Chính giữa phòng khách lúc này là gã đàn ông cột tóc đuôi ngựa, tay chân xăm chi chít. Hắn đang quỳ gối trên sàn nhà lạnh gắt trước con mắt dò xét và giận giữ của mụ Liên và lão Vương.
Còn lão Phát thì gương mặt vô hồn, cạn kiệt sức sống. Lão đang cầm trên tay ly thủy tinh chứa trong đó thứ chất lỏng óng ánh màu vàng kim; một thứ rựu vang mà mụ Liên khoe là có người ở Mỹ tặng cho mụ.
Đột ngột, ly rựu trên tay lão rơi xuống sàn nhà bể tan nát thành từng mảnh vụn vỡ, khiến tên Tý tóc đuôi đuôi ngựa, lão Vương, mụ Liên, tên chột mắt, hai anh em Phi và Vũ cùng cô gái trắng trẻo ngồi cạnh lão Vương giật mình hoảng hốt. Chất lỏng màu vàng kim cứ thế chảy loang ra khắp xung quanh, ôm lấy chân lão, nhưng lão chẳng bận tâm khi thứ chất lỏng có cồn đó đang dần ngấm vào vết thương nơi hai chân lão.
- Mày không biết mày đang làm chuyện gì đâu - Lão Vương quay lại nhìn thằng Tý; đàn em lão đang quỳ trước mặt. Lão nhe hàm răng vàng khè của mình, rít từng chữ.
- Đúng là thứ vô tích sự, không làm được chuyện gì cho ra hồn, lại còn gây ra chuyện lớn nữa chứ - Mụ Liên nói, giọng nói chứa trong đó cả sự thất vọng lẫn phẫn nộ.
Lão Vương thôi nhìn tên Tý, hắn quay sang, nói nhỏ nhẹ với mụ Liên đang ngồi bên cạnh. Lão không quên dùng bàn tay, vỗ nhẹ mấy cái lên gò má bên phải mụ Liên, khiến mụ chẳng mấy gì thích thú.
- Cô em đừng lo, để anh xử thằng này cho em.
Tên Tý chưa kịp nhận ra chuyện gì sẽ xảy đến với mình, hắn chỉ vừa ngước mắt lên nhìn lão Vương thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra, và chỉ vài giây sau, tên Tý đã nằm bất động trên sàn nhà, vũng máu lênh láng ngay bên cạnh đầu hắn.
Lão Vương đợi nòng súng nguội bớt, rồi nhét lại vào trong bao da được giắt bên thắt lưng.
Mụ Liên sợ xanh mặt, mụ nói ấp a ấp úng như người mắc nghẹn,
- Anh... đang làm... cái... quái quỷ gì... trong nhà tôi vậy?
- Chỉ là việc xử lý thằng đàn em vô dụng - Lão Vương nói chuyện tỉnh bơ - Cô em không cần quan tâm làm chi.
Nói xong, lão Vương lại đưa tay, vuốt gò má mụ Liên.
Mụ lập tức gạt bàn tay nhúng chàm dơ bẩn của hắn ra khỏi gương mặt mình, mụ nói lớn tiếng,
- Nhưng đây là nhà tôi - Mụ khẳng định quyền sở hữu bất khả xâm phạm của mình - Anh làm vậy lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
- Chỉ cần thu dọn hiện trường sạch sẽ là xong - Lão Vương hất đầu về phía hai anh em Phi và Vũ như muốn ra lệnh.
Hai tên này lấm lét mặt mày, biểu cảm sợ sệt như gặp phải ma. Hai người dường như không hề muốn làm chuyện đó, nhưng bất tuân mệnh lệnh của lão là chuyện còn dại dột và ngu đần hơn.
Gái ngồi im phăng phắc, không dám hó hé lời nào, tay chân cô cứng đơ như người đang bị trói gô. Cô không còn có thể giữ được bình tĩnh; chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ban nãy cũng như cảnh hai anh em đang khiêng cái xác èo uột máu me đầm đìa của gã đàn ông xấu số kia ra một góc nhà là một điều mà cô không thể hình dung ra được từ trước, vũng màu trước mặt làm cô chỉ muốn nôn hết số thức ăn mà mình vừa ăn lúc nãy. Cô ngồi thấp thỏm, nhìn ngó xung quanh, cố tìm được một cái gì đó an toàn để mà bám lấy, nhưng chỉ bằng thừa. Bên cạnh cỗ vẫn chỉ là con quỷ đội lốt người.
Người duy nhất bình thản và không mấy bận tâm đến những gì vừa xảy ra lại chính là thằng cha bụng phệ, tướng tá mập như con heo, lão còn đang bận chìm trong mớ suy nghĩ hầm bà lằng của lão.
Tất cả chuyện này đều do thằng ranh con tên Việt gây nên, mình không hề có lỗi gì cả - Lão suy ngĩ - Nếu thằng ranh con đó không nhảy vào phá đám thì đã không có chuyện gì xảy ra, và Ly, cô em xinh tươi của anh ơi! Nếu em ngoan ngoãn ở bên anh thì đã chăn êm nệm ấm từ lâu rồi, giao du với thằng đó chi.
Mụ Liên quay sang nói chuyện với lão Phát; nhằm tránh chạm mặt lão Vương,
- Bây giờ anh tính sao? - Mụ Liên hỏi - Em lo là thằng Việt nó đến tính sổ anh.
Mụ chỉ nói vậy thôi, nhưng thâm tâm mụ đang lo sợ chính chuyện lão Phát bị phát giác sẽ ảnh hưởng đến mụ cũng như cái cơ ngơi mấy chục năm gầy dựng của mụ.
- Cứ để nó đến - Lão đáp, bình thản ngồi dựa lưng vào ghế sô-pha - Tôi không việc gì phải lo sợ thằng ranh con đó, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của tôi. Không lâu nữa, thằng đó cũng sẽ không còn quyền hành gì trong cái nghề mà nó đang theo đuổi, tôi có nhiều kinh nghiệm trong chuyện che đậy và đối phó với mấy việc tương tự như này, cô yên tâm - Lão nói thêm, cốt để mụ Liên an lòng ngay khi lão thấy mụ toan tính hỏi.
Mụ chỉ biết thở dài, ngồi đó mà lo sợ mọi chuyện sẽ tanh bành. Nhưng những lời nói vừa rồi của lão Phát vẫn không làm sao khiến mụ an lòng, thế là mụ lại một lần nữa đứng ngồi không yên trên chiếc ghế sô-pha bọc da trăm triệu của mình. Mụ bất đắc dĩ quay sang lão Vương, cố hỏi,
- Vậy ông anh tính sao, liệu cảnh sát có lục tìm ra chỗ các anh và bọn tôi không?
Lão Vương suy nghĩ chốc lát, rồi trả lời cầm chừng.
- Nếu chúng ta hoảng loảng, chúng ta sẽ càng dễ dàng bị lộ tẩy hơn.
- Vậy còn cái xác thằng đàn em của anh thì sao? - Mụ Liên hỏi, cố không nghĩ đến cái thân xác trắng xanh cùng vũng máu ghê tởm ban nãy.
- Đem ra phía sau nhà, mai tính tiếp đến chuyện phi tang cái xác.
Tất cả mọi người dường như đều nhận ra sự tàn độc trong giọng nói bình thản của lão, đến ngay cả lão Phát cũng cố gắng quay đầu sang phải để nhìn rõ con quỷ đang ngồi cạnh mình. Gương mặt lão biểu cảm có phần sợ hãi và bối rối, tự hỏi không biết gã đàn ông này sẽ cảm thấy ra sao khi làm cái chuyện khủng khiếp đó, nhưng coi bộ lão Phát chẳng nhận được sự ăn năn hối lỗi nào từ thằng cha già đang ngồi cạnh cô gái xinh xắn, lão bình luận,
- Coi bộ ông anh thâm độc hơn tôi tưởng nhiều.
Lão Vương cười mỉa mai, hắn với tay, lấy ly rựu vang đang được Gái cầm. Lão hớp ngụm vang đỏ lự, rồi nói, không buồn trả lại ly rựu cho Gái.
- Không giấu gì anh - Lão Vương nhếch miệng cười - Tôi trước đây có tiền án hình sự.
- Không biết tôi có được vinh hạnh biết tiền án đó là gì không? - Lão Phát hỏi, đưa ly rựu lên miệng, vừa uống, vừa lắng nghe coi cái tiền án vẻ vang của Vương.
- Cướp của giết người khi tôi mới chỉ mười sáu tuổi - Lão Vương nói, gương mặt đăm chiêu - Nhưng vì tôi khai báo thành khẩn, cộng với việc gây án khi độ tuổi còn trẻ, người ta thường nói trẻ người non dạ đó ông anh - Hắn đưa ly rựu ra trước mặt lão Phát, ý muốn lão cụng ly với mình.
Lão Phát chần chừ, tay cầm ly rựu có phần không vững chắc, lão vừa nhớ ra chuyện gì đó đã xảy ra trong quá khứ khi lão Vương nói mình phạm tội giết người vào năm mười sáu tuổi, nhưng vì lịch sự, cũng như không muốn người khác thấy vẻ sợ sệt trên mặt mình, lão cụng ly và tiếp tục lắng nghe câu chuyện thời trai tráng của Vương.
- Chính vì điều đó, tôi đã được pháp luật xử khoan hồng, cho lãnh án bốn mươi năm tù giam, để rồi như ông anh thấy đây - Hắn giang tay, cánh tay phải của hắn đụng trúng bộ ngực đồ sộ của Gái, khiến cô này giật mình - Trở nên già khằng khú đế nhưng vẫn còn trinh.
Nói xong, hắn cười khằng khặc thật lớn. Mụ Liên ngồi kế chỉ bĩu môi, làm biểu cảm khinh thường, mụ lẩm bẩm mấy chữ, cố nói thật nhỏ để lão già có tiền án sát nhân không nghe thấy,
- Còn trinh con khỉ chứ còn trinh, có trinh con mẹ nào đâu mà mất.
- Vậy anh không sợ quả báo ập đến mình khi anh giết thằng đó? - Lão Phát hỏi, thực tình mà nói, chuyện gì lão cũng làm, nhưng chuyện giết người không gớm tay, lão không làm được.
- Mấy chuyện đó toàn chuyện ba láp ba xàm, có ai chứng minh được đâu, toàn nghe kể, không đáng tin.
Câu chuyện có vẻ như hơi lạc đề, lão Vương nhanh chóng lái lại chủ đề chính. Lão hỏi Phi,
- Mày nghĩ con nhỏ đó có bị gì không?
Phi vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì vừa xảy ra, hắn vẫn còn nghe rất rõ tiếng nứt răng rắc từ đầu cô. Hắn trả lời,
- Tôi không dám chắc, nhưng lúc tôi bỏ đi, không thấy có điểm gì đáng ngờ về sức khỏe của cô ta.
Lão Phát không biết tên này có nói thật không, nhưng lão tự cho phép mình được thở phào nhẹ nhõm đôi chút, cái bụng lão xẹp xuống một nửa.
- Vậy bây giờ chúng ta chỉ cần xử đẹp thằng oắt con cản đường, và tao không muốn có một sai lầm nào được phép xảy ra - Lão Vương gầm gừ.