Hành trình di chuyển đến Châu rồi tới Trại đều được cấp nhà ở ba gian giống như ở Lộ, thậm chí cách bày trí vật dụng trong nhà cũng y như đúc. Nhìn thấy Baba rất tự nhiên nhận nhà Ngọc Mai lấy làm lạ, khi hỏi tới thì ông nói được đền bù, có ba món đồ mà được đền bù như vầy có phải quá hời rồi không! Nhưng cô không có thời gian để tìm hiểu lý do, vì có rất nhiều nhóm người đang tập hợp, bận rộn cùng nhau chuẩn bị đồ vật để theo hai cha con vào rừng.
Đội ngũ hỗ trợ hơn trăm người được trưởng tử tộc tuyển chọn, sắp xếp chia thành nhiều nhóm đội, đa số ẩn đâu đó không ai biết. Chỉ có vài nhóm nhỏ theo ông Ba chưa đến hai chục người, nhóm nhỏ hậu cần là vất vả nhất, họ điều khiển đến bốn chiếc xe ngựa ì ạch nặng nề đi theo, trong đó có một chiếc xe ngựa làm nơi nghỉ ngơi qua đêm cho hai cha con.
Khu vực rừng rậm gần mọi người nhất thì ở phía Tây, khu xa mọi người nhất thì ở phía Đông. Vì ông Ba muốn đến nơi hẻo lánh chưa từng được mọi người khai hoang, nên đoạn đường đi khá vất vả. Hơn phân nửa nhóm võ sĩ phi ngựa đi trước, chặt cây phạt cành cho bớt rậm rạp tạo đường, cha con ông Ba chỉ việc ngồi trên lưng ngựa, sẽ được hai võ sĩ cưỡi ngựa phía trước cầm sợi dây dài dẫn đi. Hành trình vào rừng nếu chỉ có hai cha con lết bộ, thì không biết ngày nào tháng nào năm nào mới kết thúc, may mắn được hỗ trợ nên Ngọc Mai rất phấn khích.
Định bụng sẽ giúp đỡ mọi người cải thiện việc ăn uống để tỏ ý cám ơn, cô đã chuẩn bị sẵn sàng ngó nghiêng để tìm nguyên liệu, mọi người cứ làm việc còn ăn uống cứ để cô lo, nhưng Ngọc Mai không hề có cơ hội, có riêng hẳn người nấu ăn đi theo, chẳng những được lo ăn uống ngày ba bữa bằng các loại thịt rừng đa dạng, mà còn được phục vụ tận răng suốt cả chuyến đi. Mọi việc có vẻ vượt quá nhận thức của Ngọc Mai, cứ nghĩ sẽ gặp nhiều khổ ải và nguy hiểm, nhưng hành trình rất thoải mái như đang du lịch xuyên rừng, được quan tâm chu đáo nhiều đến nỗi thấy ái ngại, không biết họ có bắt cha con hai người trao đổi thêm thứ gì hay có mục đích gì khác không, Ngọc Mai bèn nói suy nghĩ này với Baba. Nhưng ông không cho là đúng lên tiếng phủ nhận:
"Con đừng tưởng bở, chỉ là vì chúng ta đã tỏ thái độ từ trước là sẽ lấy nước Tây làm trọng, họ cũng tò mò muốn biết chúng ta tìm gì ở trong rừng thôi."
Cứ cách mười ngày đi đường sẽ chọn một địa điểm đạt ba tiêu chí theo ý ông Ba “Lợi thế đất cao, gần nguồn nước, kế đường đi”, nếu tìm được thì dừng lại một khoảng thời gian ngắn, để xây dựng một nhà sàn nhỏ làm nơi trú ngụ. Nhà sàn dựng đơn giản một gian duy nhất hình chữ nhật dài, một cửa chính ngay cầu thang và hai cửa sổ hai bên thân nhà, chính giữa nhà sàn ông Ba bắt chước người Mường* xếp đá làm một bếp vuông lớn, dưới đáy bếp cũng lấy bẹ chuối tươi lót thật nhiều lớp để cách nhiệt rồi đổ đất lên, tìm ba hòn đá to để làm bếp lò, ăn uống ngủ nghỉ hay sinh hoạt đều xung quanh bếp lò. Bên góc trái nhà sàn chất đầy củi khô, góc phải thì để dãy kệ và vài cái tủ đựng đồ được thiết kế lấy theo chiều dài. Nhà vệ sinh được dựng tách biệt kế bên nhà sàn, gần đoạn cầu thang lên xuống. Tất cả nhà sàn đều được thiết kế giống nhau.
