta sẽ trút giận lên ai. Thế thì gã đúng là đồ hèn, Biên Ý nhớ lại kết cục thê thảm của gã ta kiếp trước mà vẫn không thông cảm nổi.
Chỉ có thể nói, tất cả đều là quả báo của Quan Hi.
Biên Ý nhìn Hứa Duệ cụng ly với một người đàn ông tóc đỏ thì nhướng mày.
Gã tóc đỏ này là một cậu ấm nhà giàu, chưa nói tới chuyện khác thì phải nhắc rằng hắn ta chính là mục tiêu chinh phục đầu tiên của Quan Hi – Trác Phượng.
Phóng khoáng tùy tiện, đây là những từ miêu tả cậu ấm này chân thật nhất.
Hắn ta đang cười đùa với Hứa Duệ. Khác hẳn gã ta, một cậu ấm có dây dưa với Quan Hi thật thì cũng chẳng có tổn hại gì mấy.
Đương nhiên, đáy lòng hắn ta ít nhiều gì vẫn thấy căm giận Quan Hi.
Hứa Duệ nghe tên đầu đỏ này vừa cười hì hì vừa châm chọc, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì bèn mờ ám liếc hắn ta một cái.
Trác Phượng thấy thế thì bá vai gã ta cùng đi, chẳng ai để ý tới hai người.
“Mình từng cùng ‘chơi’ một người mà, có gì thì nói thẳng đi chứ?”. Trác Phượng ăn nói tùy tiện, chẳng chút kiêng dè.
Hứa Duệ cười nhạt, hất tay hắn ta ra rồi mỉa mai: “Anh sai rồi, cùng bị một người ‘chơi’ mới đúng”.
Gã từ bỏ danh dự của mình, cũng hạ nhục luôn cả Trác Phượng.
Sắc mặt Trác Phượng thay đổi ngay lập tức.
Dĩ nhiên hắn ta giận rồi, sao mà không giận cho được?
Cậu cả nhà họ Trác đã bao giờ vấp ngã đâu? Thế mà hắn ta lại bị một tên hàng giả lừa, lại còn thật lòng thích kẻ đó một thời gian nữa chứ.
Hắn ta giận dữ trừng mắt với Hứa Duệ, nhấc chân định đi thì bị kéo lại.
Hứa Duệ hỏi: “Cậu Trác à, chẳng lẽ cậu không muốn trả thù ư?”.
Trác Phượng xoay người, đánh giá gã ta thật kĩ rồi cười: “Ha! Ngài Hứa cũng khiến tôi phải nhìn lại đấy, cậu hiểu rõ tôi quá nhỉ”.
Hứa Duệ cũng cười: “Hoàn cảnh hai ta giống nhau mà”.
Trác Phượng cong môi, ăn ý trao đổi phương thức liên lạc và địa chỉ nơi nào đó với gã ta.
Việc đang xảy ra và sắp xảy ra bên phía Hứa Duệ, Biên Ý chẳng hứng thú chút nào.
Nói chuyện một hồi, cuối cùng y cũng nghe được điều mình muốn nghe từ miệng Giang Thạch.
“Thầy Biên ơi, anh nghĩ một người bị như vậy thì sẽ làm sao? Cả thính giác lẫn thị giác sẽ bị ảnh hưởng ạ?”. Giang Thạch càng ở bên Biên Ý càng thích thú, cậu không nhịn được mà kể ra mấy chuyện gần đây mình tình cờ gặp được.
Dĩ nhiên cậu cũng chẳng ngốc tới mức có gì cũng bô bô kể hết ra. Giang Thạch chỉ nói dạo gần đây cậu vừa xem xong một bộ phim điện ảnh chủ đề khoa học viễn tưởng, cảm thấy thần kì biết bao.
Biên Ý cũng vờ như chẳng biết gì, y đáp: “Vụ này anh chịu thôi, nếu cậu có hứng thú thì hỏi người có chuyên ngành xem?”.
À quên, mình còn đang muốn đi khám bác sĩ.
Giang Thạch hơi ủ rũ.
Tình trạng hôm nay đã nghiêm trọng lắm rồi, cậu thấy mình không thể trì hoãn được nữa, bèn buồn rầu nói với Biên Ý: “Thật ra ấy, thầy Biên ạ, chẳng biết có phải do dạo này tập luyện nhiều quá hay không mà em rất hay gặp ảo giác, em chưa dám kể cho chị Khương nghe nữa”.
Biên Ý nghĩ ngợi, rồi đáp: “Xem nào, anh có quen một bác sĩ rất hiểu về phương diện đó. Đây là cách thức liên lạc với anh ta”.
Y đọc một dãy số điện thoại cho Giang Thạch.
Cậu vừa cảm ơn, vừa cẩn thận ghi lại.
Biên Ý cười: “Đừng khách sáo, giúp được cậu là tốt rồi”.
Có rất ít số điện thoại được lưu trong danh bạ của Biên Ý.
Y không ghi chú tên tuổi gì, chỉ có những con số mà thôi.
Những con số ấy đều do Khấu Lệ đưa cho y. Hắn nói, nếu y rảnh hoặc tình cờ nhớ tới, y có thể tìm đến chủ nhân dãy số này.
Nó thuộc về người bạn của Khấu Lệ – Giản Dịch.
Buổi tiệc kết thúc, Biên Ý và Khấu Lệ cùng về nhà.
Giang Thạch cũng rời đi.
Cậu chưa về tới chung cư, trời đã đổ mưa.
Cuốn sách im thin thít từ khi Biên Ý xuất hiện bỗng nhúc nhích.
Nó nói:
[Cậu vẫn đang phủ định tính chân thật của tôi đấy à?].
[Đêm nay ở đường X sẽ có tai nạn giao thông liên hoàn, ba chiếc xe đâm vào nhau, bốn người chết và một người bị thương nặng. Chương 5 trong sách có đánh dấu đấy].
[Nếu không tin thì cậu cứ thử xem đi, mười phút nữa là tai nạn xảy ra rồi].
Giang Thạch sợ tới mức nhảy dựng lên.
Tai nạn giao thông, đây là chuyện liên quan tới tính mạng con người.
Chỉ còn mười phút nữa, dù có là thật thì cậu cũng chẳng thế nhắc nhở ai, mà cũng sẽ chẳng ai tin cậu.
Giang Thạch nhanh chóng mở sách ra, quả nhiên ở chương 5 có ghi sự kiện ấy.
Bằng một câu rất ngắn, như người qua đường kể lại.
[Buổi tiệc kết thúc, chẳng bao lâu sau trời đổ mưa. Mưa không lớn, nhưng chẳng hiểu sao Giang Thạch ngồi trong xe lại thấy lạnh vô cùng. Người đàn ông bên cạnh cậu nhìn ra bên ngoài, chán ghét nhíu chặt đôi mày].
[Giang Thạch nhìn theo, chỉ liếc một cái mà máu trong huyết quản cậu lạnh ngắt].
[Đó là một vụ tai nạn giao thông, ba chiếc xe đâm vào nhau, quanh đó nơi đâu cũng đầy máu là máu. Giang Thạch chạm mắt với một người phụ nữ ngồi trên ghế lái, nhưng đôi mắt cô chẳng hề chớp lấy một lần, bởi cô đã chết].
Tim Giang Thạch đập thình thịch, miệng lưỡi cậu khô ran.
Cậu bảo tài xế đổi hướng, chị Khương nghi ngờ hỏi cậu muốn tới đường X làm gì, nhưng Giang Thạch không đáp.
Nếu nội dung trong sách là giả, cậu sẽ chỉ chửi thề thôi.
Nhưng chuyện liên quan tới mạng người, nếu là thật thì…
Nếu là thật, Giang Thạch cũng chẳng biết mình nên làm gì.
Tóm lại, cậu nhất định phải thử tới đó xem sao.
,
Biên Ý đứng trên hành lang nhìn mưa rơi ngoài vườn, mưa lộp độp rơi trên cái cây gia đình y vừa trồng mấy ngày trước. Cái cây mới được trồng vào đất nên chưa hề có chút sức sống nào, lá cũng cuốn cong lại, không đẹp.
Biên Ý nhìn chiếc lá kia mà nhíu mày.
Y nghĩ, có phải mình đang vội quá rồi hay không?
Y đưa số của Giản Dịch cho Giang Thạch, nếu ngày mai Giang Thạch đi gặp anh, nếu hệ thống thực sự trốn trong đầu cậu, thì dĩ nhiên nó sẽ biết ngay khi nhìn thấy Giản Dịch.
