Nó lầm bầm: ''cái trường này điên hết rồi!!!''
Hắn chỉ nhếch môi cười, hắn trả lời cô giáo chủ nhiệm:
- Ngày mai em sẽ thông báo với mọi người!
- Anh Quân, tổ chức ở nhà anh đi, em muốn gặp ba mẹ anh - một nhỏ nhõng nhẽo lên tiếng. (Thôi ngay đi, điệu chảy rớt ra rồi kìa! Khiếp quá đấy!)
Hắn nhíu mày:
- Cô gặp ba mẹ tôi làm gì?
Nhỏ kia nghe thấy giọng hắn có sự tức giận thì im bặt. Nhỏ ta sợ hãi quay đi. Nó nhìn nhỏ, khinh bỉ: ''Định gặp ba mẹ chồng chắc? Đúng là không hiểu nổi!'' Nó ngồi ngao ngán, đến lúc nào thì mới tập trung học đây nhỉ? Cuối cùng thì cô chủ nhiệm cũng khép lại màn nói chuyện bằng một câu nói:
- Chúng ta bắt đầu học.
Đến lúc này nó mới tự do được. Tiết học được bắt đầu.
------------------------------------------------
Giờ ra chơi đến, nó ngồi vươn vai và ngoáy lỗ tai, bây giờ lại tiếp tục điệp khúc nhưng đỡ hơn lúc sáng. Rõ là vớ vẩn, tại sao nó lại phải ngồi nghe cơ chứ? Mà không biết hắn tổ chức ở đâu nhỉ? Nó chợt ngẫm và rồi... Chết rồi! Nó vội vàng đi tìm hắn. Hắn đang đi trên cầu thang, nó trông thấy hắn vội lôi hắn vào luôn trong thang máy (thang máy...). Hắn khó hiểu hỏi nó:
- Cô đang làm cái quái gì vậy?
- Tôi có một chuyện cực kì hệ trọng muốn hỏi anh!
- Sao?
- Anh tổ chức sinh nhật ở nhà hả?
Hắn nhếch mép:
- Cô cũng thích quan tâm tới sinh nhật tôi cơ à?
Nó quay ra chỗ khác. Oẹ, nếu việc sinh nhật hắn mà không bất lợi cho nó, nó cũng chả hỏi làm gì. Nó quay lại:
- Anh trả lời tôi! - nó như ra lệnh.
- Không, tại một nhà hàng!
- Thật hả? Tốt quá!
- Làm sao? - hắn nghi hoặc hỏi.
- No có gì!
Nó nói xong cũng kịp lúc thang máy mở, nó phi luôn ra ngoài, còn lại một mình hắn ngẩn tò te. Nó thở phào nhẹ nhõm. May quá, hắn không tổ chức tại nhà chứ nếu như ở nhà, nó sẽ chết chắc. Đám người kia nhất định sẽ chơi đểu nó (à thì ra chị lo chuyện này>>). Nó bước vào lớp, vui quá xá nha! Nếu vậy, nó sẽ cùng Ngọc Mai đi chơi vào hôm sinh nhật hắn vì dù sao nó và cô cũng chả hứng thú!
---------buổi học kết thúc------------
Nó lại cùng cô trở về nhà như bình thường. Cô đã lên lịch sẵn là ngày hôm ấy sẽ đi xem phim. Cả hai cứ ríu rít như chim ri và nhanh chóng về tới nhà. Nó mở cửa bước vào nhà. Hiện giờ nó lại lo lắng, lo lắng cho cái lỗ tai bây giờ sẽ lại bị tra tấn. Đúng như nó nghĩ, chị Ly, bác Tú, bác Long và anh Khoa thì đã ngừng công việc tám chuyện. Còn đám người hầu cuồng hắn thì vẫn nói liên mồm. Nó ngán ngẩm bước về phòng. Haiz........khéo khi từ nay cho đến sinh nhật hắn lỗ tai nó vẫn chưa được nghỉ ngơi ấy chứ!
Buổi trưa, nó nấu ăn rồi dọn đồ ăn ra cho ba mẹ hắn và hắn ăn trưa. Nó nghĩ thể nào ba hắn cũng lại đề cập chuyện sinh nhật hắn nên quyết định lẻn đi. Chợt bàn chân nó phải dừng ngay lập tức.
- Ba nghĩ hôm ấy sẽ có một cuộc thi gì đó cho vui!
Hắn ngẫm nghĩ một hồi:
- Thi hát.
- Được, con có tham gia không?
- Không, là khách thôi!
Ba hắn cười:
- Vậy ba sẽ mời chuyên gia thẩm định âm nhạc!
Nó cười mỉm, thi hát á. Nó xin phép chị Ly là sẽ xuống muộn rồi phi về phòng. Nó lấy điện thoại gọi cho Ngọc Mai:
- Alô, có chuyện gì vậy? - cô đang ngủ trưa.
