Tập đoàn Ngũ Hành, mấy thành viên đang ở trong phòng họp, Mục Duyện vừa vào cửa, liền nhìn thấy Nghiêm Chinh đang ngồi ở ghế chủ vị xoa trán, vẻ mặt thống khổ.
“Ừ. Tối hôm qua mất ngủ, gần như cả đêm không chợp mắt.” Nghiêm Chinh thở dài trả lời.
Anh chỉ nhắm mắt lại, liền nhìn thấy lúm đồng tiền xinh đẹp của Kiều Ân Ân xuất hiện ở trước mắt, còn có cặp đùi đẹp dưới cái váy ngắn kia...... Những hình ảnh này không ngừng phát lại trong đầu anh cả đêm, anh cũng sắp điên rồi.
“Thật đáng thương!” Mục Duyện cho anh ánh mắt đồng tình.
“Đừng nói những thứ này. Ân Ân học thế nào? Đại khái còn cần thời gian bao lâu, cô mới có thể tiếp nhận chuyện của công ty?”
Nếu cô có thể sớm tiếp quản công ty, anh có thể sớm vạch rõ giới hạn với cô. Kể từ đó, dĩ nhiên là sẽ không cảm thấy đau khổ nữa. Anh cho là như thế.
“Thành thật mà nói, Ân Ân chăm chỉ thiện lương, cực kì thông minh, nhưng thật sự cô không phải là một người có thể thừa kế xí nghiệp. Kiến thức có liên đến kinh doanh, dường như cô vĩnh viễn không hiểu, hơn nữa tốc độ học tập cũng rất chậm, nếu quả thật muốn ép cô ấy, tối thiểu cũng mấty năm đến mười năm, nhẫn nại từ từ dạy cô ấy.”
“Tôi không thể chờ lâu như vậy!”
Cô trở về nước mới chỉ ngắn ngủi hơn một tháng, anh đã mất khống chế hôn cô, ôm cô, thiếu chút nữa đoạt lấy cô. Hơn nữa còn vì cô lơ đãng thể hiện sự hấp dẫn mà bị hành hạ đến mất ngủ trắng đêm, nếu tiếp tục năm năm, mười năm như vậy, anh đại khái đã thành một đống xương trắng.
“Nếu không tìm người hiểu được việc kinh doanh công ty, gả cô ấy cho người đó là xong!” Viên Tổ Diệp nhanh mồm nhanh miệng cười ha hả. “Dù sao sớm muộn cô ấy cũng lập gia đình, không phải sao?”
Lời vừa nói ra, trong phòng họp lập tức rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Trên mặt Mục Duyện tràn đầy vẻ kinh ngạc, mà Nghiêm Chinh thì mặt không thay đổi nhìn chòng chọc Viên Tổ Diệp, thật lâu chưa từng mở miệng nói chuyện.
Loại ánh mắt không nhìn ra tâm tình này của anh là kinh khủng nhất, Viên Tổ Diệp đang muốn cười ha hả nói đề nghị vừa rồi của anh đều là chuyện hoang đường, Nghiêm Chinh đột nhiên lên tiếng.
“Cậu nói rất đúng, gả cô ấy đúng là chủ ý tốt nhất!”
Lời Nghiêm Chinh nói, làm Mục Duyện cảm thấy bất mãn.
“Anh cả, anh quyết định nhe thế, đã hỏi ý kiến Ân Ân chưa? Cô ấy là người không phải là sủng vật, không thể bởi vì anh không có kiên nhẫn chăm sóc cô ấy, mà muốn đưa cô ấy cho người khác, người này làm sao tôn trọng cô ấy được!” Mục Duyện không muốn Kiều Ân Ân bị ủy khuất.
“Tôi sẽ lựa chọn kỹ lưỡng đối tượng thích hợp kết hôn với cô ấy, cũng sẽ không chọn lung tung.”
“Ngộ nhỡ đối tượng anh chọn Ân Ân đều không thích, làm sao bây giờ?”
“Vậy anh sẽ tìm thêm, cho đến khi cô ấy hài lòng mới thôi.” Tóm lại, anh đã quyết định mau sớm để cho cô kết hôn.
“Loại người như anh quá chuyên chế rồi, quả thật như nhà độc tài!” Mục Duyện tức giận phê bình.
“Tôi chỉ lựa chọn cách làm hữu hiệu nhất!” Nghiêm Chinh lạnh nhạt trả lời. ”Nếu cô ấy không cách nào tiếp nhận xí nghiệp Kiều Sinh, như vậy tôi liền thay cô ấy tìm một người chồng có thể thay cô kinh doanh công ty, tôi không thể để cho xí nghiệp Kiều Sinh sụp đổ ở trong tay cô ấy. Đây là cam kết của tôi với Kiều Hải Sinh!”
Mục Duyện thật tức giận. ”Được! Nếu anh thật sự quyết định, thay cô ấy tìm kiếm đối tượng có thể kinh doanh xí nghiệp Kiều Sinh, như vậy tôi tự đề cử mình!”
“Cậu?” Nghiêm Chinh hí mắt nhìn chằm chằm anh, ghen tỵ mãnh liệt thoáng chốc hiện lên.
“Đúng vậy!” Mục Duyện nhíu mày ngẩng cằm, trừng mắt nhìn lại anh. “Tôi tự nhận điều kiện, diện mạo coi như là khá lắm rồi, coi như xứng với Ân Ân. Ngoài ra, tôi có học vị MBA của Massachusetts, trước mắt, việc kinh doanh công ty của tôi chưa từng có lỗi nào, dựa vào những lý do này, tôi cho rằng tôi là ứng cử viên tốt nhất cho vị hôn phu tương lai của Ân Ân!”
Nghiêm Chinh vẫn trừng mắt nhìn anh, nửa câu đều không nói.
Đúng vậy! Mục Duyện xác thực đủ ưu tú, nếu cậu ta thật sự nguyện ý trở thành vị hôn phu của Kiều Ân Ân, tất nhiên hoàn toàn xứng đáng. Chẳng qua...... Vì sao là cậu ta?
Anh thật vất vả mới quyết tâm, muốn đẩy Kiều Ân Ân cách xa mình, tốt nhất để cho cô gả càng xa càng tốt.
Nếu như cô gả cho Mục Duyện, đâu chỉ gả không xa? Thân là vợ Mục Duyện, cần phải sẽ theo thường xuất hiện cùng chồng ở chỗ bọn họ tụ hội.
Khi đó cô đã là vợ của bạn tốt, anh chẳng những không thể chạm tới cô, thậm chí ngay cả nhìn cô lâu một chút cũng cảm thấy tội ác, anh nhất định sẽ đau lòng đến chết đấy!
Không! Anh không thể đáp ứng.
“Tôi tuyệt đối không đáp ứng!” Anh hờ hững thu hồi tầm mắt, đanh giọng trả lời.
“Tại sao?” Mục Duyện tức giận chất vấn.
Anh lại không phát hiện, Nghiêm Chinh bá đạo như thế, không nói đạo lý!
“Cậu đào hoa thành tính! Tôi muốn lựa chọn một người chồng sau khi cưới có thể trăm phần trăm trung thực với Ân Ân. Người đó phải có điều kiện ưu tú, là người đàn ông không trải qua bất kỳ mối quan hệ phong lưu nào.”
“Vậy tôi thấy anh nên đến chùa mà tìm!” Mục Duyện không khách khí chút nào châm chọc. “Nếu tôi nguyện ý thề, sau khi cưới trăm phần trăm trung thực với Ân Ân, xin hỏi tôi có tư cách hay không?”
“Cậu không làm được.” Nghiêm Chinh có chút đắc ý chê cười. “Theo như quá khứ của cậu, cậu cũng không phải là cái người trung trinh gì, thói quen săn người đẹp của cậu, tuyệt đối không có khả năng cam chịu chỉ có một người phụ nữ là Ân Ân.”
“Tôi có thể!” Mục Duyện kiên định trả lời. “Bởi vì —— tôi yêu Ân Ân!”
Lời vừa nói ra, càng làm mọi người khiếp sợ.
“Cậu yêu cô ấy?” Đây là có chuyện gì xảy ra?
Anh biết Mục Duyện phong lưu, nhưng chưa bao giờ nói lời yêu với người phụ nữ nào , hôm nay thế nhưng cậu ta lại nói cậu yêu Kiều Ân Ân? Một loại sợ hãi thật sâu, đánh úp về phía Nghiêm Chinh khiến anh càng ngày càng sợ.
“Cậu không phải là thật lòng!” Nghiêm Chinh gần như im lặng biện hộ.
“Tôi bảo đảm tôi tuyệt đối thật lòng với cô ấy! Anh không cần cảm thấy kỳ quái, Ân Ân là cô gái tốt, thỉnh thoảng dịu dàng yếu đuối, thỉnh thoảng hoạt bát đáng yêu, cho tới bây giờ tôi...... Chưa từng có loại cảm giác này với bất cứ người phụ nữ nào. Tôi nghĩ —— là tôi đã yêu cô ấy!”
Mục Duyện tỏ tình, khiến Nghiêm Chinh cảm thấy tuyệt vọng.
Mục Duyện đẹp trai, từ trước đến giờ là người từng trải trong tình trường, chỉ cần là người phụ nữ cậu ta nhìn trúng, chưa từng không theo đuổi được, hôm nay cậu ta thích Ân Ân, hơn nữa còn là nghiêm túc, cô ấy làm sao có thể cự tuyệt được sự quyến rũ của cậu ta?
“Mục Duyện thích Kiều Ân Ân? Thật tốt quá! Anh cả vấn đề của anh đã được giải quyết.” Viên Tổ Diệp không hiểu tâm tư Nghiêm Chinh lại ồn ào lên, vô ý lại bị trừng một cái.
Anh cả thì thế nào sao? Là chính bản thân anh đồng ý gả Kiều Ân Ân cho người xứng đáng đấy! Viên Tổ Diệp rụt cổ một cái, uất ức vọt đến một bên.
“Tổ Diệp nói không sai! Rõ ràng là chính anh đồng ý gả Ân Ân cho người xứng đáng, hiện tại Mục Duyện nguyện ý cưới cô ấy, không phải vừa đúng giải quyết vấn đề của anh sao? Huống chi Mục Duyện cũng không phải là người ngoài, chung đụng hai mươi mấy năm, tính tình cậu ta thế nào, anh còn không biết sao? Tôi không hiểu tại sao anh lại muốn phản đối!”
Mặc dù ngạc nhiên chuyện Mục Duyện phong lưu đồng ý bước vào phần mộ hôn nhân, nhưng thái độ của Nghiêm Chinh thật sự quá kỳ quái, không khỏi để cho người khác khó hiểu.
Tất cả mọi người ra mặt ủng hộ, chỉ có Kỷ Mộng Đường cười nhạt thấu hiểu, ở một bên yên tĩnh quan sát mọi chuyện phát triển.
“Mấy cậu ——” Nghiêm Chinh muốn tiếp tục cãi cọ, cũng không còn lời để nói.
Đúng vậy! Giao Kiều Ân Ân cho Mục Duyện, anh không có gì không yên lòng, nhưng anh ......
Bọn họ làm sao hiểu rõ, tim của anh thống khổ như sống sờ sờ bị đâm một dao?
“Được! Các cậu đều đã thấy hai người hợp nhau, vậy anh cũng không còn gì để phản đối, nếu như Ân Ân đồng ý gả cho cậu, vậy tôi cũng không nữa ngăn trở, hơn nữa còn sẽ đích thân đưa cô ấy đi lấy chồng.”
Anh mơ hồ cảm giác được, dường như cô vẫn có tình ý với anh, vì vậy anh có tám phần nắm chặt, cô sẽ không đồng ý nếu Mục Duyện cầu hôn.
“Đây là chính miệng anh đáp ứng! Sẽ không đổi ý chứ?”
“Tôi từ trước đến giờ trọng cam kết, tuyệt đối sẽ không tự hủy lời thề.” Dù sao không phải nhất định Kiều Ân Ân sẽ gả cho cậu ta!
Anh vốn không nghĩ đến, trước đây không lâu mình vẫn còn vì chuyện có xứng đáng gả Kiều Ân Ân không tranh cãi đến mức mặt đỏ tới mang tai, bây giờ lại vì Kiều Ân Ân sẽ không đáp ứng Mục Duyện cầu hôn mà mừng thầm.
“Rất tốt! Tôi chờ những lời này của anh.” Mục Duyện đẩy ghế, mỉm cười đứng dậy. “Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ chứng minh, tôi cùng Ân Ân là một đôi thích hợp nhất.”