Tốc Tốc dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Mục Giang Lâm: “Có thể không nhảy không?”
Đây đúng là muốn cô tiếp xúc thân mật với Mục Giang Lâm ngay trước mặt tất cả mọi người…
“Em nói xem.” Mục Giang Lâm bình tĩnh nhìn lại cô.
Tốc Tốc hơi căng thẳng, tay nắm tay, lại còn ôm eo… Đến hiện tại thì cô và anh chưa từng thân mật như vậy.
Hơn nữa vẫn còn một chuyện, phải nhảy thế nào?
Cũng không phải cô không biết khiêu vũ, xuyên sách nhiều lần như vậy, ký ức không giữ lại nhưng những thứ cô học cô đều nhớ.
Cô khiêu vũ rất giỏi, nhạc vang lên, cho dù cô muốn giả vờ nhảy không đẹp thì cũng bất giác nhảy theo tiết tấu, nhưng nhảy tốt quá thì sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Dù sao thì Kiều Liễu đang ở đây, cô không tin một nữ chính trọng sinh sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô, chắc chắn cô ta sẽ lắm mồm vài câu.
Nhưng nhảy không tốt… Khoan nói sẽ mất mặt, trước đó cô chẳng dễ gì mới khiến người ta thay đổi ấn tượng ‘vừa quê vừa hèn’, cô sợ ấn tượng đó lại quay về tâm trí mọi người. Hơn nữa cô còn sợ Mục Giang Lâm sẽ mất thể diện.
Mặc dù cô định sẽ ly hôn, nhưng Mục Giang Lâm tốt với cô như vậy, cô không hi vọng anh đường đường là đô thống đại nhân mà lại mất mặt.
Vài suy nghĩ lóe lên trong đầu, Tốc Tốc quyết định: “Được, chúng ta nhảy mở màn.”
Trong sảnh đã tập trung rất nhiều người, trên những chiếc bàn xung quanh bày đầy điểm tâm, trái cây và rượu, không gian trống để làm sàn nhảy.
Thời gian đến, ban nhạc đang tấu điệu van.
Mục Giang Lâm làm động tác mời với cô vợ nhỏ, Tốc Tốc đặt tay lên lòng bàn tay lớn của anh, xoay tròn theo anh ra sàn nhảy.
Dưới ánh đèn mờ tối, hơi thở của anh bao quanh. Trong vòng xoay nhẹ nhàng, anh vững vàng dẫn dắt cô, cất bước dừng bước xoay vòng, từng bước nhảy đều vô cùng hài hòa và đồng đều, như thể đã nhảy với nhau vô số lần.
Tốc Tốc bỗng hơi thất thần, khoảnh khắc đó, cô đột nhiên không thể phân biệt rõ đây là hiện thực hay trong mơ.
Đến khi xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, bước chân Mục Giang Lâm dẫn dắt cô dừng lại, lúc này cô vẫn chưa hoàn hồn được.
Tiếng vỗ tay không ngớt, khách khứa dùng tiếng vỗ tay để bày tỏ sự công nhận cho màn khiêu vũ đầy nghệ thuật của đôi vợ chồng.
Khi MC chuẩn bị tuyên bố vũ hội sắp bắt đầu, mọi người đều tiến lên khiêu vũ.
Đột nhiên một người chậm rãi bước ra khỏi đám đông, là Kiều Liễu. Cô ta cười đắc ý đi về phía Tốc Tốc.
“Đô thống phu nhân nhảy đẹp vậy?” Kiều Liễu cười yểu điệu: “Nhưng sao tôi nhớ, lúc phu nhân ở nhà tôi lại không hề biết nhảy nhỉ?”
Các khách khứa đều biết chuyện đô thống phu nhân vốn ở nhờ nhà người khác.
Vị tiểu thư này dám nói trước đây đô thống phu nhân ở nhà cô ta ngay trước mặt mọi người, hơn nữa còn nói ngay trước mặt đô thống phu nhân, có thể thấy chuyện này là thật.
Mọi người đều suy nghĩ về những gì Kiều Liễu nói, hứng thú nhìn đô thống phu nhân, xem cô phản bác thế nào.
Tầng lớp thượng lưu đôi khi rất khoan dung, nhưng đôi khi cũng rất khắc nghiệt. Thực ra có nhiều người ít nhiều vẫn để ý đến xuất thân của phu nhân, chỉ có điều đô thống đại nhân quyền cao thế lớn nên không ai dám chất vấn.
Bây giờ một người không sợ chết đến ‘giải đố’ thì bớt được việc cho mọi người.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, đô thống phu nhân không hề do dự mà gật đầu nói: “Đúng là trước đây tôi nhảy không tốt.”
Mọi người bắt đầu ngờ vực, vậy hôm nay là…
Tốc Tốc khẽ cười, nhìn Kiều Liễu bằng ánh mắt sắc bén: “Có điều, Kiều tiểu thư cũng đã nói, lúc tôi vừa đến nhà cô, ngay cả cơm cô cũng không để người ta cho tôi ăn thì tất nhiên tôi nhảy không tốt rồi.”
