Mục lục
Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 232: Tắm rửa cùng nhau

Cũng đúng thôi, là cô lấy bụng cô suy ra bụng anh.

Nhưng mà tính ra thì cô mới chỉ quen biết với Tân Mộ Ngôn có một tháng mà thôi.

Hai người Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm có thể dễ dàng vứt bỏ năm năm tình yêu và sáu năm tình bạn.

Một tháng thì sao cô dám tin tưởng được?

Nhìn xem khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô cắn cắn môi.

Hơn nửa ngày, cô rút tay ra ngoài ôm lấy cố của anh, nhón chân lên hôn một cái trên môi mỏng của anh.

nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, lại làm cho sự lạnh lùng bên trong ánh mắt của Tân Mộ Ngôn trở nên nóng bỏng.

“Đừng nóng giận.”

Tô Ánh Nguyệt cần môi, đôi mắt oan ức nhìn anh: ‘Em không nên không tin anh, không nên cảm thấy anh giống như những người bình thường kia, không nên cảm thấy anh sẽ chê em, vứt bỏ em…”

“Em thề, từ nay về sau, trừ khi anh tự mở miệng nói với em là anh không cần em nữa, bằng không thì em tuyệt đối sẽ không suy đoán lung tung về anh.”

Nói xong, cô cắn môi nhìn anh: “Em sai rồi, chồng à!”

Giọng nói dè dặt của cô giống như là kẹo sô cô la vậy, xẹt qua trái tim của Tân Mộ Ngôn.

Tinh tế tỉ mỉ, mềm mại, lại lâu dài, ngọt ngào.

Tân Mộ Ngôn nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Gọi anh cái gì cơ?”

Tô Ánh Nguyệt dừng một lát, lúc này cô mới phát hiện tình thế nôn nóng vừa rồi, cô đã gọi anh là “Chồng à”, mà không phải là anh Tân.

Điều này để cho khuôn mặt cô đỏ bừng lên một chút.

Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Anh Tân, em sai rí “Người khác có thể gọi anh như vậy, nhưng mà em không thể gọi như vậy: Tân Mộ Ngôn cúi đầu xuống, giữ lấy cảm của Tô Ánh Nguyệt, nhìn xem cánh môi hồng nhuận của cô, trong đôi mắt anh lóe lên tia sáng hừng hực: “Vừa rồi gọi anh là gì, lại gọi thêm mấy lần: Tô Ánh Nguyệt làm sai chuyện nên không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn hạ giọng gọi Tân Mộ Ngôn.

“Chồng à!”

“Chồng à…

“Chồng à..”

Tô Ánh Nguyệt còn chưa kịp mở miệng gọi “Chồng à!” lần thứ tư thì Tân Mộ Ngôn đã thả cơ thể của cô ra, sải bước đi lên lầu.

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, nhìn xem bóng lưng của anh đang đi lên lầu và hỏi: “Anh đi đâu đó?”

“Tắm rửa”

Tắm nước lạnh.

Tô Ánh Nguyệt vỗ ót một cái: “Em không phải cũng cần phải tắm rửa?”

“Lỡ may lát nữa đi bệnh viện còn muốn làm những thứ kiểm tra khác thì sao?”

Nghĩ đến đây, Tô Ánh Nguyệt nhấc chân bước lên cầu thang, đuổi kịp anh rồi hỏi: ‘Anh tắm trước hay là em tắm trước?”

“Em cũng muốn tắm rửa rồi mới đi bệnh viện.”

Ngọn lửa hừng hực bên trong cơ thể của người đàn ông cũng vì câu nói này của cô mà bắt đầu cháy rực lên.

Tân Mộ Ngôn híp mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Tô Ánh Nguyệt! Đây là em tự tìm.”

Tô Ánh Nguyệt khẽ giật mình, có ý tứ gì?

Một giây sau, Tân Mộ Ngôn trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Hạo Nam.

“Buối xem bệnh đổi đến sáng ngày mai.”

Bạch Hạo Nam bên kia điện thoại lộ ra vẻ không biết làm sao, hỏi lại: “Vì cái Suýt chút nữa là Bạch Hạo Nam đã gọi các chuyên gia qua rồi.

“Vợ tôi muốn tắm rửa cùng tôi, thuận tiện vuốt ve an ủi một chút.”

*Tôi bận rồi nhiều việc” Dứt lời, Tân Mộ. Ngôn trực tiếp cúp điện thoại Bạch Hạo Nam: “..

“Mình chính là miệng tiên. Hỏi nguyên nhân làm gì!”

*Thức ăn cho chó không ăn ngon chút nào!”

“Cái kia…”

Sau khi Tân Mộ Ngôn cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt rốt cuộc mới cảm nhận được mùi nguy hiểm trong bầu không khí lúc này.

Cô theo bản năng lùi về sau một bước rồi nói: “Bỗng nhiên em không muốn tắm rửa…”

“Em đi thay quần áo.”

Dứt lời, cô xoay người chạy đi.

Nhưng mà Tô Ánh Nguyệt chạy làm sao thoát đôi chân dài của Tân Mộ Ngôn.

Anh bước hai ba bước đuổi theo, ôm Tô Ánh Nguyệt ngang hông rồi tiến vào phòng tắm “Ánh Nguyệt! Là chính bản thân em nói ra phải tắm rửa cùng anh.”

“Anh cũng không thể phụ ý tốt của em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK