Được bác sĩ “Trị liệu”, Đồng Tuyết Lục chậm rãi tỉnh lại
Vừa mở mắt ra, cô đã trông thấy Ôn Như Quy đang kiên nhẫn cho Đồng Miên Miên uống nước, nhưng mà động tác lại cứng nhắc có vẻ như rất mới lạ.
Đồng Miên Miên hít mũi, giọng nói còn hơi sữa mang theo tiếng khóc nức nở: “Chú ơi, khi nào chị mới tỉnh lại?”
Chú?
Đồng Tuyết Lục nhướng mày, mở miệng nói: “Miên Miên, em phải gọi anh ấy là anh mới đúng, không phải chú.”
Nếu như Đồng Miên Miên gọi anh là chú, vậy thì chẳng phải cô cũng phải gọi anh là chú sao?
Nghe thấy giọng chị gái mình, Đồng Miên Miên vui mừng nhảy xuống khỏi ghế, cất đôi chân nhỏ nhắn chạy đến mép giường bệnh: “Chị, chỉ tỉnh rồi.”
Nhìn thấy cô bé vẫn nước mắt lưng tròng, Đồng Tuyết Lục rất đau lòng, cô vươn tay xoa đầu cô bé nói: “Ừ, chị tỉnh rồi, tai em còn đau không?”
Trong líc cô “Hôn mê bất tỉnh”, ngoài việc bảo bác sĩ kiểm tra cho cô, Ôn Như Quy còn bảo bác sĩ bôi thuốc lên lỗ tai cho Đồng Miên Miên.
Đồng Miên Miên nhón chân, sờ sờ lỗ tai đã không còn sưng đỏ nữa của mình, lác đầu nói: “Không đau nữa, chú... Anh ấy đã bảo bác sĩ bôi thuốc cho Miên Miên rồi.”
Đồng Tuyết Lục ngước mắt nhìn về phía Ôn Như Quy, chân thành nói: “Cảm ơn anh, đồng chí Ôn.”
Ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Đồng Tuyết Lục với đôi mắt long lanh và làn da trắng như tuyết, càng thu hút ánh mắt người khác hơn.
Ôn Như Quy rũ mi xuống: “Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.”
Đồng Tuyết Lục lấy quyển sổ nhỏ trong túi ra đưa qua: “Đồng chí Ôn, chứng minh thân phận của anh này, vốn dĩ tôi định làm xong việc thì mang đến cho anh, bây giờ đúng lúc vật quy nguyên chủ.”
Ôn Như Quy: “Cảm ơn cô! Đúng rồi, đầu cô còn đaukhông? Hay là tôi bảo bác sĩ đến đây kiểm tra cho cô luôn?”
Đồng Tuyết Lục vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần, hết đau rồi.”
Ôn Như Quy thấy thế đành thôi.
Sau đó đồng chí công an đến, lấy lời khai của Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục không hoang mang không sợ hãi, vừa khóc vừa nói ra tiền căn hậu quả giữa hai người một lần:
“… Chuyện trước đây xảy ra như vậy cũng không thể trách tôi được, muốn trách thì phải trách bọn buôn người không có lương tâm, hơn nữa tốt xấu gì nahf họ Đồng cũng từng nuôi cô ta mười lăm năm, dù cô ta có tức giận cũng không nên ra tay với con của cha mẹ nuôi như thế.”
“Em gái đáng thương của tôi mới ba tuổi, trước đó không lâu vừa mất cha mất mẹ, bây giờ lại bị ngược đãi như vậy, nô tài trong xã hội cũ cũng không thê thảm như vậy, hiện tại là xã hội mới, đồng chí công an, các đồng chí phải đứng ra bảo vệ công bằng cho tôi và em gái mình, hu hu hu...”
Trước đó được mẹ Đồng nhờ cậy, hơn nữa nhà họ Đồng cũng có mạng lưới và địa vị, vốn dĩ công an định để hai bên âm thầm hòa giải.
Bây giờ nghe Đồng Tuyết Lục nói xong, bọn họ không khỏi tức giận.
Bọn họ từng gặp rất nhiều người không có lương tâm rồi, nhưng người không có lương tâm đến mức này thì chưa bao giờ gặp phải.
Bây giờ là xã hội mới, vậy mà cô ta còn dám hô đánh hô gϊếŧ bên đường, loại người này nhất định phải cải tạo lại!
Sau khi đồng chí công an đi khỏi, Ôn Như Quy cũng đưa ra lời cáo từ.
Đồng Tuyết Lục lại chân thành cảm ơn anh lần nữa: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn đồng chí Ôn!”
“Đừng khách khí.” Vẻ mặt Ôn Như Quy vẫn hờ hững như cũ.
Nhưng mà khi đi tới cửa, đột nhiên anh dừng lại, xoay người nói: “Nếu như có việc gì khó khăn, đồng chí Đồng cứ việc gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại cô có rồi đó.”
Đồng Tuyết Lục có chút sững sờ, không ngờ anh lại chủ động nói ra lời này, đặc biệt khi anh đã biết bối cảnh của nhà họ Đồng. Nếu nghĩ theo chiều hướng này, có vẻ bối cảnh của anh cũng không đơn giản.
Nhưng mà nếu đối phương đã chủ động mở miệng muốn giúp đỡ, đương nhiên cô sẽ không từ chối lòng tốt của đối phương.
Cô khẽ cười lộ ra chiếc lúm đồng tiền nho nhỏ bên khóe miệng: “Đồng chí Ôn đúng là quân tử vừa đẹp trai vừa tốt bụng thích giúp đỡ người khác, nếu có gì cần giúp, nhất định tôi sẽ không khách khí với anh.”
“Ừ.”
Ôn Như Quy đáp lời, rồi xoay người nhanh chóng rakhỏi phòng bệnh, tuy rằng vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ,nhưng hai tai lại vô thức đỏ lên.
Phía bên này, rất nhanh nhà họ Đồng đã nhận được tin Đồng Chân Chân bị bắt giam, bọn họ đều khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Dám kêu đánh kêu gϊếŧ bên đường?
Sao cô ta có thể như vậy được?
Mẹ Đồng koong muốn Đồng Chân Chân bị đưa đếnnông trường cải tạo, cũng ngại đến khuyên bảo Đồng Tuyết Lục, đành phải bảo mấy người con trai con dâu đến.
Nếu như Đồng Chân Chân thật sự bị đưa đến nông trường cải tạo, lan truyền ra ngoài cũng làm hỏng thanh danh nhà họ Đồng, bởi vậy cho dù trong lòng mọi người đều có ý kiến, nhưng ai nấy đều đến bệnh viện khuyên nhủ Đồng Tuyết Lục.
Khi nhìn thấy anh cả nhà họ Đồng xuất hiện ở bệnh viện, thấy vẻ mặt xấu hổ của anh ta, Đồng Tuyết Lục lập tức đoán ra được anh ta đến đây làm gì.
Nếu bọn họ dám đến, được, vậy thì để cô cho bọn họ kiến thức một chút thế nào là nữ vương trà xanh.
Chưa để cho đối phương có cơ hội mở miệng, cô đã kéo áo anh ta khóc lóc kể lể, kể từ việc Đồng Chân Chân đánh Đồng Miên Miên thế nào, đến việc cô ta đuổi gϊếŧ cô trên đường ra sao, nó cô đã sợ hãi bao nhiêu, thiếu chút nữa đã không còn được gặp lại anh ta nữa rồi.
Anh cả nhà họ Đồng bị cô khóc lóc kể lể đau cả đầu, cuối cùng khi rời khỏi bệnh viện, một câu khuyên nhủ cũng chưa nói ra được.
Vài người tiếp theo cũng nhận được đãi ngộ như vậy, tất cả đều buồn bực quay về.
Không còn cách nào khác, nhà họ Đồng đành phải nhờ Phương Văn Viễn giúp đỡ.
Dù sao thì từ nhỏ Đồng Tuyết Lục đã nghe lời Phương Văn Viễn nhất.
Chỉ cần anh ta mở miệng, nhất định Đồng Tuyết Lục sẽ đồng ý không báo công an nữa.