• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên sô pha, Trình Phong bưng trong tay cốc cà phê nóng hỏi vừa mới pha, thổi thổi, chậm rãi cúi đầu uống một ngụm, biểu tình trấn định trầm mặc, phảng phất không biết thiếu niên mình mang đến đang tạo cho gia đình biết bao phong ba.

Ngồi xuống trong chốc lát, hắn chỉ nói một câu:

- Đi gọi phu nhân đến đây.

Phương dì liền đi.

Vài phút qua đi, cửa thang lầu đều không có bóng người.

Thích Trạch không có ngồi, đứng ở bên cạnh tay vịn sô pha, thân hình đĩnh bạt gầy guộc, môi mỏng hơi nhấp, mặt vô biểu tình.

Trình Nghiên liền ngồi ở đối diện sô pha, Trình Hướng Dương cũng ngồi bên cạnh cô, hai người không ai mở miệng nói chút gì.

Không khí nhất thời có chút áp lực cổ quái.

Lại một đoạn thời gian trôi qua, cà phê trong tay Trình phong đã uống được hơn phân nửa, mày càng nhăn càng chặt, đúng thời điểm sắp hết kiên nhẫn, cửa thang lầu liền có động tĩnh.

Khương Uyển Chi đạm cười đi xuống lầu, tay mang vòng ngọc vịn lan can, sáng đến lóa mắt:

- Lần đầu tiên gặp mặt, không được cấp đứa nhỏ này đưa quà gặp mặt sao?

Tiếng nói ôn nhu hòa khí, Trình Phong mày buông dãn ra, đặt xuống cốc cà phê uống đã sớm phiền chán, ở thời điểm Khương Uyển Chi ngồi lại đây, duỗi tay ôm lấy vòng eo tinh tế, nói:

- Đây là hài tử cùng Nghiên Nghiên ôm sai mà tôi đã nói với bà.

Khương Uyển Chi cười, ý cười không đạt đáy mắt, ngước mắt đánh giá Thích Trạch, đem một trương thẻ ngân hàng đưa cho hắn:

- Cậu tới vội vàng, tôi không kịp chuẩn bị cái gỉ, cũng không biết cậu thích cái gì, cho nên liền đưa cho cậu ít tiền tiêu vặt, trong thẻ có đủ một trăm vạn, cậu cầm tạm, không đủ lại cùng tôi nói.

Thích Trạch sắc mặt nhàn nhạt, không duỗi tay đi tiếp, cũng không nói lời nào.

Trình Nghiên ở một bên nhìn, cô cũng không rõ nguyên nhân tại sao Thích Trạch lại có thái độ như vậy, trong sách cũng ghi là hắn biết chân tướng vụ ôm sai năm đó, Trình Phong có lẽ là sợ hắn thân cận quá mức với Khương Uyển Chi liền bị hại, cho nên cũng không gạt hắn.

Đợi một lát, Khương Uyển Chi biểu tình trầm xuống, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt rồi lại dịu dàng trở lại, rồi đôi tay mảnh khảnh kia hướng về phía cô.

Trình Nghiên "..."

Liên quan gì đến cô a?

Cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung lại đây.

Khương Uyển Chi kéo tay cô, đem thẻ ngân hàng nhét vào tay, ngữ khí hơi nhạt:

- Có lẽ đứa trẻ kia còn sợ người lạ đâu? Một khi đã như vậy, Nghiên Nghiên con liền cầm lấy, đơn giản con cũng thế thân hắn nhiều năm như vậy, cũng không kém lạ chuyện này.

Mấy câu nói ngắn ngủi như vậy liền đem cô tiến lui không xong, hiển nhiên là đang trút giận lên cô.

Chính chủ đã trở lại, đưa tiền một lần nữa cho thân phận giả mạo này của cô cũng không phải vấn đề.

Trình Nghiên nhìn chằm chằm Khương Uyển Chi, ánh mắt lạnh lùng.

Trình Hướng Dương cũng không tiện phát giận đối với mẹ của mình, liền cười ha ha mà đem tấm thẻ trong tay cô đoạt lại đây, nhét vào túi của mình:

- Mẹ, giao cho con vẫn là tốt nhất, con có thể mang em trai đi mua đồ vật.

Khương Uyển Chi liến hắn một cái, hơi mang ý trách cứ.

Trình Phong lại là cười, đối với Trình Hướng Dương hàm chứa yêu thích:

- Vẫn là Dương Dương hiểu chuyện.

Hắn liếc thiếu nữ thanh lãnh phía đối diện, ngữ khí liền phai nhạt xuống dưới:

- Đến nỗi con, muốn ở lại thì cứ ở đi.

Trình Nghiên thân thể hơi cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía thiếu niên đứng đối diện, đối thượng cặp mắt lạnh nhạt, cô ngẩn người, cúi đầu, cánh môi cắn đến hơi trắng bệch, tựa hồ cảm thấy khuất nhục lại nan kham.

Trình Hướng Dương ánh mắt không có thiện ý nhìn Thích Trạch, lặng lẽ cầm tay em gái, ở thời điểm cô ngẩng đầu, cho cô một cái cười an ủi.