- Cậu nghĩ mình hát có hay không?
Sao tự dưng lại hỏi thế?
- Đương nhiên là rất hay rồi!
- Vậy thì ngày kia chúng ta sẽ đi dự sinh nhật tên đó. Tớ có cách được về thăm nhà rồi!
- Ủa,... ừ được rồi!
Nó vui sướng, Ngọc Mai khen nó hát hay, vậy nhất định nó phải chiến thắng. Nó xuống nhà dọn dẹp rồi lên phòng. Nó gặp hắn, mừng rơn gọi hắn:
- Ê, tôi có yêu cầu!
- Làm sao nữa?
- Tôi muốn tham gia hát!
- Cô hả? - hắn cũng nhớ nó hát khá hay nhưng mà cũng có đầy giọng ca ngang tầm nó (đấy là chị ấy không thực sự hát thôi!)- Thua chắc!
- Cái gì hả@@@? Tôi thắng anh phải cho tôi về thăm nhà nhá!
- Ok.
Nó dậm chân về phòng, tên hách dịch nhà ngươi, dám xem thường bổn cô nương. Rồi ngươi sẽ phải hối hận. Nhưng rồi nó chợt khựng lại, nhưng mà liệu nó có thắng không? Nó gạt phắt ý nghĩ tiêu cực ấy đi, nhất định nó sẽ thắng, cố lên Lý Mỹ Hà!
-----------------------------------------------------------
(không có diễn biến gì đặc biệt vào buổi chiều)
Sáng hôm sau, nó đến nhà Ngọc Mai. Cô đang thay quần áo chuẩn bị ra ngoài làm tư vấn thời trang cho nó. Nó và cô đi shopping chuẩn bị đồ cho nó trình diễn. Ngọc Mai nói với nó:
- Dự thi âm nhạc muốn điểm cao trước hết phải chuẩn bị trang phục đã!
- Ừ.
Cô đưa nó tới shop váy xòe, cô ấn cho nó tới bốn bộ cô tâm đắc nhất: màu hồng, có dây nơ thắt eo, viền váy trên cổ xoắn vào như dây hoa; tiếp là màu xanh da trời, kiểu váy một bên tay và một bên hở vai, trên váy đính đá quý lấp lánh; thứ ba là màu cam, váy dài tay, tay áo mờ ảo màu vàng trông vô cùng lộng lẫy, váy lấp lánh như kim tuyến; cuối cùng là màu trắng, màu tinh khôi của tuổi học trò, váy hở vai nhưng không khiến người khác mất cảm tình, giữa eo là chiếc nơ trắng gắn lệch, đính nhiều đá quý trông như váy cô dâu. Tất cả đều dài tới đầu gối. Nó nhìn những chiếc váy, quá ư là đẹp, nó rất thích. Cô ấn nó vào trong phòng thay đồ. Cái đầu tiên: oa, rất thanh lịch, cô thấy rất đẹp nhưng nhìn cái cá tính mạnh mẽ của nó, cô gạt phắt cái bộ đầu tiên. Cái tiếp theo cũng đẹp không kém nha nhưng lần này nó lên tiếng trước:
- Trông kì quá, một bên có tay, một bên hở vai, không hợp tuổi tụi mình!
Cô gật gù tán thành, cũng phải ha! Vậy là bộ thứ ba được chiêm ngưỡng. Cô nhìn nó, quyến rũ quá! Qủa là tuyệt vời nhưng lại nghĩ nó không thích quá quyến rũ, vậy nên cũng được trả lại. Bộ cuối cùng, chiếc rèm vừa mở ra, cô suýt rơi hết hàm. Đẹp..... quá đẹp........ cô ưng ngay lập tức. Bộ váy vừa phù hợp tuổi teen, vừa lấp lánh yêu kiều. Cô chọn luôn cho nó. Hai người ra quầy tính tiền, ngày mai nhất định cô sẽ biến nó thành người đẹp nhất, cho ban giám khảo mê mẩn hết chấm điểm luôn! (tính dùng mỹ nhân kế hả bà chị?)
Nó và cô trở về, cô ngồi giúp nó chọn bài hát. Nó rất chi là hâm mộ Taeyeon snsd vì thế nó sẽ chọn một bài của Taeyeon. Mà bài nào phải thật tuyệt. Giọng Taeyeon vô cùng khỏe, vì vậy sẽ không khó để chọn bài hát giúp nó thể hiện. Chà ngày mai chắc chắn là rất tuyệt đây! Cuộc thi sẽ như thế nào? Nó có khả năng thắng không? Nó có thể về thăm nhà không? Chờ xem nhé! (*t/g:haiz... chưa chắc bà chị đã thắng nhưng mà cứ cố gắng đi nhé!*nó: tính trù ẻo hả[email protected]@)