Ý trong câu này khiến mọi người hít vào một hơi.
Kiều Liễu biến sắc: “Cô…”
“Nhưng, may mà có đô thống.” Tốc Tốc không đợi Kiều Liễu nói xong đã ngắt lời cô ta: “Đô thống đại nhân rất thương yêu tôi, thấy tôi không biết nhảy nên dạy tôi đấy.”
Nói xong, cô chớp mắt với Mục Giang Lâm: “Có phải thế không phu quân đại nhân?”
Quả nhiên đúng như cô đoán, chữ ‘phu quân’ này thực sự khiến Mục Giang Lâm hài lòng.
Mục Giang Lâm không nhịn được cười, anh quay đầu cười nhìn cô, lớn giọng nói: “Ừ, tôi có thời gian thì dạy cô ấy, không dễ gì mới dạy được đấy.”
Nói đoạn, anh hơi cúi người, kề vào bên tai Tốc Tốc: “Lấy anh làm súng? Gan lớn đấy, vừa nãy đồng ý nhảy mở màn với anh là đã nghĩ kỹ rồi đúng không?”
Nghe thì như lời uy hiếp, nhưng do anh nói ra thì lại có cảm giác thân mật khó mà tả được. Tốc Tốc không khỏi đỏ mặt.
Thấy bộ dạng của hai vợ chồng, lúc này mọi người đều lười so đo chuyện ‘vốn dĩ không biết nhảy’ mà trước đó đô thống phu nhân nói, ai nấy cũng bắt đầu chú ý, tình cảm của vợ chồng đô thống thật sự rất tốt.
Không biết phu nhân có ma lực gì mà lại thu hút được đô thống đại nhân trước nay luôn nghiêm túc bảo vệ cô trước mặt mọi người, còn cưng chiều nhìn cô cười.
Trước đó có người nói khí chất của phu nhân không tốt, vừa quê vừa hèn. Bây giờ thay đổi lớn như vậy, nói không chừng đều là vì tình yêu của đô thống nhỉ?
Lúc này không ai dám nói phu nhân lấy nửa câu. Nhưng bầu không khí có hài hòa đến đâu thì luôn có người nhớ đến kẻ khởi xướng mọi chuyện.
Mục Giang Lâm nháy mắt với trợ thủ ở bên cạnh, mấy giây sau, có người bắt đầu lớn giọng chất vấn Kiều Liễu: “Trước mặt mọi người cô lại nhắc đến quá khứ của đô thống phu nhân, còn cố ý nói đến điểm yếu, rốt cuộc cô có ý gì?”
Lúc này mọi người phản ứng lại, hùa theo: “Đúng! Lúc trước phu nhân ở nhà cô, ngay cả cơm cô cũng không chịu cho… Chậc, người lòng dạ ác độc thế này đúng là hiếm thấy!”
…
Khách khứa lần lượt vây lại, ép Kiều Liễu giải thích. Kiều Liễu hoàn toàn không ngờ sẽ biến khéo thành vụng thế này, cô ta tìm kiếm bóng dáng Quách Văn Khang khắp nơi.
Nói thật, vừa rồi cô ta làm chuyện này là đã thương lượng trước với Quách Văn Khang rồi, lúc đó hai người đang khiêu vũ, cô ta đã nói kế hoạch của mình.
Dù sao thì nếu chuyện thay đổi, cô ta cũng cần một người chống lưng.
Thái độ của Quách Văn Khang rất rõ ràng: “Em muốn làm thì cứ làm.”
“Lỡ như cô ta không nhận thì sao?”
“Những gì em nói cũng không phải giả, sợ cô ta làm gì.”
“Thực ra em cũng không hoàn toàn vì bản thân. Anh từng nói nhà họ Quách muốn tiếp tục hưng thịnh thì phải có quan hệ tốt với đô thống Mục, em làm thế này cũng là muốn giúp anh. Anh xem, đô thống phát hiện ra trước đó cô ta lừa anh ấy, rồi em lại giúp anh vạch trần cô ta, chẳng phải đô thống sẽ cảm ơn anh à?”
“Phải phải phải, em nói gì cũng đúng hết.” Quách Văn Khang cười dịu dàng: “Muốn làm thì làm, đây chẳng phải phong cách của em sao? Em muốn kiên trì với suy nghĩ của mình, điều này rất tốt.”
Cuối cùng, câu này đã cho Kiều Liễu tự tin rất lớn. Thế nên lúc này cô ta mới làm những chuyện vừa làm và nói những lời đó trước mặt mọi người.
Không ngờ giờ đây, Kiều Liễu bỗng phát hiện ra, cô ta không tìm thấy Quách Văn Khang đâu.
Nghĩ kỹ lại, cô ta hoảng hốt nhận ra, Quách Văn Khang chỉ nói cô ta muốn làm thì cứ làm, nhưng anh ta không hề nói với cô ta rằng đảm bảo sẽ theo bên cạnh bảo vệ cô ta!
Kiều Liễu một thân một mình không ai giúp lập tức toát mồ hôi lạnh đầy trán. Lúc cô ta bị mọi người chỉ trích lui về sau từng bước, lãnh sự và lãnh sự phu nhân dẫn người tới.
“Chỗ chúng tôi không chào đón cô, mời cô ra ngoài.” Lãnh sự lạnh lùng nói.
“Đúng! Chúng tôi không chào đón cô!” Mọi người đồng thanh.
Lúc này, Quách Văn Khang vừa rồi không thấy đâu xuất hiện: “Kiều tiểu thư, không ngờ cô là loại người này, xem như tôi nhìn người không tỏ.” Sau đó anh ta thở dài.
Kiều Liễu không ngờ Quách Văn Khang đột nhiên làm vậy, rõ ràng đã dùng những hành động cô ta vừa làm để làm bàn đạp, nhân cơ hội đá cô ta đi! Còn tỏ rõ lập trường, nói cô ta với anh ta không còn quan hệ gì nữa dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người!
Hầu hết các gia đình theo kiểu mới có máu mặt ở Tuyên Thành đều cử người đến tham gia vũ hội, bây giờ các gia đình theo phái mới ở tầng lớp thượng lưu đều bắt đầu chán ghét cô ta.
Thêm chuyện trước đây cô ta vào đồn cảnh sát đã bị những gia đình kiểu cũ danh giá bên viện tử ghét bỏ…
Không thể ở lại Tuyên Thành được nữa, cho dù có cắn răng tiếp tục ở lại thì cô ta cũng không có cách nào bám vào một gia đình tốt.
Lần đầu tiên Kiều Liễu nếm mùi tuyệt vọng, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Khang kia! Xem như anh giỏi!” Cô ta chạy nhanh ra ngoài.
Quách Văn Khang lớn giọng nói: “Nhớ trả lại đồ tôi tặng cô, lát nữa tôi cho người đến lấy.”
Người bên cạnh hỏi anh ta: “Anh lấy về không chê bẩn sao? Từ khi nào mà Quách công tử lại hẹp hòi đến thế, tặng rồi còn muốn lấy lại.”
Kiều Liễu dừng bước, nghe Quách Văn Khang nói: “Phải lấy về là vì không muốn để lại cho loại người đó, lấy về rồi đốt đi là được, còn tốt hơn là để cho cô ta.”
Mấy người đàn ông quanh anh ta bật cười.
Kiều Liễu vừa ngượng vừa tức, xách váy chạy đi một mạch không quay đầu lại.
…
Ngoài mấy chuyện ngoài lề khiến người ta không vui ra thì dạ tiệc và vũ hội lần này rất thành công. Mọi người chơi đến nửa đêm mới giải tán.
Mục Giang Lâm thấy Tốc Tốc buồn ngủ mới định về, anh lấy chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn ra mặc vào, cùng cô quay lại xe.
Sau khi Lục Li ngồi vào ghế lái, Mục Giang Lâm làm như vô tình hỏi: “Em cảm thấy Quách Văn Khang thế nào?”
Tốc Tốc nghĩ ngợi rồi nói: “Mặc dù Kiều Liễu đáng ghét nhưng Quách Văn Khang cũng không phải người tốt gì.”
“Ồ?” Mục Giang Lâm cười hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Trước đó hai người họ ở bên nhau anh tình tôi nguyện, giờ nhận ra Kiều Liễu không tốt, anh ta chẳng những sỉ nhục cô ta trước mặt mọi người, còn cố ý nói với mọi người mấy câu tỏ rõ anh ta là người vô tội…”
Tốc Tốc mím môi, khẽ lắc đầu: “Nghĩ thế nào cũng thấy người này không phải người độ lượng gì, hơn nữa anh ta cố ý làm những chuyện này, như đang cố ý chứng tỏ gì đó với một số người nào đó.”
“Ừm.” Mục Giang Lâm cười rất vui vẻ: “Anh cũng thấy anh ta không đáng tin, thế nên nhà họ Quách mời anh ăn cơm nhưng anh không đồng ý. Lục Li, bên đó là ai?”
Tốc Tốc không ngờ anh đột nhiên đổi đề tài, vô thức nhìn qua bên phải xe thì thấy hai bóng dáng quen thuộc ở bên đường đang đi tới xe của họ.
Trùng hợp là không lâu trước đó cô đã gặp hai người này.
“… Lương Hâm với đồng nghiệp của anh ta?” Tốc Tốc ngạc nhiên: “Người của tòa soạn.”
Mục Giang Lâm nhìn xoáy vào cô, ra lệnh cho Lục Li: “Vậy khoan hẵng đi vội, xem thử hai người họ tìm phu nhân có việc gì.”
Tốc Tốc đang định nói không cần, không ngờ một cơn đau ập đến.
Cơn đau đến rất đột ngột, ngay lồng ngực cô, đau như thể có đạn xuyên qua ngực, thấu đến tận tim.
Tốc Tốc đau đến toàn thân tê dại, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Cô ôm ngực thở dữ dội nhưng không trụ nổi mà ngất đi.