Nó sẽ trốn tiếp.
Biên Ý hơi bực bôi, hệ thống báo thù không cung cấp thứ gì để giết chết cái hệ thống kia, nó chỉ nhắc đi nhắc lại về Khấu Lệ.
Nhưng trước mắt chắc hẳn Khấu Lệ còn chưa có cách nào giết chết hệ thống.
Nếu nó lại chạy trốn thêm lần nữa, chẳng ai biết được tiếp theo nó sẽ tìm tới ai.
Đúng, trên người y hoặc trên người Khấu Lệ có thứ hệ thống cần, nhưng lỡ nó từ bỏ thì sao?
Nếu nó thấy mình không chiếm được, cứ mãi giằng co với con người thì chỉ tổ tốn năng lượng và thời gian, rồi quyết định rời khỏi thế giới này thì sao?
Biên Ý chỉ muốn hệ thống rời khỏi thế giới này thôi ư?
Không, dĩ nhiên là không phải, dĩ nhiên là không đủ rồi.
Y muốn nó phải chết, muốn nó bị hủy diệt.
Biên Ý nhắm mắt, hít sâu một hơi mùi không khí lẫn mùi bùn tanh trong mưa, y muốn thương lượng với Khấu Lệ.
Muốn giết chết hệ thống, y phải hợp tác cùng Khấu Lệ.
Vừa hay Khấu Lệ cũng đang muốn tìm Biên Ý.
Hai người chạm mặt nhau dưới cầu thang.
Chính là chỗ họ đã gặp lại ngày Biên Ý mới trở về, nơi một người cầm dao, một người bóp cổ người còn lại, cả hai cùng muốn giết chết đối phương.
Hai người im lặng, rồi cùng mở miệng: “Tôi/Anh…”.
Cả hai đều sửng sốt, rồi lại cùng im lặng, như đang đợi người kia mở lời.
Biên Ý bất mãn nhíu mày, y nhìn Khấu Lệ, ý bảo hắn nói trước.
Khấu Lệ không ngập ngừng nữa: “Anh phải ra ngoài vài ngày, nhanh nhất là hai ngày, chậm nhất là một tháng”.
Hình như hắn vẫn còn điều gì muốn nói. Khấu Lệ nhìn Biên Ý, như đang trưng cầu ý kiến của y.
“Đi đâu?”. Biên Ý không để tâm lắm.
Khấu Lệ: “Đi tìm một thứ tài liệu đặc biệt”.
Hắn nhìn y, nói thêm: “Thứ có thể giết chết nó”.
Môi Biên Ý giần giật, rồi cuối cùng chẳng hỏi gì thêm.
Y biết Khấu Lệ vô cùng lợi hại, nhưng cái hệ thống kia cũng chẳng đơn giản gì. Muốn tạo ra thiết bị có thể “giết” nó, chắc chắn sẽ phải nghiên cứu trong nhiều năm.
Biên Ý không định hỏi, mà cũng không muốn biết Khấu Lệ đã phí hoài bao nhiêu thời gian, sức lực và tiền bạc vào việc ấy.
“Hiểu rồi”. Y nói, bước qua người hắn, chuẩn bị lên lầu.
Nhưng đúng lúc ấy, hệ thống báo thù lên tiếng.
Giọng nó vẫn thanh thanh: “Đi cùng hắn đi”.
“Hắn” ở đây, hiển nhiên chính là Khấu Lệ.
Biên Ý im lặng một chốc, có lẽ việc y khựng lại hơi kì quái nên Khấu Lệ cũng nghiêng người ngó lại.
Cuối cùng y cũng không nhịn được, hỏi hệ thống báo thù: “Rốt cuộc trên người Khấu Lệ có thứ gì, mày muốn gì?”.
Không ngoài dự đoán, hệ thống lại mất tăm.
Biên Ý không quay đầu lại, nhưng Khấu Lệ vẫn nghe thấy lời y nói.
Y nói: “Tôi đi cùng anh”.
Khấu Lệ cười nhẹ, nhìn sườn mặt Biên Ý, dịu giọng dặn dò: “Chỗ đó lạnh lắm, anh bảo họ chuẩn bị thêm một bộ quần áo ấm nhé”.