Suốt thời gian di chuyển, đãi ngộ nhận được ngày càng tăng chứ không giảm, nhóm người xây dựng tất bật lo hết từ A đến Z. Ông Ba muốn thêm vật dụng gì cứ việc đứng chỉ tay năm ngón, sẽ được nhóm thợ gỗ chặt cây đục đẽo tạo ngay tại chỗ. Muốn ăn gì chỉ cần lên tiếng sẽ được đáp ứng, ông Ba được phục vụ sướng quá đâm ra ngày càng hư, đòi hỏi ngày càng nhiều, nào là bàn nhỏ để ngồi ăn cơm, nào là ghế dựa để lưng bớt đau, Ngọc Mai nhìn không nổi nữa phải đi sát theo sau ông cằn nhằn. Nhưng có vẻ các nhóm phục vụ cũng không ai để tâm, hôm nay thấy nhóm này, vài bữa sẽ thấy nhóm khác, rất nhiều và luôn được thay đổi liên tục, thoắt ẩn thoắt hiện cứ như “Tề Thiên”.
Nhìn cục diện như vậy dù có khờ có ngốc đến đâu cũng sẽ nhận ra có điều không ổn chứ nói gì đến Ngọc Mai, lần nào hỏi đến Baba cũng tìm lý do lấp liếm cho qua chuyện, Ngọc Mai tự hiểu là có gì đó không bình thường đã xảy ra, nên Baba mới cố tình không muốn cô biết đến. Trải qua thời gian chung sống cùng nhau, chưa bao giờ Ngọc Mai cảm thấy khó chịu và ấm ức như thế này, cô cũng bất ngờ với khả năng nhịn đến chừng ấy thời gian của bản thân.
Vào một ngày định mệnh, thời tiết như cũng dự đoán trước cho ông Ba mà đang nắng đẹp bất chợt chuyển âm u. Sau bao ngày nhịn nhục cuối cùng Ngọc Mai cũng bùng nổ, khi cô chứng kiến có thêm một nhóm người mới lại xuất hiện chặt cây làm thêm nhà sàn theo ý ông Ba. Ráng nhịn nhịn rồi lại nhịn, đợi đến khi mọi người vừa xong việc rời đi, đồ đạc vẫn chưa kịp sắp xếp chỗ để cho gọn gàng, Ngọc Mai chạy sầm sập lên nhà sàn. Cơn tam bành đến không hề báo trước, cộng với cảm xúc “bạo loạn” chưa kịp ngủ đông dung hợp cùng nhau, ông Ba lãnh đủ!
Lần đầu tiên chứng kiến con gái bạo phát làm ông Ba sợ run, bình thường quen nhìn khuôn mặt bầu bĩnh hay cười hì hì không nghĩ khi con gái điên lên lại có thể kinh khủng khiếp thế này. Cả quá trình đạp ngã cái tủ, lật đổ cái kệ và quăng luôn cái bàn, với chọi thêm vài cái chén vào cột nhà Ngọc Mai không hề hét la, chỉ có đôi mắt là đỏ hoe, mặt tái mét tiết lộ cảm xúc con gái đang rất giận. Sau khi con gái phát tiết xong, nhà có gì đi tong cái đó. Ông Ba tưởng con gái đã hạ hỏa, nhưng không! Ông vui mừng quá sớm, con gái cất giọng không vui không buồn đều đều, nhưng ông Ba nghe tới đâu thấy mệt tim tới đó. Nếu không nói rõ ràng, con gái sẽ từ mặt ông qua nước Nam lập nghiệp, ông làm cái gì con gái sẽ bắt chước làm cái đó, hai cha con cùng đấu cho mệt chết ông.