- Cứ như vậy đi.

Khương Uyển Chi đứng lên, đi qua Thích Trạch, nói một câu khách khí:

- Cậu liền ở chỗ này, có yêu cầu gì chỉ việc nói một tiếng.

Ở thời điểm bà đi về sau một bước, Thích Trạch mở miệng nói một câu đầu tiên, thanh âm trầm thấp:

- Tôi cho rằng, phu nhân cái gì cũng không cần làm..

Khương Uyển Chi quay đầu xem hắn, hai người tầm mắt giao nhau, hắn nói tiếp:

- Cũng là đại ân rồi.

* * *

Thấy Khương Uyển Chi biểu tình trong phút chốc cứng đờ, Trình Nghiên ngốc ngốc, nghẹn lại, không thể cười, phải nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống!

Thích Trạch thật đúng là.. vạn kiếm xuyên tâm a.

Một lát sau, Khương Uyển Chi tựa hồ không thể tin tưởng được nhìn hắn, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, ngược lại bật cười, chỉ là tiếng cười kia tựa hồ vì tức giận:

- Đúng không? Cậu bé ngoan, Dương Dương nếu có thể giống cậu làm người bớt lo, tôi thật là muốn thắp hương đâu.

Khương Uyển Chi tức giận bỏ đi, Trình Hướng Dương cũng không thể để mẹ như vậy, vội đi theo xem xét.

Trình Phong không có ý tứ trách cứ Thích Trạch, chỉ nhìn hắn một cái, nói:

- Con vừa khỏi bệnh, về phòng nghỉ ngơi đi.

Hầu gái đi tới:

- Thiếu gia, phòng của cậu đã thu dọn xong.

Thích Trạch không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ đang lẻ loi trên sô pha, khóe môi bỗng nhiên hơi giơ giơ lên, cười không chút độ ấm:

- Trình Nghiên thì sao?

Hầu gái sửng sốt, nói:

- Phòng của tiểu thư ở tầng ba, trụ đối diện với phòng của cậu.

Nói xong, lại bổ sung:

- Đại thiếu gia liền ở bên cạnh tiểu thư.

Thích Trạch ý cười liễm đi, ánh mắt yên lặng nhìn Trình Nghiên, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói:

- Tôi nói, tôi muốn phòng của cô ấy.

Hắn ngữ khí bình thường, cũng chính vì vậy càng thêm có vẻ cường thế.

Trình Nghiên nhìn hắn, ánh mắt tức giận, biểu tình lạnh hơn.

Hầu gái lưỡng lự không biết nên đem người đến phòng nào, đành phải nhìn về phía chủ nhà.

Trình Phong không chút do dự, dứt khoát giải quyết:

- Nghiên Nghiên, dẫn hắn đến phòng của con đi, con vào thu thập rồi dọn ra phòng khác.

- _

Trình Nghiên nghẹn khí, trầm mặc, cuối cùng vẫn là dẫn người đến phòng mình.

Cô đóng cửa lại, không có đi vào bên trong, dựa cửa, lạnh lùng nói:

- Cậu rốt cuộc muốn làm gì?

Thích Trạch không nói gì, hắn nhìn cái phòng sạch sẽ điềm mỹ, tràn ngập hơi thở thiếu nữ này.

Bức màn xanh lục ren, tươi mắt thoáng đãng, bên cửa sổ còn treo một chiếc chuông gió, thổi qua liền keo leng keng. Cách đó không xa là một chiếc giường công chứa mềm mại hoa lệ, màn che dài uốn lượn trên mặt đất, trên giường đặt một con Teddy gấu bông, thoạt nhìn có chút cũ, nhưng vẫn sạch sẽ hoàn chỉnh.

Hắn đem màn che mỏng màu hồng vén lên, ngồi ở mép giường, nghe tới thoang thoảng mùi hương, là một loại mùi hương có chút ngọt lại làm người say mê trên người thiếu nữ.

Hắn chỉ cảm thấy tâm như bị cổ mùi hương này dẫn đến giao động, mím môi, dời đi lực chú ý, nhìn về phía gác trên đầu giường có một chiếc hộp nhạc xinh đẹp, in hình vương miện công chúa Bạch Tuyết, nho nhỏ, tinh xảo lại cao quý.

- Không được chạm vào nó!

Thích Trạch căn bản không có hứng thú với món đồ này, cũng không định chạm vào nó, chỉ là cô một bộ hận không thể cách xa hắn ba mét, liền lời cũng không muốn nói, giờ phút này lại vì một cái hộp nhạc nho nhỏ liền mở miệng.

Hắn ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngược lại duỗi tay đem hộp nhạc cầm lên, không kịp nhìn kĩ, cô liền như cơn gió chạy tới, tức giận đoạt lấy hộp nhạc.

Thích Trạch trầm mặc ngẩng đầu mà nhìn cô.

- Đây là quà sinh nhật cha tặng cho tôi.

Tựa hồ sợ hắn cướp, cô có chút ẩn nhẫn lại tức giận, đôi mắt đen thanh triệt nhìn hắn:

- Tôi không thể cho cậu.

Nguyên chủ ngoài mặt không thèm để ý cha, kỳ thật mỗi món đồ ông đưa đều trân ái vô cùng, đăc biệt là món đồ này, là tự tay Trình Phong mua, chứ không phải trợ lý đem tới.

Thích Trạch nhìn chằm chằm cô, "Nga" một tiếng, tùy tay liền đem gấu Teddy trên giường bắt lại đây, xoa xoa móng vuốt của nó, bộ dáng tựa hồ thực hứng thú.

Quả nhiên, lại bị cô đoạt đi.

Hắn vẫn ung dung mà nhìn cô, thấy cô một tay ôm con gấu cao đến nửa người, một tay cẩn thận mà cầm hộp nhạc, cảnh giác giống như hắn muốn làm chuyện gì xấu xa dường như, hắn trong lòng dù tức giận lại hận cô, cũng có chút không nhịn được mà bật cười.

Nhưng là, hắn nhịn xuống, đứng lên, tới gần cô, sắc mặt âm trầm, cúi người nhìn, nói từng chữ một:

- Nếu tôi muốn, không chỉ mỗi đồ vật trong tay cậu, mà bao gồm cả căn phòng này, nhưng đồ mà cậu có được, tất cả, đều có thể là của tôi, cậu xác định có thể tranh được sao?

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn, cảm xúc ẩn nhẫn hồi lâu tựa hồ có chút không giữ được, vành mắt đỏ hồng, lại nỗ lực chịu đựng không khóc ra tới, đem toàn bộ đồ vật trong tay đưa cho hắn, thấp giọng hét:

- Cho cậu, cho cậu, đều cho cậu! Tôi cái gì đều không có, cậu vừa lòng đi? Cậu muốn cười xem tôi khóc phải không? Không, tôi sẽ không khóc!

Nói như vậy, cô quay mặt đi, càng chịu đựng không khóc, ngực lại càng tắc nghẽn lại, nước mắt không nghe theo mà rớt xuống, cô lau mãi cũng không hết.

- Nghiên Nghiên..

Trầm mặc một lát, Thích Trạch nhìn bóng dáng run run của cô, có chút ảo não bất lực, vươn tay đụng vào bả vai cô.

- Tránh ra!

Cô đẩy hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm, trên mặt còn có chút nước mắt, cho dù là khóc, cô vẫn rất xinh đẹp.

Thích Trạch chậm rãi thu hồi tay, biểu tình trở nên lạnh nhạt:

- Tôi sẽ không cướp đi bất cứ thứ gì của cậu.

Thứ hắn muốn.. chỉ có cô. Không hơn.

Trình Nghiên nhìn hắn, ánh mắt không có nửa phần tin tưởng.

Thích Trạch có chút tức giận, lôi kéo cổ tay của cô đem cô áp sát vào người, hô hấp ái muội, đôi mắt thâm thúy:

- Ngược lại.. tôi sẽ bảo hộ cậu, không cho bất cứ ai bắt nạt, tổn thương cậu.. ví dụ, mẹ kế kia.

Trình Nghiên dùng sức tránh thoát hắn, rồi lại bị ôm chặt eo, hai người thân thể dán đến càng gần, hơi thở, nhiệt độ, ánh mắt của hắn đều cực có tính xâm lược khiến cô cả người cứng đờ.

- Cậu làm cái gì?

Cô trợn mắt, che giấu hoảng loạn.

- Cậu sợ hãi? Chúng ta không phải đã từng thân mật hơn như vậy sao?

Hắn chậm rãi cúi đầu, tựa hồ muốn hôn cô, cô lạnh lùng quay mặt đi, hắn không có hôn xuống, chỉ ghé vào bên tai cô, nói:

- Nghiên Nghiên, là cậu trước trêu chọc tôi, cho nên.. cậu cần phải phụ trách đến cùng!

Trình Nghiên trầm mặc.

Thích Trạch buông lỏng cô, lui về phía sau một bước, nhàn nhạt nói:

Hộp nhạc, gấu Teddy, thậm chí là phòng, đều vẫn là của cậu.

Hắn bỗng nhiên cười, thực đạm mà cười:

- Chỉ là.. cậu phải là của tôi, rốt cuộc cậu đối với tôi làm quá mức sự tình như vậy, tôi muốn cậu lấy cả đời tới bồi thường, như vậy mới công bằng, phải hay không?

Trình Nghiên lạnh lùng nhìn hắn, không nói chuyện, thẳng đến khi hắn đi ra khỏi phòng, thần kinh đang căng chặt của cô mới lơi lỏng xuống.

Bất quá.. cô nhăn lại mi, nghĩ thầm nam chính chỉ là nhất thời không thể quên cô, dù sao cũng là mối tình đầu, hay là hắn thật sự quyết tâm nhận định cô?

Chợt nhiên có dự cảm không tốt là sao vậy?

* * *

23/08/21

P/s: Mọi người ơi mình bắt đầu đi học trở lại rồi T_T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK