Tục ngữ nói, đầu có thể đứt, tóc không thể loạn. Vào thời điểm chán chường, Trương Tư Nghị có thể vài ngày không tắm, nhưng đầu tóc không chỉnh tề tuyệt đối không gặp người! Thích thay đổi kiểu tóc nên Trương Tư Nghị khá nhiều lần đến tiệm uốn tóc, đương nhiên cậu còn được nghe cậu trai cắt tóc lừa dối đủ kiểu, sấy kiểu đầu rồng, sấy kiểu quả dứa, uốn kiểu oppa Hàn Quốc... Nhưng tất cả mọi người đều biết, uốn tóc tựa như mua xổ số, làm được kiểu tóc ưa nhìn sẽ đẹp giống Lý Dịch Phong, ngầu như Ngô Diệc Phàm, ăn mày cũng có thể biến thành fashionita, nhưng cũng có thời điểm sấy hỏng.
Trương Tư Nghị gặp phải loại “thợ cắt tóc giả” này, thật sự có thể khiến một cậu du học sinh ưa nhìn và có khí chất mới về nước bị đồng hóa thành em trai đứng đường phát tờ rơi quảng cáo cho tiệm uốn tóc.
Sau khi yêu đương với Cố Tiêu, Trương Tư Nghị từng tò mò người đẹp bẩm sinh như anh chăm sóc tóc tai thế nào, tại sao anh có thể giữ mái tóc thưa của mình tự nhiên phóng khoáng trong nhiều năm như thế?
Cho đến một lần, Trương Tư Nghị uốn tóc thất bại, Cố Tiêu thật sự không nhìn nổi, đưa cậu đến chỗ thợ cắt tóc của anh.
Đó là một người chú hiền lành, nghe nói chú là một nhà thiết kế tạo mẫu tóc có thâm niên và nổi tiếng trong giới, một ngày nhiều nhất chỉ chỉnh sửa tám cái đầu. Nếu không phải khách hàng thường xuyên, cần hẹn trước một đến hai tháng.
Người chú cắt tóc cho Cố Tiêu trước. Sau khi ngồi xuống, Cố Tiêu lật một cuốn tạp chí ảnh, vô cùng yên tâm giao đầu mình cho đối phương. Đừng nói đến chào hàng các loại dầu xả hay bất kì thứ nước gì, người chú còn không thèm hỏi Cố Tiêu muốn cắt kiểu đầu nào, một câu nói nhảm cũng không có, gọn gàng quẹt qua mấy nhát đã khiến vẻ ngoài của anh sáng láng, đẹp trai nguyên xi. Trương Tư Nghị thán phục không thôi, cảm thấy thợ cắt tóc thế này thật sự ngầu muốn chết!
Đến lượt Trương Tư Nghị, cậu tưởng tượng chú thợ có thể khiến mình đẹp trai như Cố Tiêu, vẻ mặt mong đợi ngồi xuống.
“Đến đây lần đầu tiên à? Là bạn của Cố Tiêu?” Ngay từ đầu người chú hòa nhã hỏi thăm cậu một câu, giảm sự đề phòng của Trương Tư Nghị xuống, sau đó duy trì trầm lặng như trước đây.
Chú thợ quan sát trái phải Trương Tư Nghị, nhặt kéo lên, xoèn xoẹt xoèn xoẹt, trực tiếp cắt đầu cậu thành một kiểu tóc ngốc nghếch - là đầu đinh, chỉ để lại một lớp tóc, khiến Trương Tư Nghị sốt ruột gào khóc thảm thương: “Đợi, đợi đã, đây là chuyện gì! Không giống với tưởng tượng của cháu! QAQ”
Người chú dường như không nghe thấy, cắt xong tiện tay vuốt tóc cậu một chút, gật đầu nói: “Nhìn thuận mắt hơn nhiều, một tháng sau tóc dài lại tới tìm chú.”
Trương Tư Nghị: “...”
Sau khi trở về, Cố Tiêu yêu thích đầu đinh của Trương Tư Nghị không muốn rời tay, tìm mọi cơ hội lẫn lý do để sờ và hôn đầu cậu, đôi bàn tay to nghịch ngợm liên tục vò lên chiếc đầu nham nhám tóc của cậu...
Trong lòng Trương Tư Nghị uất ức, nhưng tóc ngắn như vậy, cậu có muốn xù lông nó cũng không thể hất lên. Aiz, ai bảo cậu trước đó đi làm một cái đầu giống như ổ gà vậy? Chỉ có thể nhịn xuống, chờ một tháng sau tóc mọc dài ra, chú thợ mới có không gian phát huy tay nghề.
Ngày hôm sau đi làm, các đồng nghiệp hết lời khen ngợi kiểu tóc của Trương Tư Nghị --
“Wow, dì Tư kiểu tóc mới của em thật đáng yêu!”
“Kiểu tóc này nhìn đẹp hơn mấy kiểu tóc trước kia của em, trông rất có tinh thần!”
“Không ngờ đầu em tròn như thế! Cạo trọc chắc cũng dễ thương lắm!”
Trương Tư Nghị: “???”
(っ╥╯﹏╰╥c)
Một tháng sau, mái tóc của Trương Tư Nghị cuối cùng cũng dài ra một chút, cậu tràn đầy phấn khởi đi theo Cố Tiêu đến chỗ chú thợ cắt tóc.
Người chú cười ha ha, nói: “Đến rồi à ~? Ngồi đi.”
Rồi không nói một lời, lần nữa xén tóc của Trương Tư Nghị đến lúc chỉ còn một lớp ngắn cũn cỡn.
Chú thợ chạm vào đầu cậu, mỉm cười nói: “Dạng đầu này của cháu cắt đầu đinh quả nhiên đáng yêu nhất ^ _ ^”
Trương Tư Nghị: “...” Tại, tại sao! QAQ
Chú thợ: “Sao mặt nhăn như mướp đắng vậy? Nào, đứng dậy đi, một tháng sau tóc dài lại đến tìm chú.”
Trương Tư Nghị tự nhủ trong lòng, tìm em gái chú! Không thèm đến chỗ chú nữa đâu!
Nhưng một tháng sau, cậu vẫn đúng hẹn theo Cố Tiêu đến chỗ người chú. ▼_▼
Rốt cuộc, trong hai tháng qua, cả Cố Tiêu và đồng nghiệp đều ca ngợi kiểu tóc của cậu. Cậu nhìn vào gương mỗi ngày, cũng chầm chậm nhìn quen, còn cảm thấy hợp nhãn. Nếu đổi sang một cửa tiệm làm tóc khác, cậu không chắc kiểu tóc mới có thể đẹp hơn kiểu tóc hiện tại.
Sau khi hoàn thành mái tóc lần thứ ba, Trương Tư Nghị nhìn vào cái đầu nhám tóc trong gương, lần đầu tiên yêu quý xoa vuốt, tự nhủ: “Thật lạ...”
Cố Tiêu đang ở sau cậu nghe thấy, cười hỏi: “Có gì lạ?”
Trương Tư Nghị tự luyến nói: “Em cảm thấy hình như em ngày càng đẹp trai.”
Cố Tiêu mỉm cười không nói lời nào, rút thẻ vàng ra thanh toán hóa đơn. Cùng Trương Tư Nghị rời khỏi tiệm cắt tóc với hai cái đầu sạch sẽ và đẹp trai, anh mới chậm rãi nói: “Đây chính là nhà thiết kế chuyên nghiệp, họ có khả năng sửa lỗi thẩm mỹ lộn xộn của em, biết điều gì thích hợp với em nhất.”
Sau đó, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị ra nước ngoài, không có cơ hội để cho chú cắt tóc, Trương Tư Nghị hơi luyến tiếc. Dù sao có chú thợ, họ không còn phải lo lắng về kiểu đầu của mình nữa.
Vài năm sau, tính khí của Trương Tư Nghị trưởng thành hơn rất nhiều. Thi lấy giấy phép trở về Hải Thành, cậu lại đi tìm chú thợ để cắt tóc. Cứ tưởng người chú vẫn hớt kiểu đầu đinh cho cậu, kết quả cắt xong ngẩng đầu lên, Trương Tư Nghị giật mình, cậu dường như trông thấy Cố Tiêu của sáu năm trước.
Hết ngoại truyện nhỏ 1