• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc kiệu không phải màu trắng, người khiêng kiệu cũng không phải là nữ nhân có cặp đùi to.

Đường núi ở đó đi rất khó, thế nhưng chiếc kiệu lại lướt rất nhanh.

Người khiêng kiệu là hai tên đại hán đặt kiệu lên vai đi nhanh còn hơn chạy!

Biện Bất Nghi đuổi thêm một hồi, chợt nghĩ thầm :

- Hay trong kiệu chỉ là một người bình thường?

Mặc dù vậy theo kiệu đến Thương Châu Phủ, dù không phải đối tượng cũng không đến nỗi phí công.

Hoàng Phủ Sơn không nói câu nào. Chàng đang nghĩ đến Tiểu Ngọc Nhi.

Hiển nhiên Vưu Tam Lang nghĩ đến nhi nữ. Vưu Nhị Thư hiện đang ở đâu, sống hay chết lão chưa dám chắc.

Tây Lương Đao Hồn Bộc Phu theo thói quen vẫn vác thanh đại đao trên vai, đi rất hăm hở.

Không phải vác Vưu Tam Lang trên vai, đương nhiên lão thoải mái hơn nhiều.

Chiếc kiệu đi không dừng lại nghỉ ngơi chỗ nào. Hai tên khiêng kiệu vừa đi vừa nhấm nháp lương khô, ngay cả lúc uống nước cũng không dừng lại.

Kiệu cứ đi, đương nhiên bốn người cũng không thể dừng, họ giữ khoảng cách chừng hai dặm phía sau để không bị phát hiện.

Nhưng kỳ thực họ đã bị phát hiện từ lâu. Bởi vì trên kiệu có tới hai người.

Hai nhân vật đó không phải ai xa lạ, một là vị cô nương tuyệt mỹ, người thứ hai là gã lùn Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình!

Biện Bất Nghi hoàn toàn không ngờ rằng trên kiệu chính là hai người đó.

Y không tán thành việc ngăn chiếc kiệu đó lại để hỏi vừa cảnh cáo Hoàng Phủ Sơn đừng quên rằng địch nhân rất hung tàn, và càng không nên quên rằng hai nữ nhân có cặp đùi lớn đã chết ở vùng phụ cận Mai Hoa sơn trang.

Họ biết hai nữ nhân đó cũng là người của chúng và giết đi với mục đích diệt khẩu.

Cuối cùng chiếc kiệu vào phủ Thương Châu, rồi theo đường phố từ từ đi về hướng đông.

Phố này chỉ có một tòa nhà.

Nếu có ai hỏi đường tới đó thì người trong trấn sẽ cười vang, vì đó là một kỹ viện.

Trên tấm biển hiệu lớn đề năm chữ thếp vàng Vạn Nhân Mê Kỹ Viện.

Lầu xanh cũng dùng biển hiệu bằng đồng chữ lớn thếp vàng, giống như biển hiệu của một bậc cự phú hoặc đại thương gia!

Hai đầu bảng hiệu treo hai ngọn hồng đăng lớn. Đó là điều hiển nhiên vì thanh lâu chỉ chuyên làm ăn vào ban đêm!

Chiếc nhuyễn kiệu dừng lại trước cửa Vạn Nhân Mê Kỹ Viện!

Nhưng chỉ chốc lát, kiệu không hề đặt xuống, cũng không ai từ kiệu bước ra, được khiêng thẳng vào trong.

Không ai biết nhân vật nào trong kiệu, khách làng chơi hay kỹ nữ mới được mua về?

Tuy hẻm thứ tư này chỉ có một nhà nhưng bên cổng thường xúm xít rất đông những người vô công rỗi nghề và đám hành khất.

Mọi người thất vọng vì không thấy người trong kiệu.

Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn cũng vậy. Họ chỉ nghe đám đông bàn tán.

Vưu Tam Lang và Tây Lương Đao Hồn vẫn theo sau Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn.

Vưu Tam Lang rất chú trọng đến thanh Kim kiếm của mình, giắt nó vào thắt lưng tận trong lần áo lót. Cánh tay phải đã được Biện Bất Nghi dùng một dải băng treo vào cổ.

Bốn người đi hết con hẻm, cách đó không xa có một tửu lâu. Dọc đường không hề dừng lại điểm tâm nên cả bốn người đều bụng đói cồn cào nên ghé vào dằn bụng.

Trong tửu lâu lúc đó khá đông người đang bàn luận khá sôi nổi. Đề tài chính là Vạn Nhân Mê Kỹ Viện.

Bọn Biện Bất Nghi lẳng lặng tìm một bàn trống ngồi vào, cả vì đói lẫn trong quán đông người nên không ai nói câu nào.

Quả thật lúc này nghe thì có lợi hơn nói!

Theo lời bàn luận của thực khách thì ở Vạn Nhân Mê Kỹ Viện các kỹ nữ đều đáng được gọi là mỹ nhân. Hạng hiếu sắc ở Thương Châu Phủ mệnh danh nơi đây một cách tự hào bằng bốn chữ “Mỹ nữ như vân” quả thật không ngoa.

Tên điếm tiểu nhị mang ra một mâm rượu thịt khá thịnh soạn. Biện Bất Nghi dúi vào tay hắn một đĩnh bạc nói nhỏ :

- Cầm lấy! Đó là tiền thưởng cho sự vất vả của ngươi!...

Tên điếm tiểu nhị vội cất ngay đĩnh bạc, mừng rơn nói :

- Quan khách thật hảo tâm! Tiểu nhân xin hết lòng hầu hạ, ở đây có đủ của ngon vật lạ, rất hân hạnh được phụng dâng bốn vị!

Biện Bất Nghi cười khéo léo gợi chuyện :

- Hình như có vị cô nương mới được đưa tới Vạn Nhân Mê Kỹ Viện...

Tên tiểu nhị sốt sắng nói :

- Các vị khách quan nên biết rằng ở Vạn Nhân Mê Kỹ Viện các vị cô nương không những xinh đẹp mà còn rất hiền hậu dịu dàng. Đức tính đó mới làm cho nam nhân mê mẩn.

Biện Bất Nghi hỏi :

- Các vị cô nương đó được mang từ đâu tới?

Điếm tiểu nhị đáp :

- Không có cô nương nào là người bổn địa cả, đều là người viễn xứ mang về...

Hoàng Phủ Sơn chen lời :

- Tiểu nhị ca, chúng ta muốn hỏi về một người, chẳng hay ngươi có biết không?

Tên điếm tiểu nhị sửa lại chiếc khăn trên đầu, cười đáp :

- Quan khách cần gì phải khách sáo? Nếu biết tiểu nhân xin trả lời!

Hoàng Phủ Sơn thấp giọng :

- Ở đây Vạn Phi Điệp là người như thế nào?

Tên điếm tiểu nhị cười vang, chỉ tay sang tòa nhà thanh lâu ở chếch bên kia phố nói :

- Các vị có lẽ mới đến Thương Châu thành này lần đầu nên chưa biết. Vạn lão chủ là chủ nhân thực sự của Vạn Nhân Mê Kỹ Viện!

Bốn người nghe xong liền mở to mắt kinh ngạc, không ngờ mấy tiếng bí ẩn của Sinh Tử Đương Lương Tâm thốt ra trước khi chết lại là tên của vị chủ nhân thanh lâu lớn nhất vùng Thương Châu!

Biện Bất Nghi hỏi khẽ :

- Vạn Phi Điệp, là nam nhân hay nữ nhân?

Tên tiểu nhị che miệng cười ra vẻ thông cảm :

- Đương nhiên là nữ rồi! Hơn nữa còn rất xinh đẹp như không thể tìm được ai xinh đẹp hơn.

Như vậy là đủ!

Biện Bất Nghi khoát tay bảo :

- Ngươi đang vội, chúng ta chỉ hỏi mấy câu vậy thôi!

Tên tiểu nhị còn thêm một câu :

- Nếu như bốn vị định... hi hi... tới đó để mở mang kiến thức thì... tiểu nhân xin mạo muội hỏi thẳng một câu: các vị có mang theo bao nhiêu tiền?

Hoàng Phủ Sơn hỏi :

- Nói vậy là sao?

Tên điếm tiểu nhị đáp :

- Chắc hẳn các vị chưa biết luật lệ ở Vạn Nhân Mê Kỹ Viện... nếu muốn vào đó thì nên biết một chút!

Dừng một lát hắn nói thêm :

- Đương nhiên nếu các vị không muốn vào thì tiểu nhân không phải nhiều lời.

Biện Bất Nghi khuyến khích :

- Chúng ta nhập gia phải tùy tục mà! Ngươi cứ nói nghe xem!

Tên điếm tiểu nhị nhìn quanh rồi hạ giọng :

- Vào tới đó không phải chơi! Hai lạng bạc mới vào được đại môn. Lại thêm hai lạng nữa mới có một chén trà! Còn muốn thấy mặt một vị cô nương thì... cần phải xem khách bỏ ra nhiều tiên hay ít đã!

Biện Bất Nghi tỏ ra hào phóng :

- Chỉ là chuyện vặt! Mấy lạng bạc đâu phải nhiều? Chỉ không biết Vạn Phi Điệp tuổi tác bao nhiêu?

Tên tiểu nhị nghĩ một lát mới trả lời :

- Tiểu nhân cũng chưa thấy lần nào. Chỉ nghe ai cũng ca ngợi là rất đẹp, chắc lời đồn không sai!

* * * * *

Biện Bất Nghi kéo tay Hoàng Phủ Sơn nói :

- Những kỹ nữ đều đáng thương, chẳng qua ở Vạn Nhân Mê Kỹ Viện xinh đẹp hơn... nhưng chúng ta đến đây chỉ vì Vạn Phi Điệp, ngươi nhớ đừng để bị lừa!

Hoàng Phủ Sơn cười đáp :

- Đại ca yên tâm đi! Có bao giờ thấy tôi chơi hoa ghẹo nguyệt? Chúng ta chỉ vì người bị nạn thôi...

- Nhưng ta sợ bọn trai trẻ như ngươi tính khí bốc đồng, khi sa vào ánh mắt các mỹ nhân thì đều mắt loạn hồn mê cả! Thậm chí quên đi chính bản thân mình. Ta chính lo việc đó!

Hoàng Phủ Sơn nghiêm giọng :

- Biện Bất Nghi hãy lo cho bản thân mình thì hơn!

Biện Bất Nghi bảo Vưu Tam Lang và Bộc Phu :

- Hai vị cứ ở lại đây nghỉ ngơi, để tôi và Hoàng Phủ Sơn đến Vạn Nhân Mê Kỹ Viện xem Vạn Phi Điệp là nhân vật thế nào.

Bộc Phu góp ý :

- Tốt nhất hãy dụ nó ra ngoài thành, nếu mụ ta không chịu nói thật thì chúng ta sẽ có biện pháp cứng rắn buộc mụ phải phun ra.

Biện Bất Nghi phản đối :

- Không được! Chúng ta không thể giết người nếu không có chứng cớ, chỉ thẩm tra xem vì sao Sinh Tử Đương Lương Tâm nói ra cái tên Vạn Phi Điệp trước khi chết mà thôi.

Nói rồi cùng Hoàng Phủ Sơn rời khỏi khách điếm hướng về phía thanh lâu ở bên kia phố.

Lúc đó tuy trời còn chưa tối hẳn nhưng hai ngọn hồng đăng đã được thắp lên, soi rõ tấm biển đồng và năm chữ thếp vàng vô cùng tráng lệ.

Ngay bên trong đại môn có đặt một bàn trà, bên bàn có hai vị cô nương sắc nước hương trời đang ngồi nhìn ra cửa vẻ mời mọc.

Trên bàn có bút mực và một tấm vải lụa vàng khách nhân không những đề xuất ý muốn viết lên mặt vải mà ngay cả đề thơ lên đó cũng được!

Biện Bất Nghi đến bên bàn cầm ngay bút lên đề hai câu :

Phi Điệp vận hoa bay phơ phất, Ta ví hảo bướm vượt muôn trùng!

Viết xong lấy ra mười lượng bạc đặt cạch xuống bàn.

Hai vị cô nương lập tức đứng lên cười hỏi :

- Tiên sinh muốn gặp mặt chủ nhân ư?

Biện Bất Nghi hỏi lại :

- Không được sao?

Một cô đáp :

- Chủ nhân hôm nay có khách...

Biện Bất Nghi bỏ thêm mười lạng nữa!

Y thừa hiểu những nơi như thế này chỉ cần có tiền là có thể làm được mọi việc.

Những vị cô nương phải làm nghề hạ đẳng này cần gì phong độ hoặc mẽ ngoài? Chỉ cần nặng túi là được!

Quả vậy, hai vị cô nương cầm ngay lấy hai mươi lạng như mèo được mỡ, nhoẻn miệng cười tươi tắn nói :

- Xin tiên sinh theo tiện nữ vào trong hỏi xem sao.

Biện Bất Nghi chỉ tay vào Hoàng Phủ Sơn hỏi :

- Còn vị này? Chúng ta cùng đi với nhau mà...

Cô nương vừa nói chợt phá lên cười to.

Biện Bất Nghi nhíu mày hỏi :

- Cô cười gì?

- Thế chẳng lẽ không đáng cười sao?

- Ta chẳng thấy chỗ nào đáng cười cả!

Vị cô nương nói trắng trợn không chút giữ lời :

- Hai vị khách làng chơi cùng một đĩ, chẳng lẽ tiên sinh không hiểu như thế?

Biện Bất Nghi tỏ ra lúng túng :

- Chúng ta gặp chủ nhân ngươi muốn bàn chút công việc, chẳng phải như ngươi nghĩ đâu!

- Tất cả những người lần đầu tới Vạn Nhân Mê Kỹ Viện đều chỉ có ý định xem các vị cô nương chút thôi, nhưng về sau ai cũng đổi tâm cải ý, mà còn tận tâm tận lực nữa! Mèo nào thấy mỡ mà chịu nhịn!

Hoàng Phủ Sơn “hừ” một tiếng mà không nói gì.

Biện Bất Nghi cười nói :

- Không đến mức đó đâu! Vị bằng hữu đó của ta đúng là một bậc thánh hiền đó!

Hai vị cô nương nhìn nhau, sau đó một tên gật đầu nói :

- Thôi được! Hai vị trước hết vào một gian phòng chờ. Do có mấy lượng bạc này mà tôi đành vì hai vị vào hỏi thử xem!

Câu đó hết sức thành thật, Biện Bất Nghi có cảm giác rằng chỗ này không giống một kỹ viện bình thường, giống với một nơi buôn bán hơn.

Hai người được cô nương đó dẫn vào một gian phòng lớn bày biện rất sang trọng và lòe loẹt, vừa ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ gỗ đàn hương thì lát sau đã có hai thiếu nữ chừng mười lăm tuổi bưng nước đến mời.

Đó là một loại hương trà thơm phức.

Biện Bất Nghi lại móc túi lấy mười lượng bạc đặt vào khay.

Ở tửu lâu tên tiểu nhị đã nói, muốn uống một cốc trà phải bỏ hai lạng.

Vậy mà y bỏ tới mười lạng!

Hai thiếu nữ cười, cúi mình lui ra.

Hoàng Phủ Sơn thấp giọng :

- Biện đại ca, tuy chúng ta đã xác định rõ chiếc kiệu vào đây. Nhưng giả sử trong kiệu không phải người chúng ta muốn tìm, như vậy không những lãng phí tiền bạc vô ích mà còn mất thì giờ nữa?

Biện Bất Nghi đáp :

- Ta có cảm giác lần này chúng ta đến đây không vô ích đâu! Câu cửa miệng Lương Tâm trước khi chết đáng để cho chúng ta bỏ công sức. Nữ nhân này là một nhân vật thần bí, không thể xem thường!

Hai người đang thì thầm bàn bạc thì chợt có tiếng cười lảnh lót vang lên và một thiếu nữ xuất hiện với bộ mặt tươi rói, đôi môi thắm hồng và làn da trắng ngần như tuyết, tóm lại xinh đẹp đến nỗi không sao đẹp hơn nữa!

Đẹp đến nỗi không ai đoán được cô ta bao nhiêu tuổi.

Biện Bất Nghi ngẩn cả người.

Trên đời lại có người đẹp như thế sao?

Hoàng Phủ Sơn cũng vô cùng thán phục. Người đẹp như thế chỉ có thể thấy trong tranh của những bậc danh họa mà thôi!

Cả hai người cùng đứng lên hỏi :

- Cô nương là...

Thiếu nữ nhoẻn miệng cười như đóa anh đào, trả lời thỏ thẻ :

- Hai vị tướng công! Bây giờ chủ nhân của tiện thiếp mới được rảnh nên sai tiện thiếp đến mời hai vị.

Biện Bất Nghi nhìn Hoàng Phủ Sơn rồi hai người ra khỏi phòng.

Đi qua những hành lang quanh co treo đầy giò phong lan và chậu cảnh, Biện Bất Nghi có cảm giác giống như ở hoàng cung đại nội, tới một khoảng sân mọc đầy hoa mai khá nhiều và đang đua nở.

Vạn Nhân Mê Kỹ Viện là một trang viện lớn.

Lại đi qua mấy hành lang nữa.

Biện Bất Nghi lấy làm kỳ dị vì đi xa thế mà không gặp người nào.

Thực ra vào tiết đông này ở các hành lang lạnh lẽo lúc chập tối không gặp người nào cũng có lý. Vì đây chẳng phải là chỗ làm lụng gì, mọi người cứ cửa đóng then cài ngồi bếp lò là tốt nhất.

Ngoài ra cả Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn còn chưa hiểu rằng chẳng những các vị cô nương ở đây rất đẹp mà tất cả còn có ít nhiều bản lĩnh.

Còn bản lĩnh của Vạn Phi Điệp thì thế nào?

Không ai biết chắc điều này.

Người ta đồn rằng năm xưa có hai vị đao khách tự xưng là Sơn Đông Hưởng Mã, thực chất đó là hai kẻ cướp đường, chưa ai dám đụng vào chúng.

Có lần hai tên này có việc lôi thôi với Vạn Phi Điệp, nghe đâu định giở trò ong bướm, nhưng thiếu nữ chỉ cần vung tay một cái, Sơn Đông Hưởng Mã đã vội cúp đuôi chạy biến!

Đi quanh co một hồi, Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn được dẫn đến một đại sảnh vô cùng hoa lệ, ấm áp và thoảng hương thơm ngát.

Một thiếu nữ ngồi sau bàn chính giữa đại sảnh, mặt tươi tỉnh trông còn xinh đẹp hơn thiếu nữ dẫn đường bội phần!

Thiếu nữ dẫn đường chỉ tay vào thiếu nữ ngồi sau bàn giới thiệu :

- Nhị vị, đây là chủ nhân!

Hiển nhiên, chủ nhân chính là Vạn Phi Điệp!

Thiếu nữ xòe bàn tay ngọc ngà nói :

- Mời nhị vị ngồi!

Trên bàn có đặt sẵn một mâm tiệc rượu rất thịnh soạn.

Biện Bất Nghi tỏ ra rất hiểu quy củ, đặt một đĩnh bạc lên bàn nói :

- Hãy coi đây là lễ diện kiến!

Vạn Phi Điệp cất giọng trong như ngọc :

- Ui chao! Tiên sinh thật hào phóng quá! Ngài phát tài ở đâu thế?

Biện Bất Nghi xua tay cười đáp :

- Đáng kể gì đâu! Chỉ là chút tiền mọn thôi mà! Nữ chủ nhân, chúng tôi vì mộ danh mà tới đây, xin cô nương chỉ dạy...

Vạn Phi Điệp cười khanh khách đáp lời :

- Việc đó có gì mà chỉ dạy đâu? Chuyện ái ân nam nữ là thiên tính thôi mà, đâu cần phải chỉ dạy?

Rồi nhìn sang Hoàng Phủ Sơn, ánh mắt rất thiếu thiện cảm.

Tuy chàng hơi gầy nhưng so với Biện Bất Nghi trẻ trung và phong độ hơn nhiều.

