” Ngươi.....Ngươi vừa nói cái gì?” Thanh âm Thủy Nhan có chút run rẩy
Diêm Phổ Hạo cười nói: “ Thập nhất vương gia còn chưa có chết nhưng rất nhanh ta sẽ tìm ra hắn ta..”
Cõi lòng của Thủy Nhan, trong một khắc này tự nhiên trở nên điên cuồng, nàng thở dài một hơi, những phần tâm tình tích tụ bấy lâu thoáng chốc thả lỏng,
Diêm Phổ Hạo vòng hai tay lên trước ngực của mình, thu hết biểu hiện trên mặt Thủy Nhan vào trong ánh mắt của mình. Hắn dễ dàng nhìn thấy, vẻ mặt không hề che dấu vui vẻ của nàng.
Diêm Phổ Hạo lười biếng duỗi lưng nghiêng người nằm trên giường, tay phải chống trán mình, trên mặt hiện ra nét hứng thú.
” Ngươi sẽ không tìm thấy ngài ấy, Vương gia là người thông minh.” Thủy Nhan nghiêm túc phản bác, nhưng Diêm Phổ Hạo chỉ lười biếng khép hờ đôi mắt, đối với câu nói của Thủy Nhan chỉ thấy buồn cười.
Thủy Nhan lại cầm lấy trâm hoa trong hộp ra, vui vẻ lan tỏa ra khắp thân thể, nhưng trong đầu lại hiện lên ý nghi hoặc, nàng lần nữa quay đầu về phía Diêm Phổ Hạo.
Nhưng nàng lại trông thấy khóe miệng Diêm Phổ Hạo hiện đang cười nhạt, kê đầu của hắn lên cạnh giường con ngươi đóng chặt, hô hấp đều đều giống như là đang ngủ.
Thủy Nhan đình chỉ mọi động tác hiện thời, nhìn gương mặt như điêu khắc của Diêm Phổ Hạo, có chút mờ mịt thoáng qua, nhưng nàng lập tức thu mình vào góc giường, dần dần hưng phấn càng lúc càng rõ trên gương mặt
Thật tốt.... Thật tốt Vương gia không có xảy ra chuyện.
” Ngươi còn nhớ lúc bảy tuổi nhìn thấy cây bông gòn không?” Diêm Phổ Hạo đột nhiên âm trầm mở miệng, thanh âm có chút mơ hồ.
Thủy Nhan đang hưng phấn chợt kinh ngạc, ngỡ tưởng mình nghe nhầm.
Diêm Phổ Hạo đột nhiên mở mắt, ánh mắt trong suốt nhìn lướt qua Thủy Nhan. Sau đó chậm rãi nói “ Không nhớ rõ âu cũng là một loại phúc khí....”
Thủy Nhan khó hiểu nhìn Diêm Phổ Hạo, ánh mắt nàng mê mang... Nàng bảy tuổi và cây bông gòn?!
Một giọng nữ thanh thúy từ bên ngoài cửa truyền vào.” Gia, đã đến giờ, bọn thị vẹ đã đánh đến mềm tay, nhưng hắn vẫn không nói lời nào.”
Diêm Phổ Hạo chậm chạp ngồi dậy, trên mặt hiện lên nét cười tà mị, nụ cười này cũng với biểu tình ban nãy đúng là cách nhau một trời một vực.
” Chờ một chút nữa thôi, ngươi sẽ chỗ ẩn nấp của Vương gia nhà ngươi, chúng ta thẩm vấn phạm nhân có rất nhiều cách, nhưng đem đến sử dụn trên người Úc Kỳ....”Diêm Phổ Hạo chậm chạp đứng dậy, cố tình không nói hết lời, rồi bước nhanh đi ra cửa.
Thủy Nhan mới rồi còn rất hưng phấn, phút chốc mặt đã trắng bệch, nàng vội vàng chạy xuống giường, nhưng tơ mỏng trên cổ tay lại làm cho nàng nửa bước cũng khó đi, hơn nữa còn lần nữa thấm ra máu huyết.
***
Ánh lửa bập bùng, tiếng kêu tê tâm liệt phế, hình cụ lạnh như băng, lại khiến cho nơi nơi ở địa lao đều khiến cho người ta khiếp sợ.
Áo choàng đơn bạc của Úc Kỳ sớm đã bị tàn phá, đau nhức lan tỏa khắp toàn thân, nếu thật sự có thể hắn thật mong Diêm Phổ Hạo có thể cho hắn được chết thống khoái.
Sở Nghệ Đường hơi hơi thở dốc, muốn moi ra một ít thông tin, vậy một câu cũng không có, ngược lại còn khiến tay mình bị thương.
Đem Úc Kỳ nhốt trong đia lao đã mấy ngày rồi, loại hình pháp gì cũng đem ra dùng cả rồi, nhưng Úc Kỳ này quả thật là một con người rắn rỏi một câu cũng không thèm nói.
Diêm Phổ Hạo ngồi lên trên ghế thái sư, nhíu mày nhìn vào Úc Kỳ. trên mặt có chút bội phục bất đắc dĩ.
Hắn phất tay, lại cho người đem Úc Kỳ nhốt vào địa lao.
Sở Nghệ Đường vỗ vỗ bàn tay dính máu của mình, gương mặt hắn cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
” Gia, chúng ta quả thật không còn cách nào sao? Nếu như không được, chúng ta hãy bỏ qua cho Thập nhất Vương gia đi, các ngài dù sao cũng là....” Sở Nghệ Đường nhíu mày mở miệng, trong ngữ điệu có thêm cầu tình.
Diêm Phổ Hạo lắc đầu, khóe miệng hằn lên lãnh ý: “ Ta buông tha hắn, hắn sẽ buông tha ta sao?”
Sở Nghệ Đường ngậm miệng không nói nữa, cũng không biết phải nói cái gì, hắn hiểu được, có lẽ thế gian này cũng chỉ có chủ từ của hắn là mang theo quá nhiều thứ không nên mang....”
****
Lại qua mấy ngày này, Úc Kỳ bình yên vô sự nằm ở địa lao, mà đột nhiên bị chiếu tiến cung, trước khi đi còn tự tay mở trói buộc trên tay Thủy Nhan.
Thủy Nhan cho rằng mọi việc có thể tạm trì hoãn một chút, nhưng thị vệ trong phủ đồn đãi, lại làm lòng nàng run sợ, những người kia nói, mẹ kế nhà Thập nhất Vương gia, tiết lộ nơi ẩn thân của Thập nhất Vương gia cho Diêm gia, dự định ba ngày sau sẽ bắt sống Thập nhất Vương gia. Thủy Nhan thấy hoảng hốt, muốn cứu Úc Kỳ ra, để hắn có thể đem tin tức này nói với Vương gia, nhưng đành bất lực, nàng đến cửa địa lao cũng không thể đến gần.
Tại thời điểm Thủy Nhan xông vào địa lao, một thân ảnh hồng sắc liền xuất hiện trước mắt nàng, trường bào bằng hồng sa, bên trong lộ ra đôi vai trắng nõn.
Diêu Kính Đồng vung tay, đêm một chùm chìa khóa bằng thiết ném đến trước mặt nàng,
” Thị vệ ta đã đuổi đi, vào địa lao mang hắn đi đi, ngươi cũng mau đi đi.” Diêu Kính Đồng bình thản mở miệng, gương mặt lạnh nhạt toát lên vẻ lãnh ý, Thủy Nhan nhíu mày, hơi nghi hoặc.
” Ta chỉ hi vọng ngươi rời xa Diêm Phổ Hạo.. Chỉ cần ngươi ở nơi này, ánh mắt của hắn liền chỉ dõi theo trên người ngươi.” Gương mặt xinh đẹp của Diêu Kính Đồng hiện lên vẻ chua xót.
Thủy Nhan cắn môi dưới, không biết mở miệng thế nào, nàng có nên thể tin tưởng được không, bởi nàng không hề biết Diêu Kính Đồng.
Nhưng Thủy Nhan cũng đành đánh bạc một lần, nàng đã không còn biện pháp nào cả.....
Mà Diêu Kính Đồng cũng không có lừa gạt nàng, nàng thật sự thuận lợi cứu Úc Kỳ ra ngoài, không có bất kì ai ngăn cản, cũng không có bất kì ai hỏi thăm, thuận lợi hết thảy khiến cho người ta thấy quỷ dị.
Cơ thể Úc Kỳ đã sớm lụi xơ, trên người từng vết ra đánh, còn thấm ra tơ máu.
Thủy Nhan cố hết sức nâng hắn dậy, Diêu Kính Đồng đã giúp nàng chuẩn bị một con bảo mã ở phía sau.
” Đáp ứng ta, cho dù chết ngươi cũng không được trở về.” Ngay tại lúc Thủy Nhan lên ngựa, Diêu Kính Đồng oán hận nói.
Phủ phục trên ngựa, Úc Kỳ quay đầu nhìn Thủy Nhan, nhưng lại trông thấy vẻ vui vẻ đang hiện lên trên khuôn mặt nàng, nàng vui vẻ.?
Úc Kỳ minh bạch, chỉ cần Thủy Nhan có thể thấy Quý Lăng Dương, đây cũng có thể cho nàng niềm vui lớn lao, nàng sao có thể nghĩ đến chuyện trở về?
” Thủy Nhan chúng ta đi thôi.” Úc Kỳ khàn khàn mở miệng, gương mặt tràn đầy vẻ thống khổ.
Thủy Nhan đem Úc Kỳ vây lại trong ngực mình, kéo cương, móng ngựa dẫm lên cát bụi, lại để lại thân ảnh màu đỏ đứng trong cát bụi, cất lên tiếng cười thanh thúy.