Thương Ngôn được anh nắm tay dắt đến phòng bếp.
Bàn tay Tần Mục so với tay cô rộng lớn hơn nhiều, lòng bàn tay có nhiều chỗ nổi lên dấu vết chai mỏng mang theo sự ấm áp khiến tâm trạng bất ổn của cô cảm thấy an tâm.
Đợi Thương Ngôn ngồi xuống ghế, Tần Mục mới mở vung nồi cháo ra múc cho cô một chén đầy. Cơm tẻ mềm mại giờ được nấu nhuyễn, trứng bắc thảo nghiền vụn quyện cùng thịt băm thơm ngon. Trên bề mặt bát cháo còn phủ một lớp hành xanh tươi, hơi nóng bốc lên nghi ngút khiến bát cháo trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Thương Ngôn nhỏ giọng kinh ngạc, “Thầy Tần, sao anh biết tôi thích ăn cháo thịt nạc trứng bắc thảo?”
Nghe được câu hỏi của cô, Tần Mục ho nhẹ vài tiếng, mất tự nhiên quay đi chỗ khác: “Tôi … đoán.”
Thực chất là anh đã xem qua tư liệu về cô do Lâm Tín ngày trước soạn thảo gửi sang cho mình. Hóa ra nó cũng có chút tác dụng, Tần Mục quyết định cuối năm sẽ tăng tiền thưởng Tết cho cậu ta.
Thương Ngôn cảm thấy thật thần kỳ, có lẽ đây chính là tâm linh tương thông mà mọi người hay nói đến.
Bữa tối này cô ăn rất ngon miệng dù cơ thể có hơi khó chịu, xong xuôi Tần Mục vốn định ra về nhưng nhớ tới khi nãy cô ngủ khóc tới mức thương tâm như vậy cho nên có hơi lo lắng, đưa ra đề nghị: “Hiện tại vẫn còn sớm, tôi cùng em xem một bộ phim nhựa nhé.”
Thương Ngôn vui vẻ đồng ý, cô xoay người chạy vào phòng ngủ. Không bao lâu ôm một hộp plastic đi ra bên trong chứa đầy phim nhựa nổi tiếng.
“Thầy Tần, anh muốn xem bộ phim nào?” Cô ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn hộp plastic của mình có chút bất ngờ không nghĩ rằng mình có thể tích nhiều phim nhựa đến vậy.
“Tôi có bộ phim《 Bá Vương Biệt Cơ 》, 《 Đông Tà Tây Độc 》, 《 Thiếu Nữ U Hồn》.” Nói đoạn cô lại tiếp tục lục ra được hai bộ phim nước ngoài kinh điển, “Còn có《 The Titanic 》 cùng 《 Ngày Nghỉ Ở La Mã 》nữa.”
Tần Mục mỉm cười, trong ánh mắt không khống chế được mà lộ rõ vài phần sủng nịch, “Tôi xem cái gì cũng được, tùy em chọn.”
“Vậy cũng được.” Cô gật đầu, đưa tay xoa cằm suy nghĩ: “Tôi muốn xem《 Ngày Nghỉ Ở La Mã 》, khi đó tôi mới xem được nửa phim tự nhủ rằng khi nào có thời gian sẽ xem tiếp không ngờ bận rộn tới giờ vẫn chưa xem được. Thầy Tần, anh xem bộ phim này chưa?”
Người không bao giờ nói dối như Tần Mục lúc này lắc đầu, không chút chột dạ mà khẳng định: “Tôi cũng chưa xem bộ phim này bao giờ. Hiện tại chúng ta cùng nhau xem đi.”
“Vâng! Vậy thầy Tần đợi tôi cho đĩa vào đầu CD đã nhé” Cô vừa nói vừa đi đến trước TV cúi người đặt phim nhựa vào đầu CD sau đó tắt mấy cái đèn trong phòng khách đi.
Trong nhà ngay lập tức bao phủ một màu tối đen, chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ TV, nhìn qua rất giống xem phim ngoài rạp.
“Thầy Tần, anh có hay vừa xem phim vừa ăn vặt không? Đây là những đồ ăn vặt yêu thích của tôi.” Cô vui vẻ lấy ra từ phía dưới bàn trà một hộp đồ ăn sặc sỡ, hào phóng đưa cho anh.
Thấy cô đưa hết đồ ăn vặt cho mình, bản thân lại không giữ lại cái gì, anh hỏi: “Em không ăn sao?”
“Hiện tại tôi không thể ăn.” Thương Ngôn rầu rĩ thở dài một hơi, “Mấy hôm trước anh Chu nói nhìn mặt tôi có dấu hiệu tăng cân nên khoảng thời gian này phải chú ý ăn uống điều độ nếu không sắp tới đến dự lễ trao giải sẽ bị các ngôi sao nữ khác đè bẹp.”
Công chúng đối với ngôi sao nữ thường luôn hà khắc hơn so với ngôi sao nam. Giống như tóc tai, diện mạo, béo một chút, gầy một chút hoặc có vết sẹo ở đâu họ sẽ ngay lập tức viết blog bôi nhọ trào phúng.
Tần Mục nghe cô nói như vậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô cẩn thận quan sát một lúc mới nghiêm túc nói: “Em không biết bản thân mình từ lúc bị bệnh đã trở nên gầy đi à? Tôi nhìn em bây giờ so với mấy hôm trước gầy đi rất nhiều. Nếu em hạn chế ăn, gương mặt sẽ ngày càng hóp lại khiến người nhìn cảm thấy em không chút sức sống nào.”
“Phải vậy không?” Thương Ngôn nửa tin nửa ngờ, cầm lấy điện thoại bật camera lên soi, “Hình như … đúng là hơi gầy.”
“Tôi có bao giờ lừa em.” Tần Mục chọn ra mấy món ăn vặt ít hại sức khỏe nhất đưa cho cô, “Được rồi, phim đã bắt đầu, chúng ta vừa ăn vừa xem.”
Đoạn quảng cáo đã kết thúc, nhạc phim bắt đầu vang lên. Công chúa Anni mặc chiếc váy dài màu đỏ đứng trước cung điện rộng lớn, tiếp kiến đại sức đến từ vương quốc khác.
“Audrey Hepburn thật xinh đẹp.” Thương Ngôn ôm chiếc con thú bông hình bọt biển, mồm nhỏ há ra cắn một miếng thịt bò khô, sau đó lại tiếp tục tán thưởng: “Cô ấy rất giống tiểu tiên nữ.”
Tần Mục nghiêng đầu nhìn cô, nhấp miệng cười không nói.
Bộ phim cứ vậy được chiếu tiếp xuyên suốt, thi thoảng hai người ngẫu nhiên mà thảo luận vài tiếng. Bất tri bất giác ngày càng sát lại gần nhau cho tới khi bộ phim kết thúc, công chúa Anni bắt tay phóng viên người Mỹ rồi xoay người trở về cung điện.
Xem xong, trong lòng Thương Ngôn dâng lên nỗi thương cảm nho nhỏ. Thổn thức một hồi lâu, cô quay sang chia sẻ với Tần Mục cảm nghĩ của mình.
“Công chúa Anni muốn trở về Châu Âu còn người phóng viên vẫn tiếp tục ở lại nước Mỹ. Bọn họ hẳn là sẽ không có cơ hội gặp lại nhau. Hai bọn họ yêu nhau như vậy mà phải rời xa nhau, nghĩ đi nghĩ lại thì họ rất đáng thương. Thầy Tần, anh có thấy vậy không?”
Cô ôm mặt, lặng lẽ chờ Tần Mục nói.
“Đúng là rất thảm.” Tần Mục không có nêu cảm nhận nhiều như cô, anh nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường nhắc nhở, “Đã đến 10 giờ rồi, em hẳn là nên uống hai viên thuốc cảm.”
Thương Ngôn gật đầu, nhận lấy thuốc và nước trên tay anh rồi uống.
“Em …” Tần Mục đột nhiên mở miệng nói nhưng lại cảm thấy câu nói của mình sắp phát ra có chút đường đột mạo phạm nên ngừng lại cho dù cô gái nhỏ đang nhìn anh nghi hoặc. Bốn mắt giao nhau, Tần Mục sau khi suy xét một hồi mới hỏi: “Em có sợ phải ngủ một mình tối nay không?”
Thương Ngôn giật mình. Lời này của anh là có ý tứ gì? Cô nên hiểu nó theo nghĩa đen hay nghĩa sâu rộng hơn?
“Có thể tôi sẽ hơi sợ một chút …” Cô liếc mắt nhìn trộm sắc mặt anh, cẩn thận hỏi một cách táo bạo, “Thầy Tần, tối nay anh có thể ở lại với tôi không?”
Danh Sách Chương: