• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Nhược Giai nghĩ sau lần đó thì Đoàn Tiểu Hy sẽ từ bỏ nhưng cô ấy vẫn đi theo sau cô.


Mỗi tội thay đổi ở chỗ từ việc âm thầm đi theo đổi thành đi theo một cách rõ ràng không chút che giấu. Chỉ cần cô quay đầu là có thể nhìn thấy Đoàn Tiểu Hy.


May là cô với Đoàn Tiểu Hy không học cùng lớp nếu không thì trong giờ học cô cũng phải chịu ánh mắt nhìn chằm chằm.


Thẩm Nhược Giai đã bó tay với cô ta, đánh không được, mỗi lần cô định ra tay thì bị ánh mắt nai con của Đoàn Tiểu Hy đánh bại.


Nói thật Đoàn Tiểu Hy có vẻ ngoài trông rất đáng yêu, nhất là bộ dáng sùng bái nhìn cô làm Thẩm Nhược Giai không thể nặng lời nổi.


Thẩm Nhược Giai nhíu mày vừa đi vừa suy nghĩ cách thoát khỏi Đoàn Tiểu Hy.


- Cần tớ xử lý giúp không? - Tiếng nói lạnh lùng của Tề Nguyên vang lên.


Thẩm Nhược Giai nhìn sang Tề Nguyên đang đi bên cạnh mình, thấy cậu ta vẻ mặt nghiêm túc không có vẻ nói giỡn.


- Không cần.


Cô thật sự sợ từ "xử lý" của Tề Nguyên. Nếu cô đồng ý thì ngày mai không nhìn thấy được Đoàn Tiểu Hy.


Tề Nguyên không nói gì nữa.


Nhưng khi đi đến chỗ rẽ, lúc Thẩm Nhược Giai không nhìn thấy, Tề Nguyên quay đầu liếc nhìn Đoàn Tiểu Hy một cái.


Đôi mắt đen lạnh băng, lại sắc bén như dao khiến Đoàn Tiểu Hy ngừng bước. Máu toàn thân giống như bị đông lại, sợ hãi lan tràn trong lòng tựa như bị ác ma theo dõi.


Thật đáng sợ.


Cả người Đoàn Tiểu Hy run run, cô như đọc hiểu ánh mắt vừa nãy của cậu ta.


Đừng đi theo, nếu không...


Giết mày.


- Đoàn Tiểu Hy.


Một giọng nói chứa ác ý vang lên sau lưng Đoàn Tiểu Hy làm cô giật mình.


Cô quay người, là Đoàn Uyển Như và đám bạn của cô ta.


- Sao vậy, không nịnh bợ được Thẩm Nhược Giai chứ gì?- Đoàn Uyển Như châm chọc.


- Cô ta cao ngạo như vậy sẽ không để ý mày đâu.


Đoàn Tiểu Hy không vui mím môi, lùi về sau một bước.


Đoàn Uyển Như chán ghét bộ dáng của Đoàn Tiểu Hy.


Hừ, lúc nào cũng ra vẻ yếu đuối rồi nhận được sự yêu mến.


Vì hồi nhỏ phải sống một cách che giấu bởi cô là đứa con riêng, cho dù được đón về nhà họ Đoàn thì Đoàn Uyển Như vẫn thỉnh thoảng nghe thấy đám người hầu nói xấu sau lưng cô. Đám tiểu thư thiếu gia thì khinh thường thân phận con riêng của cô.


Chính vì thế Đoàn Uyển Như trút mọi căm phẫn lên người Đoàn Tiểu Hy.


Trong lòng Đoàn Uyển Như dâng lên tức giận, cô nắm lấy tay Đoàn Tiểu Hy.


Đều tại cô ta,tất cả là tại cô ta.


Cô mới không phải là đứa con riêng! Cô phải là đại tiểu thư của nhà họ Đoàn!


Hủy diệt, nhất định phải hủy diệt Đoàn Tiểu Hy!


Làm cô ta rơi vào vũng bùn.


Đoàn Uyển Như cười dữ tợn, móng tay ghim vào làn da của Đoàn Tiểu Hy.


- Đau... - Đoàn Tiểu Hy nhíu mày, muốn rút tay về.


- Đoàn Uyển Như, cô muốn làm gì!?


- Muốn cô trở nên dơ bẩn. - Đoàn Uyển Như cười gằn.


--------------------


Trong một căn phòng, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, Đoàn Tiểu Hy mặc váy trắng bị ba người đàn ông cao to vây xung quanh.


Cô hoảng sợ nhìn Đoàn Uyển Như, hai mắt đẫm lệ cầu xin.


- Uyển Như, xin cô...


Đoàn Uyển Như đắc ý cầm điện thoại quay lại, nghe cô thì vui vẻ cười.


- Đừng như vậy, đợi lát nữa mày sẽ thấy sung sướng thôi.


Đoàn Tiểu Hy sợ hãi mở to mắt, nhìn ba người đàn ông chậm rãi đến mình, cô cắn răng nắm lấy chai bia trên bàn đập mạnh lên đầu một người trong đó rồi quơ loạn chai bia làm những người khác không dám tiến lên.


Khi bọn họ do dự,Đoàn Tiểu Hy bắt lấy cơ hội, mở cửa chạy nhanh ra ngoài.


Đằng sau tiếng rống giận dữ của Đoàn Uyển Như.


- Đám ngu xuẩn, đuổi theo!


----------------------


Thẩm Trạch Dương ngồi trên ghế sô pha, liếc nhìn Hùng Cường ngồi bên cạnh, giọng điệu lười nhác hỏi.


- Vậy mày gọi tao đến đây làm gì?


Khi không tự nhiên rủ cậu đi karaoke nói là cho cậu xem thứ thú vị.


- Sắp rồi, anh đợi một chút. - Hùng Cường cẩn thận trả lời, cụp mắt xuống che đi căm hận trong mắt.


Thẩm Trạch Dương, hôm nay mày sẽ phải nếm thử đau khổ.


Chợt cửa mở, một đám người tiến vào. Một thiếu niên đi phía trước, cười gằn nhìn Thẩm Trạch Dương.


Thẩm Trạch Dương nhướn mày nhìn thiếu niên đó.


- Tôn Tuấn Văn?


Thiếu niên gọi Tôn Tuấn Văn nhìn Thẩm Trạch Dương tràn đầy hận ý.


- Mày hết lần này tới lần khác chèn ép tao, hôm nay tao cuối cùng có thể trả lại rồi.


Thẩm Trạch Dương cười khẽ.


Cậu đã hiểu, đây là một cái bẫy.


Cậu liếc nhìn Hùng Cường, ánh mắt như nhìn vật chết làm hắn rùng mình.


- Đừng trách tao, tao trung thành với mày như thế nhưng mày luôn luôn không để tao vào mắt. - Hùng Cường lấy hết dũng khí nói.


Thẩm Trạch Dương không thèm nhìn Hùng Cường, cậu đánh giá mấy tên cao to vạm vỡ sau lưng Tôn Tuấn Văn.


Thẩm Trạch Dương thở dài, chậc một tiếng.


Mẹ kiếp, xem ra hôm nay xong rồi.




Lời tác giả:


Tề Nguyên chỉ cảnh cáo Đoàn Tiểu Hy mà không làm gì khác bởi vì đầu tiên là Thẩm Nhược Giai chưa cho phép, thứ hai là không thèm để ý đến Đoàn Tiểu Hy. Trong mắt cậu thì Đoàn Tiểu Hy không có uy hiếp bằng An Vũ Phong, không đáng giá quan tâm.


Cuối cùng thì Thẩm Trạch Dương bị nghiệp quật rồi. :)))) bị quật cho không chừa phát nào :v


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK