Quán cà phê Cookie có không gian rất rộng rãi và thoải mái, khi tôi bước vào bên trong liền thấy được Thanh Văn đang ngồi chờ sẵn ở đó.
Quán này khá gần nhà của anh ta nhỉ?
Dưới mắt của Thanh Văn đầy quầng thâm, vẻ mặt tiều tụy và hốc hác, tôi đoán rằng anh ta đã trải qua một quãng thời gian khó khăn sau sự kiện Thức Tỉnh.
"Xin chào, anh không đợi lâu đấy chứ?" tôi mở lời.
"Không, tôi cũng vừa mới tới." Thanh Văn đáp lại.
Sau khi gọi đồ uống, Thanh Văn bắt đầu mở lời "Việc trở thành Omega khiến cuộc sống của tôi hoàn toàn bị đảo lộn, tôi hi vọng những gì cậu nói qua điện thoại không phải là một trò đùa."
"Ừm, là thật đấy.
Tôi có mang theo đây." tôi lấy ra một viên kẹo socola đưa cho Thanh Văn.
"Trông nó không có gì đặc biệt." Thanh Văn cầm viên kẹo lên quan sát, sau đó liền bỏ vào miệng không một chút do dự.
Tôi chống cằm nhìn vẻ mặt từ nghi ngờ chuyển sang kinh ngạc của Thanh Văn, không khỏi nở nụ cười "Thế nào? Anh đã tin lời tôi rồi chứ?"
"..." Thanh Văn lóe lên tia hy vọng trong đôi mắt, thở hắt một hơi "Vâng, tôi đã nhìn thấy bảng thông báo của hệ thống.
Liệu tôi có thể làm gì để trao đổi thêm nhiều viên thuốc được hay không? Hiện tại tôi không có tiền, cũng vừa mới bị công ty đuổi việc."
"Bị đuổi việc?" tôi hỏi lại với giọng điệu thắc mắc.
"Điều này thật đáng xấu hổ, nhưng pheromone của tôi không ổn định một chút nào.
Và mọi người cũng nói pheromone của tôi có nồng độ kíƈɦ ɖụƈ và dụ dẫn nhiều hơn so với những Omega khác." Thanh Văn buồn bã nói "Tôi đã bị bắt gặp ngủ với đồng nghiệp trên công ty hai lần, rõ ràng bọn họ là người bắt đầu trước, nhưng họ lại nói tôi quyến rũ họ.
Và thế là giám đốc đuổi việc tôi."
"Bạn gái anh có nói gì không?" tôi cảm thấy khá thương xót cho sự bất hạnh của Thanh Văn, đã là Omega lại có pheromone vượt trội nữa chứ.
"Chúng tôi chia tay rồi." Thanh Văn trả lời một cách bình thản.
Chà, nó là cái kết hiển nhiên khi Thanh Văn nằm ngủ với nhiều người khác như vậy, dù có lấy lý do pheromone thì cũng không thể bào chữa được nữa.
"Anh có thức tỉnh thành thợ săn không? Đa phần bất kỳ ai biến thành Alpha hay Omega đều trở thành thợ săn."
"Thợ săn hạng F và...!một kỹ năng tồi tệ." Thanh Văn chán nản đáp " Nó có tên là Cuốn hút(F), khi pheromone của tôi tỏa ra thì sẽ khiến tôi trở nên quyến rũ và cuốn hút hơn."
"..." tôi tự hỏi tại sao anh còn chưa chết ở trên giường.
Tôi rất đáng giá cao sự thành thật của Thanh Văn, với kỹ năng vô dụng và chuyện xui xẻo của bản thân, ít nhất anh ta vẫn không che giấu hay lừa gạt bạn gái của mình.
"Tôi định thành lập một bang hội chỉ thu nhận Omega." tôi cũng phải đáp lại cho Thanh Văn bằng sự chân thành của mình.
"Bang hội? Giống như Guild ở trong game ấy hả? Để làm gì?" Thanh Văn khẽ nhíu mày.
"Hỗ trợ, huấn luyện, khiêu chiến cánh cổng, kiếm tiền.
Dựa trên tình hình hiện tại, mọi người sẽ ngày càng khinh thường Omega, nếu không làm gì cả thì rất có thể Omega sẽ bị thất nghiệp, bắt cóc, buộc phải bán thân hoặc làʍ ŧìиɦ nhân cho kẻ khác." tôi nói hoàn toàn dựa trên sự thật đã từng xuất hiện trong tiểu thuyết.
"Nhưng...!anh có thể sản xuất hàng loạt viên thuốc ức chế để giúp đỡ các Omega, chỉ cần vô hiệu hóa pheromone thì mọi chuyện sẽ trở về như ban đầu." Thanh Văn nói lên suy nghĩ của mình.
"Không đâu, anh nghĩ xã hội bên ngoài tốt đẹp như vậy sao?" tôi khẽ lắc đầu "Omega có thể chất yếu ớt, vẻ ngoài lại quá xinh đẹp, chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều kẻ biếи ŧɦái để mắt tới Omega.
Cái tôi muốn là khẳng định Omega có thể mạnh mẽ và tài giỏi như một thợ săn chân chính, không phải dạng người dễ bị ức hiếp và chà đạp."
"..." Thanh Văn lẳng lặng nhìn cà phê trên bàn, dường như đang ngẫm nghĩ cẩn thận lời tôi vừa nói.
"Hãy giúp đỡ tôi, Thanh Văn." Tôi nhìn thẳng về phía anh ta "Tôi muốn chiêu mộ thêm nhiều Omega và huấn luyện họ, ít nhất tôi cũng sẽ thuê một người về chỉ dạy võ phòng thân và tặng thuốc ức chế của họ."
"Được." Thanh Văn gật đầu với vẻ mặt quyết tâm "Tôi sẽ tham gia."
Thành công rồi.
Thanh Văn dễ thuyết phục hơn tôi nghĩ, dù sao anh ta cũng đang thất nghiệp.
"Tốt lắm! Bây giờ hãy bắt đầu với việc sắp xếp hệ thống và khoảng phí cần chi trả." tôi lấy ra xấp giấy tờ đã chuẩn bị từ trước.
"Tôi có câu hỏi." Thanh Văn giơ tay nói "Tên của bang hội là gì?"
"..." tôi đã quên béng mất chuyện đó, thật tình thì tôi không giỏi đặt tên lắm "Cứ gọi là bang hội Omega đi."
"Thật luôn?" Thanh Văn nhìn tôi với vẻ mặt cạn lời.
"Ngay từ đầu mục đích tạo ra bang hội đều vì Omega, nên cứ lấy tên này cũng chẳng sao.
Anh muốn đặt tên khác sao? Nếu được thì anh kiếm tên cho bang hội cũng được, dù sao anh cũng là thành viên đầu tiên." tô mỉm cười "Hội phó Thanh Văn."
"Cậu quá đề cao tôi rồi." Thanh Văn xấu hổ gãi đầu "Tên Omega cũng được, tôi thích nó!"
Hệ thống cấp bậc tôi đã dựa trên nguyên tác của cuốn tiểu thuyết, đứng đầu là hội trưởng, tiếp theo là hội phó, quản lý, thành viên chính thức, thành viên hợp đồng, văn thư, kế toán, trợ lý.
Hiện tại vẫn chưa có thông báo chính thức về việc thành lập bang hội trên cộng đồng trong nước và quốc tế, nhưng tôi vẫn có thể chuẩn bị sớm để mọi thứ diễn ra trôi chảy hơn.
Sẽ cần một khoảng tiền lớn để thành lập bang hội, tôi cần phải thuê một văn phòng, trả tiền lương và bảo hiểm cho nhân viên và các thợ săn, và còn tiền đăng ký tên cho bang hội vào Hiệp hội Thợ săn quốc tế sẽ được thành lập trong tương lai nữa.
"Tôi nghĩ chúng ta cần văn phòng đầu tiên, cậu đã thuê được chỗ nào chưa? Cần cả danh thiếp để giới thiệu nữa." Thanh Văn nhìn tôi hỏi.
"Không có." tôi lắc đầu, hiện tại tôi chỉ là sinh viên nghèo mà thôi "Tạm thời lấy nhà anh Thanh Văn làm văn phòng được không?"
"Cái gì? Chỗ tôi ở là chung cư mà?" Thanh Văn sửng sốt la lên.
"Mấy công ty nhỏ toàn thuê chung cư làm văn phòng không à." tôi nhún vai đáp.
"Nhưng mà...!tôi đang ở chung với em trai, như vậy rất phiền toái." Thanh Văn khó xử nói.
"Hả? Anh là Omega mà? Nghe nói ngay cả Beta cũng ngửi được pheromone của Omega đó." tôi thoáng kinh ngạc trước việc mà Thanh Văn vừa tiết lộ.
"Ừm, em trai tôi là Omega.
Vốn em ấy đang sống với ba mẹ tôi, nhưng mà ba tôi lại biến thành Alpha nên em ấy chuyển lên sống chung với tôi.
Cũng nhờ em ấy mà tôi mới không rượu chè bê bết sau khi quá nhiều chuyện xảy ra." Thanh Văn bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Xem ra tôi nhiều chuyện rồi.
Xin lỗi." tôi khẽ thở dài.
"Không, tôi rất biết ơn với lời đề nghị của anh." Thanh Văn lắc đầu buồn bã "Thằng bé đã không đi học mấy ngày nay rồi, dường như nó cũng trải qua chuyện như tôi ở trên trường cấp ba.
Tôi rất lo nếu thằng bé cứ ở trong phòng mãi thì sẽ bị trầm cảm và u uất mất."
"..." cái tỷ lệ Omega bị cưỡng bức không phải chuyện đùa, đây là tiểu thuyết hành động chứ có phải tiểu thuyết kɦıêυ ɖâʍ đâu chứ.
Tôi ôm trán thở dài, trở thành một Omega quả thật khó sống mà.
Ít nhất tôi vẫn còn giữ được bản thân an toàn.
"Để em trai anh là quản lý cho bang hội thử xem? Biết đâu em ấy sẽ vui vẻ khi có thể giúp đỡ người khác?" tôi mờ lời.
"..." Thanh Văn suy nghĩ một lát liền gật đầu "Để tôi hỏi thằng bé xem sao.".
Danh Sách Chương: