Song Nhân bất đắc dĩ cười ôm chặt Hy Chang, tay còn lại cố định không cho kẻ mới nhặt đang bị thương bị sốc nảy bất chợt rẽ đường của Tuyên Dã làm rớt lăn xuống sàn xe.
Trong lúc ba người đang cố tìm niềm vui trong bể khổ, Tuyên Dã lại hết sức âm u lẩm bẩm:"Đồ chết tiệt! Ta mà tìm được mi, mi chết chắc!"
Số mệnh thật kì diệu! Bé gái mà con trai cô dẫn về là người biến đổi đầu tiên, mà khi tang thi ồ ạt kéo chẳng khác nào lễ rửa tội chào mừng vị lãnh đạo của chúng nó - tang thi hoàng. À không, chính xác nên gọi nó là nữ hoàng tang thi!
Tới nay con bé bị biến đổi thành nữ hoàng tang thi vẫn không ngừng gây khó khăn cho cô, khi Diệp Thần rời đi, nó còn trắng trợn xuống tay không chút lưu tình. Mà cô vốn dĩ không có giao tình với tình, nếu có chẳng qua chỉ là tình thù thôi. Nó xem cô chẳng khác tình địch bao nhiêu, bởi chính cô ngăn cách không cho nó và Diệp Thần bên nhau.
Cơ mà đáng sợ thật chứ, rõ ràng mới mấy tuổi đầu lại biết thế nào gọi kẻ thứ ba quấy rối và tình cảm vượt mức bạn bè. Cô dám chắc nó biến thái, bằng không nó cần chi khăng khăng muốn giày vò cô chứ. Muốn tìm manh mối giết nó, nó càng ngông cuồng dẫn thật nhiều tang thi động vật đuổi tới, nơi đây vốn là rừng sơ hoang, cho nên bọn cô càng chật vật.
Vì vậy, không bằng an nhàn không làm gì hết. Nữ hoàng tang thi, chà, xem ra thế giới này là của nó rồi. (=.=)||
"Tuyên Dã!!!!"
"Hả?" Tuyên Dã ngơ ngác, làm gì hét lớn như vậy, tai cô không có lãng.
Ôn Phi Dương không nói gì mà chỉ nhào qua chộp vôlăng bẻ lái may mắn tránh được một kiếp xe đâm vào cây. Anh hít một hơi thật sâu:"Cô có lái được không?" Kỹ thuật không sai, nhưng hồn để trên mây. Anh thì không sao, nhưng hai bà cháu cùng người hôn mê bất tỉnh lại không ổn chút nào.
Tuyên Dã nhếch môi khinh bỉ, thản nhiên rẽ trái, mấy con sói đang đuổi theo xe lại đột ngột rẽ lối khác làm chúng một mạch đâm thẳng vào thân cây gỗ tùng.
Ôn Phi Dương xoa trán bất đắc dĩ, cô gái này...
Tuyên Dã liên tục rẽ trái làm cho mấy con sói đã có phòng bị, nữ hoàng tang thi hoàn toàn miễn dịch, cứ tới lối rẽ lại điều khiển tang thi sói rẽ chạy sang trái. Nhưng cáo già Tuyên Dã sao để lũ tang thi đắc ý, cô bẻ lái, lần này là quẹo phải.
Lúc biết bản thân lầm đường nữ hoàng tang thi nhanh chóng tăng tốc độ cho tang thi sói, nhưng chung quy chậm vẫn là chậm, khoảng cách được dãn xa hơn ban đầu.
Tuyên Dã lau mồ hôi, hắc tuyến loảng xoảng như mảnh vụn rơi xuống, cô gầm nhẹ:"Các người rãnh quá nhỉ? Dị năng đâu hết rồi, giúp tôi diệt chúng nó đi."
Lúc này vẻ mặt mọi người lại là 'A, thì ra chúng ta có thể dùng dị năng giết chúng nha' khiến Tuyên Dã thiếu chút lên máu bất tỉnh. Kỳ thật, bây giờ cô mới nhớ dị năng của mình, chẳng qua theo bản năng, con người thấy sói đều luôn theo chủ nghĩa bỏ của chạy lấy người.
Dựa vào dị năng hệ băng của Ôn Phi Dương, xe chạy đến đâu nền tuyết phủ theo đến đó, mà chất độc thấm trên tuyết từ dị năng của Song Nhân cũng theo tứ chi của thi sói liên tục tiếp xúc nền tuyết, vận động không ngừng, cuối cùng sau vài phút, độc thấm ăn mòn mục thối không còn gì, đám tang thi sói chết sạch.
Đã giết sạch thi sói, lúc này Tuyên Dã cho xem chạy chậm lại. Mặt lại bắt đầu u oán, chấp niệm:"Tôi muốn tắm~"
"Xem xét cho tên này trước đã, hắn bị thương rất nặng, còn sống quả là kỳ tích." Lúc đầu bọn họ còn tưởng hắn đã chết, ngay cả anh cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn, chứng tỏ hắn đã đến cực hạn rồi.
Cô có thể nói 'mặc xác hắn, tôi phải tắm' hay không? =.=|
Kết quả đến tối vẫn không tìm thấy nguồn nước để rửa vết thương cho kẻ mới nhặt.
Hy Chang mím môi có chút lo lắng kéo cô:"Tuyên di, người chữa cho chú đó được không?"
Đáp lại cô bé chính là gương mặt lạnh tanh của Tuyên Dã, hơi nhúc nhích môi cô cúi đầu nhìn vết máu bẩn ô ế do kẻ mới nhặt nôn lên, thương cảm:"Sao không ai nhớ tới tôi chưa tắm vậy?" Mấy người sạch sẽ mát mẻ, vài ngày không tắm không sao, vì cái gì cô vừa tắm đã bị dấy bẩn, đúng là số con rệt.
Ba người nén cười ho khan, trong lòng thầm khó hiểu, tại sao cô lại chấp nhất với việc tắm thế nhỉ, chẳng lẽ bệnh khiết phích nặng đến mức đó?
"Khụ..khụ.." Kẻ mới nhặt thống khổ ho như nhắc mọi người 'tôi không phải không khí', vừa nghe mọi người lập tức dời tầm mắt đến người bị thương, sau đó lại đưa ánh mắt mong chờ nhìn Tuyên Dã.
Tuyên dã vò đầu hét lớn:"Tìm nước tắm cho tôi đi!!!" Cô tiến lên ngồi khuỵu chân xuống xem xét vết thương lở loét tụ máu. Tầng da nổi lạnh, cô nhắm mắt lại đặt tay lên chỗ bị thương của hắn, ánh sáng nhu hoà phát ra từ từ lan truyền khắp cơ thể hắn.
Thân thể như có dòng suối xoa dịu, cơn đau rát bỏng dần bớt đi, cảm giác ngứa lại rất mãnh liệt giống như vết thương đang lành hết trả lại cơ thể không chút hao tổn.
Mắt nặng nhọc mở ra, có lẽ do mắt hơi nhoè sau thời gian dài không hoạt động, hắn cư nhiên nhìn thấy mái tóc bạch kim đang lấp lánh mỹ lệ, có chút rung động.
À, có lẽ là người trị thương cho hắn. Khuôn mặt ngây ngô non nớt kia, đôi mắt tím ngọc lưu ly thâm thuý, cô là tinh linh sao?
"Cô..." Thanh âm khàn khàn của hắn vừa cất lên liền bị giọng nói trong trẻo của cô lấn át:"Nước đâu! Tìm nước cho tôi a~"
Sắc mặt ba người cứng lại, ngẩng đầu nhìn trời không nói.
Tuyên Dã mím môi phất tay, ánh sáng loé lên cánh cửa truyền tống mở ra, tiểu Anh cất cánh bé xíu bay ra, vừa tới đã nhào vào lòng cô:"Chíp~Chíp~"
Túm nhúm lông đỏ nhỏ, cô cố bình tĩnh nói:"Tìm nước cho ta!"
"Chíp~"
"Aa, nó...nó là gì vậy? Chủ nhân không cần Tiểu Băng Thuỳ nữa sao?"
Hay rồi, một chim một cánh cụt tới tra tấn cô. Chỉ là, cô nhíu mày xách Tiểu Băng Thuỳ lên:"Nãy giờ ngươi đi đâu?"
Tiểu Băng Thuỳ thẹn thùng:"Người ta ngủ a~"
Hạ hoả chưa bao lâu liền nổi khói lên, túm hai con vật ném:"Mau tìm nước đi!!!!"
"Chíp~"
"Chi! Chủ nhân sao phải tìm nước ạ?" Tiểu Băng Thuỳ vuốt cái đầu bằng phẵng, ngốc ngốc hỏi.
Dự cảm không hay xông tới, cánh tay ngưng lại, cô run khoé mắt:"Mi đừng nói, mi là tam hệ?"
"Aa~chủ nhân thật thông minh nha!" Ở trong lòng bàn tay Tuyên Dã, Tiểu Băng Thuỳ vui vẻ nhảy nhót khen thưởng. Chính là nó vui chưa được bao lâu đó bị ném cho một thùng nước với mệnh lệnh:"Không hứng nước xong, không ăn cơm."
"Chi~người ta không cần cơm." Tiểu Băng Thuỳ là động vật, động vật không ăn cơm nha.
"Không hứng nước xong, cắt lương!"
"Chủ nhân, em có lương sao?" Sao nó không biết nhỉ.
"Câm mỏ! Hứng nước!" Tuyên Dã nổi bão đứng dậy đập bàn.
Tiểu Băng Thuỳ chu mỏ, chủ nhân thật độc tài.
Kẻ mới nhặt nhìn một người một cánh cụt chi chi mi mi ta ta, không khỏi thật sâu nhíu mày, có chút buồn cười.
Đây là thế giới gì a?