Ghê thiệt! Không đùa được đâu, dám lắm! Biết tính con gái nói được thì làm được, ông Ba buồn bã khóc thầm trong lòng, làm con sao có thể hiểu hết tấm lòng lo lắng của cha mẹ đây. Nhìn Ngọc Mai vẫn còn đang đứng ngó ông chằm chằm đợi câu giải thích, một khi con gái lì thì ba bò sáu trâu có lôi đi cũng không ngán. Ông Ba âm thầm than thở: Sao mà càng lớn càng nóng tính vậy chứ! Chỉ muốn con gái vô tư vô lo sống vui vẻ, nắng gió để ông che là được. Trước sau gì con bé cũng biết, chỉ là ông không muốn con gái tiếp xúc với những toan tính thiệt hơn, nhìn thấy những mặt trái lừa lọc, mánh khóe của cuộc đời mà đánh mất đi tính cách trong sáng vốn có. Nhưng lại quên mất con gái là người mạnh mẽ, cảm xúc và lý trí luôn biết cách cân bằng, tính tình tự lập từ bé chưa bao giờ cần ông che chở. Thở dài thườn thượt, có vẻ ông quá tự ý áp đặt rồi. Nhắm trốn không được nữa, ông Ba khai hết không dám giấu bớt điều gì.
Sau khi bạo nộ xong Ngọc Mai liền hối hận, cảm thấy bản thân hơi quá đáng. Cô vừa buồn bực vừa tấm tức, cũng không rõ bản thân tại sao lại cư xử như vậy. Hơn mười năm sống chung nhưng có lẽ Ngọc Mai vẫn chưa hiểu hết được tính cách của Baba mình, ông không hề yếu đuối như bản tính ông thường biểu hiện ra cho mọi người thấy, cuộc sống đơn giản không kích thích được bản năng vốn có của ông, ông rất có chủ kiến, lập luận sắc bén, có thể không biết xấu hổ luồn cúi nịnh nọt, nhưng tuyệt nhiên không đánh mất phẩm chất cao quý của người hành nghề y. Tuy thương yêu con cái, nhưng sự bảo hộ của ông làm Ngọc Mai không thể chấp nhận được.
Chưa bao giờ ông Ba thấy con gái khóc đứt ruột đứt gan như vậy, đang yên đang lành tự dưng nổi điên, nổi điên xong lại ôm chầm lấy ông khóc như chưa từng được khóc. Cứ cho ông đi tàu bay lượn như vầy quả tim yếu ớt của ông chắc rụng mất, ông vừa cảm thấy áy náy lại vừa đau lòng muốn khóc theo con gái. Vừa mới nghĩ tới khóc là khóc liền, thế là hai cha con ôm chầm lấy nhau cùng khóc rống. Báo hại nhóm người đang đứng trên cây quan sát xung quanh lại thêm một phen giật mình xém rớt xuống. Họ kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra khiến hai cha con ồn ào đến vậy, vừa mới rầm rầm đùng đùng giờ lại xúc động như thế.
Sau khi bình ổn tâm trạng, ông Ba luống cuống lau nước mắt nước mũi tèm lem lên tiếng giải thích thêm:
“Mình yếu hơn mọi mặt thì nên tìm chỗ dựa cho dễ sống, nếu Baba cấy ngọc thành công sẽ khiến chúng ta nằm trong tầm ngắm tranh đoạt của bốn nước, hiện tại lợi dụng được điều gì thì lợi dụng, vì sẽ có lúc phải trả lại, chỉ cần chúng ta an toàn là được, không muốn cuốn vào tranh đấu là không có khả năng, vậy thì sao không tìm sự thoải mái nhất cho bản thân chứ!”
Ông Ba cũng biết rõ không có đường lùi, phóng lao rồi thì phải theo lao. Nếu cấy ngọc thất bại ông vẫn còn nhiều cách khác, ông sẽ tự khẳng định chỗ đứng, đợi khi có đủ tư cách và có cái để làm vốn thì cũng không lo sợ điều gì, ông sẽ tạo cho con gái được một cuộc sống thoải mái nhất có thể. Cứ xem như trưởng tử tộc đang nuôi quân vài năm, sau này ông sẽ khuyến mãi cho họ sử dụng cả tá giờ là được chứ gì. Còn lo lắng ông chạy được hay sao, mà ở mỗi nơi dựng nhà sàn đều sắp đặt hàng xóm xung quanh, thậm chí còn lấy lý do chính đáng là dựng các trạm dịch để truyền tin, chỉ tình cờ là gần chỗ của ông, theo dõi lộ liễu như thế nghĩ ông là con nít ba tuổi chắc, theo dõi thì cứ theo dõi đi, theo dõi càng gần ông càng an tâm, có người bảo hộ miễn phí ngu sao mà từ chối.
Sau khi lấy lại được lòng tin của con gái, ông Ba vui vẻ đi tìm A Đoàn đòi hỏi thêm dụng cụ với lý do đồ không chắc chắn gì hết, mới đụng nhẹ đã xiêu xiêu vẹo vẹo, ông Ba tỏ ra rất quan ngại cho các đồ vật sau này. A Đoàn vừa mới kết thúc kiểm tra một vòng lớn các khu vực xung quanh, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải tức tốc theo ông Ba đi nhìn xem cái gọi là đồ vật không chắc chắn. Xem hết từ trong ra ngoài A Đoàn rất kiềm chế để bản thân không mất bình tĩnh, chỉ ngó ông Ba lom lom ánh mắt rất rõ ràng đang nói: Ông chắc chắn là bản thân không quởn đến điên mà tạo thêm việc cho tôi làm chứ?
Trong đoàn đi chỉ có Ngọc Mai là nữ, dù hành trình không có nguy hiểm hay khó khăn gì, thời gian ngừng lại còn nhiều hơn đi, nhưng cứ bôn ba mãi sức khỏe có chì đến đâu cũng không theo nổi, chưa kể đến những ngày khó nói của phụ nữ mà tìm chưa được chỗ để dựng nhà sàn, Ngọc Mai khổ không thể tả. Ngồi ngựa không được, nằm xe ngựa cũng không xong, lết bộ thì càng không nổi, dừng lại một chỗ lâu quá cũng không phải cách. Tính tình không có nết tiểu thư công chúa gì, nên càng bấm bụng chịu đựng. Sử dụng hết đồ tích trữ trong ba lô, Ngọc Mai chuyển qua chồng khăn lụa của Mạc Ánh, cô tự thiết kế vài miếng "siêu dày không cánh" có thể tái sử dụng và thân thiện với môi trường, cũng may là những ngày khó ở đó không xuất hiện nhiều.
Nhìn Ngọc Mai ốm đi thấy rõ, xót con gái nên ông Ba càng yêu cầu đòi hỏi nhiều hơn, không thèm nhìn trước ngó sau, cứ luôn mồm bảo mọi người chậm chạp. A Đoàn bị ông Ba quay như chong chóng, không chịu nổi đành phải đánh tiếng cho trưởng tử tộc điều động thêm người đến hỗ trợ mở đường. Bình thường đi đến đâu mở đường đến đó, nhưng ông Ba không muốn Ngọc Mai bôn ba cùng mọi người nữa, nên thời gian chờ mở đường ông Ba đều sẽ ở lại nhà sàn với Ngọc Mai, đợi đường mở xong xuyên suốt mới chịu đi tiếp. Nhờ đòi hỏi như thế mà đoạn đường đi thấy nhanh hơn hẳn.
*Người Mường: là dân tộc sống ở khu vực trung du và miền núi phía Bắc Việt Nam. Người Mường được công nhận là một thành viên của cộng đồng 54 dân tộc Việt Nam. Người Mường nói tiếng Mường, ngôn ngữ thuộc nhóm Việt - Mường. Người Mường tập trung đông nhất ở tỉnh Hòa Bình và các huyện miền núi tỉnh Thanh Hóa. Nguồn vi.wikipedia.org