Nhưng ở nơi đánh giá người bằng hơi vàng thì xấu đẹp, trẻ già đâu có gì quan trọng?

Nữ làm tiền thậm ghét những người có túi tiền lép kẹp.

Biện Bất Nghi hiểu ngay, chỉ tay vào Hoàng Phủ Sơn nói :

- Nữ chủ nhân! Vị bằng hữu của tôi lắm tiền vô kể, lần đầu tới đây, hy vọng các vị mang cho vị đó nhiều khoái lạc!

Vạn Phi Điệp nhấp nháy đôi mắt diễm lệ nói :

- Thật ư? Chút nữa thì đắc tội với vị thần tài đó rồi! Vị bằng hữu của ngài quý tính đại danh là gì?

Hoàng Phủ Sơn cười đáp :

- Nữ chủ nhân, tôi không muốn lưu danh ở lại đây cho thiên hạ lưu truyền, vì thế xin được miễn chuyện thông báo danh tính!

- Phải lắm, đó là chuyện thường tình. Tôi rất hiểu! Nếu danh hiệu truyền ra, nhất định các bà vợ ghen lồng ghen lộn!

Biện Bất Nghi hỏi :

- Nữ chủ nhân, tối nay chúng tôi muốn ở lại đây, được chứ?

Vạn Phi Điệp gật đầu ngay :

- Rất hoan nghênh!

Rồi đột nhiên vỗ tay liền ba tiếng. Lập tức từ phía sau bình phong, một vị cô nương bước ra.

Hoàng Phủ Sơn biến ngay sắc mặt.

Biện Bất Nghi thốt lên :

- Tiểu Ngọc Nhi!

Vạn Phi Điệp phản ứng cực nhanh, liền rút trong người ra một chiếc khăn tay.

Biện Bất Nghi nhanh mắt trông thấy, kêu to :

- Hoàng Phủ Sơn! Hãy cẩn thận, chiếc khăn có vấn đề đấy!

Hoàng Phủ Sơn phóng hai bước đến ngay trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, nhưng cô ta nét mặt thản nhiên không biểu lộ chút cảm xúc gì.

Cùng lúc Hoàng Phủ Sơn tới trước mặt Tiểu Ngọc Nhi thì đồng thời Vạn Phi Điệp cũng đã ở ngay bên cạnh cô ta, phất chiếc khăn tay thẳng tới mặt chàng nói :

- Tiên sinh, cô nàng này không phải là Tiểu Ngọc Nhi đâu. Chỉ e ngài nhận sai người rồi!

Hoàng Phủ Sơn nghe rõ lời cảnh cáo của Biện Bất Nghi liền đình chỉ hô hấp, nhìn đối phương cảnh giác.

Đột nhiên chàng sấn tới, nhanh như chớp vươn tay trái chộp được cánh tay Tiểu Ngọc Nhi hỏi :

- Tiểu Ngọc Nhi, cô không nhận ra tôi sao?

Tiểu Ngọc Nhi vẫn sững sờ, không phản ứng.

Vạn Phi Điệp hỏi :

- Chẳng phải hai vị đến tìm lạc thú sao?

Hoàng Phủ Sơn không đếm xỉa đến lời Vạn Phi Điệp, vừa kéo Tiểu Ngọc Nhi đi, vừa lay gọi :

- Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc!

Biện Bất Nghi sấn bước tới trước Vạn Phi Điệp, gằn giọng nói :

- Vạn lâu chủ! Dẹp thứ Tiên Nhân Mê Lộ Thảo kia đi! Thứ đồ chơi đó chẳng tác dụng gì tới chúng ta đâu.

Vạn Phi Điệp thất kinh lùi lại ba bước hỏi :

- Các ngươi là ai?

- Chúng ta là ai không quan trọng. Ta nói ra một người chắc chắn ngươi biết.

- Người nào?

- Sinh Tử Đương Lương Tâm ở Thanh Phong trấn. Ta đồ rằng ngươi biết hắn.

Vạn Phi Điệp mặt tái nhợt hẳn, thốt lên :

- Hắn chết rồi!

- Ta biết. Hắn chết do chính tay ngươi!

- Hừ! Thì ra các ngươi là đồng đảng với Lương Tâm!

Biện Bất Nghi không phủ nhận :

- Vì thế chúng ta mới tìm đến đây. Hơn nữa còn tìm đúng người định tìm!

Vạn Phi Điệp ngửa mặt cười một tràng nghe thật chói tai!

Biện Bất Nghi nói :

- Nếu ở vào trường hợp ngươi thì ta không cười như vậy đâu!

Lúc đó Hoàng Phủ Sơn đưa Tiểu Ngọc Nhi đến bên bàn, gấp giọng hỏi :

- Tiểu Ngọc, hãy nói đi, làm sao lại bị chúng bắt tới đây được? Nhất định muội bị không ít người làm nhục...

Biện Bất Nghi nói :

- Trước hết đưa cô ấy đi đã!

Hoàng Phủ Sơn y lời đưa tay dìu Tiểu Ngọc Nhi định đi ra khỏi đại sảnh thì đột nhiên co ta vung mạnh tay đánh bốp vào mặt Hoàng Phủ Sơn. Trong lúc không phòng bị, Hoàng Phủ Sơn hứng một tát khiến một bên má đỏ bừng, tuy vậy chàng không hề tức giận, vội chộp cứng lấy tay phải Tiểu Ngọc Nhi.

Vạn Phi Điệp quát to :

- Các ngươi sao dám to gan vào tận đây cướp người?

Tiếng quát vừa dứt, từ sau đại sảnh xông vào bảy người đều là hán tử to lớn hung hãn, trong đó có một tên lùn tịt như một kẻ quái thai.

Tên lùn không phải ai xa lạ mà chính là Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình.

Biện Bất Nghi cười hắc hắc nói :

- Tiểu tử lùn họ Đàm, ngươi cũng vào kỹ viện, thật hay quá!

Điều này chứng minh một việc.

Đàm Bình kinh hãi ngẩn ra một lúc rồi chợt phá lên cười.

- Hô hô hô... thì ra các ngươi dám mò đến tận Thương Châu Phủ này... Vậy là các ngươi xúi quẩy to rồi!

Vạn Phi Điệp quay sang phía lão lùn hỏi :

- Ngươi biết những người này?

Đàm Bình đáp :

- Nhi tử độc nhất của Qua Trường Giang bị chết bởi tên gầy nhom này!

Vạn Phi Điệp nói :

- Qua Ngọc Hà bị giết chết nhất định làm Qua Trường Giang phát điên vì hắn chỉ có một nhi tử độc nhất.

Đàm Bình lúc lắc cái đầu to tướng nói :

- Qua Trường Giang do để trả thù cho nhi tử mà triệu hồi hết tất cả thuộc hạ tiềm phục ở các phương. Thế nhưng tiểu tử ốm nhom này chẳng phải tay vừa. Song phương đấu một trận nảy lửa ở đồi Bạch Mã vẫn chưa phân định thắng thua. Ngày đó ta tới Khoái Lạc bảo, Qua Trường Giang cầu ta trợ lực hắn. Tên tiểu tử này giống như con hồ ly tinh, quỷ quyệt lắm, còn chưa bị ta cho một đao táng mạng!

Thì ra người xuất thủ chém Hoàng Phủ Sơn một đao hôm đó chính là Đàm Bình giả dạng Thạch Tú!

Nghĩ đến chuyện bị một đao ám toán lúc chàng dịnh kéo hai người đóng giả Thủy Tiên và Thạch Tú ra khỏi cũi sắt, Hoàng Phủ Sơn liền đẩy ngay Tiểu Ngọc Nhi về phía Biện Bất Nghi.

Chàng nhìn gã lùn trầm giọng :

- Thì ra ngươi không những là đồ quái nhân mà còn là thứ vô sỉ tàn độc! Vậy thì đã tới lúc phải rời khỏi thế giới này!

Đàm Bình cười kha kha nói :

- Lần trước giả làm một đứa bé con, lão Đàm ta thừa nhận rằng có hơi mất thân phận đi một chút, chỉ vì Đàm đại gia có bản lĩnh chuyên giết người. Hôm nay thì, hắc hắc, ngươi sẽ biết người có ngón đao đạt trình độ tối cao thế nào!

Bảy tên đại hán lúc bấy giờ dã phân nhau đứng án ngữ hai cửa tiền hậu sảnh.

Hoàng Phủ Sơn cười nói :

- Nếu thực tế được như lời các hạ thì hôm nay sẽ khai nhãn giới, xem nghệ thuật dùng đao cái thế thiên hạ sẽ ra sao!

Đàm Bình gầm lên :

- Ngươi sẽ lập tức biết ngay bây giờ!

Vạn Phi Điệp ra lệnh :

- Cần giải quyết thật gọn, không được để tên nào thoát, cũng đừng làm hỏng mất đồ quý giá trong phòng này!

Đàm Bình bắt đầu di động.

Với chiều cao toàn thân chưa tới hai thước rưỡi, chỉ chưa bằng một hài nhi lên ba, đôi chân ngắn cũn của Đàm Bình lại vô cùng linh hoạt hai tay cầm hai thanh quái đao múa tít, không những thế thỉnh thoảng còn cọ vào nhau phát ra tiếng kèn kẹt ê cả răng!

Hoàng Phủ Sơn vẫn đứng yên tại chỗ, đề phòng cả Vạn Phi Điệp vì trong tay thị vẫn còn cầm chiếc khăn tay tẩm độc Tiên Nhân Mê Lộ Thảo.

Giữ thế chữ đinh, song đao của Đàm Bình liền xuất thủ. Hai mũi đao nhọn như hai tia chớp bay thẳng vào đầu đối phương!

Hoàng Phủ Sơn hơi bất ngờ khi thấy Đàm Bình đồng thời xuất cả song đao. Lập tức phát chưởng đánh ra, nhưng lúc đó Đàm Bình đã lao tới ngay trước mặt chàng chỉ cách có nửa thước!

Điều quái dị nhất là lúc đó tuy đã phóng đi hai mũi đao, trong tay Đàm Bình lại xuất hiện hai mũi đao khác!

Hai mũi đao nhằm vào các yếu huyệt đâm thẳng tới!

Hoàng Phủ Sơn vẫn cho rằng Đàm Bình chỉ có hai thanh đao nên sẵn đã có chủ tâm xuất chưởng đánh bạt hai thanh đao đó xong sẽ tìm cách thu thập đối phương.

Đối với người quen dùng binh khí khi đã để mất sở trường thì việc đó không khó.

Hoàng Phủ Sơn sau khi dùng chưởng đánh bạt song đao liền nhằm đối phương vung cước định đá tới.

Nếu không còn hai thanh đao thì kể ra Đàm Bình dễ lãnh trọn hai cước. Nhưng khi tung cú đá, Hoàng Phủ Sơn mới phát hiện thấy đối phương vẫn còn hai thanh đao nữa.

Tuy vậy đó vẫn chưa phải là điều đe dọa lớn mà lúc này hung hiểm là Hoàng Phủ Sơn phát hiện thấy sau lưng còn có thêm một địch nhân!

Đó là một tên đại hán đã chỉ thẳng mũi đao vào hậu tâm mình!

Hoàng Phủ Sơn gầm lên một tiếng, lách mình tránh sang.

Mũi đao từ sau lưng đâm sượt qua người làm cho y phục rách một mảng, nhưng Hoàng Phủ Sơn phản ứng không chậm, chộp ngay được uyển mạch tên đại hán.

Rắc!

Kim Thủ chỉ của Hoàng Phủ Sơn không kém gì đao, vừa chộp trúng cổ tay đối phương lập tức máu thì tóe ra, chàng chỉ cần dụng lực đẩy nhẹ, toàn thân tên hán tử đã lăn lộn ngay trước mặt gã lùn!

Hai mũi đao Đàm Bình lập tức cắm ngập vào mình tên đại hán. Một mũi thẳng bụng, mũi đao kia đâm xuyên qua bắp chân!

Gã lùn Đàm Bình kinh hoảng kêu lên :

- Kim Thủ chỉ!

Dứt tiếng hắn lao ra cửa sổ chuồn mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK