Cả đêm Nhiễm Duyệt nằm mơ.
Trong mơ là con đường mòn đá xanh kéo dài vô tận không có điểm đầu điểm cuối.
Cảnh vật xung quanh mờ ảo, chỉ có từng tấc vuông dưới chân là rõ ràng.
Vạt rêu dàn mỏng, kéo dài theo nhịp bước chân, phác ra những hình hoa văn đẹp mắt.
Trong cơn mơ màng, nàng không biết con đường này đi tới đâu, cũng không rõ rốt cuộc mình muốn đi đến nơi nào.
Nàng cứ đi vậy thôi, từng bước từng bước….
Không biết qua bao lâu, con đường phía trước dần chuyển sáng, khiến nàng chói mắt.
Nàng hơi khép hai mắt, lúc mở ra, khúc xương quai xanh trắng ngần lọt ngay vào mắt.
Phần nhiều vì vừa thức dậy, có phần vì mải miết phán đoán hiện trạng mà nàng thoạt ngơ ngẩn, Nhiễm Duyệt nhất thời không một cử động.
Qua một lúc, nàng đã hiểu rõ vấn đề bèn lùi ra phía sau một khoảng.
Quả nhiên, chủ nhân của khúc xương quai xanh đó chính là Thần Tiêu.
Nàng còn nhớ mình vừa từ hồ Túc Tinh về, giữa đường gặp được Thần Tiêu.
Sau đó vì nàng không còn sức bước đi nên chàng ôm nàng về.
Chuyện sau đó, không còn nhớ gì nữa.
Nhưng cũng không khó đoán lắm.
Có lẽ vì nàng quá mỏi mệt, chưa về tới phòng đã ngủ.
Vấn đề ở đây là, vì sao lại trở thành thế này?
Nàng nghiền ngẫm tư thế của hai người, không khỏi tuyệt vọng với bản thân.
Rốt cuộc nàng dán người tới mức nào mới có thể ôm chàng không buông tay tới mức này? E là cũng vì vậy cho nên giày chưa cởi, chăn không đắp, cứ giữ nguyên tư thế nằm nghiêng cả đêm, chiều theo ý nàng.
Nàng dè dặt rút cánh tay về, dịch sang bên cạnh, cho nhau nằm thoải mái hơn.
Nàng không muốn đánh thức chàng nên cười mỉm, lẳng lặng nhìn chàng.
Dưới ánh mai mơn man, gương mặt chàng khi ngủ trắng trong thuần khiết không mang chút khói lửa chốn nhân gian khiến nàng nhớ tới lần đầu gặp nhau.
Khi đó, ấn tượng với chàng cũng chỉ là “trắng trong thuần khiết”.
Và rồi, khi nàng ra quyết định tiếp nhận chàng, nàng dần phát hiện ra – dáng dấp chàng rất ưu tú.
Từ mày tới mắt, từ mũi xuống môi, từng phân từng tấc đều là tinh hoa của tạo hóa.
Thế nhân thường xưng tụng những người có dung nhan tuấn mĩ là “Thần tiên trong loài người”, nhưng với chàng, tiếng xưng này không hợp, ấy bởi bản thân chàng đã là một thần tiên đích thực.
Nghĩ tới đây, Nhiễm Duyệt chợt nảy sinh cảm giác tự hào, chỉ hận không thể khua chiêng gióng trống ngay lúc này chiếu cáo thiên hạ, dốc hết mỹ từ khen ngợi Chiến linh nhà mình từ đầu tới chân.
Nàng cười, chỉ thấy những bi ai và phiền muộn từng ép nàng tới không thể thở nổi hôm qua nay đã bị thứ khác thay thế, ngập trong lòng đều là ấm áp và ngọt ngào…
Ngọt ngào?
Khi từ này nhảy vào tâm trí nàng, Nhiễm Duyệt như ý thức được điều gì.
Đúng vậy, ngọt ngào.
Không phải tồn tại trong lòng nàng mà chân thực quanh quẩn nơi chóp mũi.
Nàng thoáng nghĩ suy, hơi nhích lại gần Thần Tiêu, hít một hơi thật sâu.
Mùi thơm trên người chàng nàng đã sớm nhận ra nhưng lần này, mùi thơm tựa hồ sinh ngọt.
Chút cay đắng ban đầu đã hoàn toàn rớt xuống, chỉ còn lại vị ngọt thanh của trái cây… Sự biến hóa này lẽ nào là vì Thần tang kim nhụy?
Nhiễm Duyệt ngẫm nghĩ, vô thức nhích tới gần thêm.
Lúc này, người Thần Tiêu chợt động, dường như sắp tỉnh.
Nhiễm Duyệt hơi bất ngờ, ngước đầu lên đón lấy đôi mắt với hàng mày sắc đen.
Nét ngái ngủ còn lưu, như sương mù nơi biển khơi, phủ mờ đôi mắt sáng trong.
Vậy mà ngay sau đó, tâm trí hồi tỉnh kéo những tia sáng trong vắt tới, tựa như sao đêm qua cơn mưa.
Khi chàng cười, khóe mắt cong cong, bao dịu dàng hàm trong đó.
Một tiếng “chủ thượng”, mềm mại lưu luyến làm cho lòng Nhiễm Duyệt run theo.
Lúc này Nhiễm Duyệt mới phát hiện, ngôn từ của mình quá thiếu thốn, từ đầu chí cuối, quẩn quanh trong đầu chỉ có hai chữ “đẹp đẽ”.
Ý niệm chiếu cáo thiên hạ ban nãy, sợ là một hồi khoe khoang trong lòng, chứ không thể nào soạn ra mỹ từ phù hợp.
Nói tới, hồi đặt tên cho chàng cũng vậy, trong đầu trống trơn một khoảng, trên đời biết bao từ đẹp ý hay, làm sao lại không nghĩ nổi ra một cái tên? Nhiễm Duyệt sinh lòng áy náy, không nghĩ tới việc nói rõ đầu đuôi, vừa mở miệng đã cất lời: “Xin lỗi!”
Tiếng xin lỗi này dọa Thần Tiêu phát hoảng, chàng chống người lên hỏi: “Vì sao chủ thượng phải xin lỗi?”
Nhiễm Duyệt che mặt, thành thật thú thực: “Xin lỗi, không đọc sách cho tốt!”
“Đọc sách?” Thần Tiêu ngơ ngác.
Nhiễm Duyệt hé tay ra một chút, vô cùng áy náy coi chàng, ai oán: “Ít nhất cũng phải viết được áng thơ cho huynh…”
Tới đây, Thần Tiêu đã hoàn toàn mù mịt.
Chàng định hỏi lại, tầm mắt chợt bị thu hút bởi vệt nắng trên gối.
Chàng nhớ ra điều gì, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhanh chóng bước xuống giường.
“Xin lỗi chủ thượng, ta phải đi.” Thần Tiêu nói xong còn bổ sung thêm một câu giải thích, “Tới luyện kiếm muộn, Hoành Nghị tiên sinh sẽ trách cứ.”
“Luyện kiếm…” Nhiễm Duyệt ngồi dậy, nhìn Thần Tiêu vội vàng đi sang một bên rửa mặt.
Hoành Nghị còn phải dạy một đám đệ tử nhỏ tuổi, không thể tiếp viện cấp bách cùng mọi người, chuyện luyện kiếm tất nhiên sẽ không trì hoãn, chỉ là… Nhiễm Duyệt nhớ tời lời Thần Tiêu nói hôm qua, vì tự thấy vô năng nên sẽ dốc hết khả năng vào kiếm thuật và đạo pháp.
Nhất thời, nàng không biết mình nên cảm động hay là nên đau lòng.
“Thật ra thì …” – thật ra thì không dốc hết sức cũng không sao, chỉ cần ở lại bên nàng là được.
Những lời này Nhiễm Duyệt mới dám nói vài chữ đầu mà vì ánh nhìn quá thuần khiết, sáng trong của Thần Tiêu, nàng không làm sao thổ lộ những suy nghĩ quá u ám,, hèn nhát với chàng.
Nhiễm Duyệt mỉm cười, sửa lời: “Không có gì, đi đi.”
Đến khi Thần Tiêu cầm kiếm bước ra, Nhiễm Duyệt đổ rạp xuống giường, thở một hơi thật dài.
Một hơi vừa dứt, nàng bèn nhíu mày, lập tức bật người dậy.
Bây giờ sao còn sa sút tinh thần tới vậy?
Nhiễm Duyệt vỗ vỗ mặt mình, đuổi hết những ưu tư ra khỏi đầu.
Đường tương lai còn dài, Thần Tiêu cố gắng nhường vậy, nàng há có thể giậm chân tại chỗ.
Chỉ là làm sao mới có thể cải thiện bản thân?
Bây giờ, Nhiễm Duyệt bỗng cảm nhận được điểm bất lợi của việc không có sư phụ.
Hoành Nghị tuy mang danh thầy dạy nhưng thứ có thể truyền thụ chỉ có hạn, đặc biệt là mấy năm gần đây, hắn thường kể lể đã không còn gì để dạy nàng.
Nếu Ninh Sơ ở đây, có lẽ còn có thể nhờ anh ta hỏi thăm các vị tiền bối.
Giờ thì nàng nên thỉnh giáo ai đây?
Chỉ biết tự trách bao nhiêu năm qua nàng một mực tập trung vào Bí quyết thiết trướng, không nghiên cứu những thứ khác, cho nên lúc này ngay cả một phương hướng đột phá cũng không có.
Đây ắt hẳn chính là cái gọi là “Sách học tới khi dùng mới ân hận vì còn ít”…
Ý niệm này tới, tương hợp với suy nghĩ “Không đọc sách cho tốt” vừa rồi khiến Nhiễm Duyệt xấu hổ, che mặt, tiếp tục thở dài.
Nhưng vì vậy mà có một ý nghĩ chợt lóe lên.
Đã vậy thì đi đọc sách thôi! Trong Tàng thư các có rất nhiều sách cổ về thuật pháp, dù thế nào, cứ đọc đã, chuyện khác tính sau!
Lòng này đã định, Nhiễm Duyệt đứng dậy.
Rửa mặt chải đầu xong, nàng lập tức tới Tàng Thư các.
Hôm nay Linh Túc cung có ba Đàn tham gia tiếp viện khẩn, các đệ tử trên đỉnh Thần Dục ít đi rất nhiều, người tới Tàng Thư các càng ít hơn.
Nhiễm Duyệt đi giữa những kệ sách cao vút, không khỏi cảm thấy quá đỗi vắng vẻ.
Nơi này cất chứa rất nhiều sách, nàng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đang lúc nàng ngước mặt ủ dột trước núi sách, có người đi qua nàng, làm dậy một luồng gió nhẹ.
Nhiễm Duyệt ngẩng đầu, nhìn người nọ, chợt nhận ra đó là ai.
Đàn chủ đàn Sơ Vi, Hình Mạch.
Thân là đệ tử cấp thấp, bình thường hiếm có cơ hội gặp mặt năm vị Đàn chủ, ấn tượng duy nhất là gương mặt mơ hồ ở nơi cao cao xa xa.
Nhưng vị Đàn chủ đàn Sơ Vi này Nhiễm Duyệt lại nhớ rất rõ.
Vị Đàn chủ này có tuyệt kỹ “Thiên quân đại trận”, tồn tại như một kỳ tích trong truyền thuyết ở Linh Túc cung.
Đúng như Việt Vô Kỳ từng nói, nếu đạo hạnh tăng tiến ắt có thể luyện lại được Linh ky.
Đàn chủ Sơ Vi chính là vậy, nghe đồn ông có ngàn dải Linh ky, nói cách khác, ông có ngàn vị Chiến linh.
Càng ra lệnh được cho nhiều Chiến linh ứng với pháp lực càng cao, vậy là có “Thiên quân đại trận”.
Nhiễm Duyệt rất tôn kính vị ấy nhưng vừa rồi để lỡ cơ hội hành lễ, giờ thình lình chào hỏi, chỉ e có hơi đường đột.
Nào ngờ Hình Mạch quay đầu, còn nhận ra Nhiễm Duyệt.
Ông mỉm cười, cất lời: “Ra là một đứa trẻ hiếu học.”
Hình Mạch trông mới ngoài 40 nhưng lời nói này nghe giống như của một người già cả.
Nhiễm Duyệt không biết nên tiếp lời ra sao, vội ôm quyền, hành lễ: “Đ… đệ tử Nhiễm Duyệt, bái kiến Sơ Vi đàn chủ.”
Hình Mạch bước tới, đáp: “Không cần đa lễ.” Ông nhìn ngó xung quanh nàng, hỏi, “Sao không thấy Chiến linh của con?”
“Huynh ấy đi luyện kiếm.” Nhiễm Duyệt thành thật trả lời.
“Luyện kiếm à…” Hình Mạch lặp lại ý đó có phần suy ngẫm, tiếp tục cất lời: “Nên nghĩ cách khôi phục linh lực mới được.”
Nhiễm Duyệt nghe lời này, rất sợ ông sẽ hủy diệt Thần tang kim nhụy như Việt Vô Kỳ, vội can ngăn: “Thần Tiêu rất có tài, cho dù không có linh lực, tu tập kiếm pháp hay đạo thuật đều có khả năng đạt được thành tựu, có chỗ đắc dụng.
Cung chủ cũng đồng ý để huynh ấy mang thân người.”
Nàng nói vừa nhanh vừa vội, vẻ mặt vô cùng lo lắng, khẩn trương.
Hình Mạch đương nhiên hiểu tâm trạng của nàng, cười bảo: “Chưa chắc chỉ có cách hủy diệt thân người mới khôi phục được linh lực.”
Nhiễm Duyệt ngẩn ra, khựng lại không thốt nên lời.
Gương mặt Hình Mạch mang nét ôn hòa, ông đề xuất, “Nếu Linh ky không đứt, vậy cố gắng bồi dưỡng, có lẽ có thể phá vỡ cản trở.”
“Bồi dưỡng Linh ky?” Nhiễm Duyệt chưa từng nghe tới cách nói này, thoáng sửng sốt.
Hình Mạch mỉm cười, dẫn nàng tới ngồi xuống bên án thư, từ tốn cất lời: “Tuy con không có sư phụ chính thức nhưng đã tu tập mười mấy năm ở Linh Túc cung, Linh ky là cái gì, con không cần ta giải thích nữa phải không?”
Nhiễm Duyệt gật đầu, “Linh ky là “niệm” tương hợp với Chiến linh.”
(* niệm: ý nghĩ)
“Đúng.” Hình Mạch cười, “Là “Niệm”.
Sự lưu luyến của chiến linh đối với hiện thế, bổn môn gọi là “Chấp niệm”.
Và đệ tử bổn môn tạo thành Linh ky, tạm gọi là “Tâm niệm”.
Nếu hai bên may mắn tương hợp thì có thể triệu hồi Chiến linh.
Con có biết “tâm niệm” của mình là gì không?”
Tâm niệm, là ưu tư chôn giấu, là nguyện vọng thiết tha, mỗi người mỗi cách hiểu cho nên thời cơ rèn nên Linh ky và phương pháp tạo thành cũng có chỗ khác biệt.
Tựa như “chấp niệm” lưu luyến cõi trần của Chiến linh, “tâm niệm” càng mạnh càng vững sẽ dễ tựu thành Linh ky.
Nhiễm Duyệt cố gắng đào sâu nhưng làm sao cũng không nghĩ ra bản thân có tình cảm cố chấp nào như vậy nên nàng không khỏi ngơ ngác.
Hình Mạch dường như đoán được phản ứng của nàng, lời ông nói ra cực kỳ thấu hiểu: “Không sao, thường chẳng mấy ai biết.
Lòng người thiên biến vạn hóa.
Tuổi tác, ngộ cảnh, từng trải… tất cả đều có khả năng thay đổi “tâm niệm” của một người.
Muốn hoàn toàn thấu triệt suy nghĩ của bản thân tại một lúc nào đó nào có dễ dàng? Trái lại, “chấp niệm” của Chiến linh thì vĩnh viễn như một.”
Hình Mạch nói tới đây, Nhiễm Duyệt đã hiểu hơn vài phần, nàng hỏi: “Ý của Đàn chủ là bây giờ “tâm niệm” của ta và “chấp niệm” của Thần Tiêu không hề tương hợp?”
“Đúng vậy.” Hình Mạch nhoẻn cười, gật đầu.
“Thần tôn của con không phải do được triệu hồi tới.
Hoặc có thể nói, con vốn không triệu hồi được cậu ấy.
Linh ky hiện giờ con nắm giữ, là thứ tương hợp với chính “chấp niệm” của Chiến linh đầu tiên của con.”
Tiểu Yến …
Nhiễm Duyệt không khỏi run sợ, ký ức vốn ngủ yên được gọi dậy.
Tâm trạng lần đầu tiên triệu hồi đương nhiên nàng không còn nhớ rõ.
Lưu lại trong đầu chỉ là những hình ảnh rời rạc: dưới trời nắng ấm chan hòa, thứ cầm trong tay như ngọn cỏ xuân rập rờn, chim yến nhẹ lướt, điểm những vệt loang trên mặt hồ.
Con đường đá xanh, vạt rêu sắc lục, tiếng người ồn ã, có cả ân cần dặn đi dặn lại.
Linh ky biến động, thần hồn kinh sợ, một chút cảm giác đau, nơi lồng ngực như hé mở.
Rồi sau đó, tiếng cười khe khẽ của chàng thiếu niên chợt rộ, như xa như gần…
Chấp niệm? Tâm niệm? Giống nhau ở điểm nào?
Nàng lẳng lặng ngẫm nghĩ, men theo ký ức.
Hình Mạch thấy nàng như vậy, lại nói: “Dù là tìm kiếm “chấp niệm” của Chiến linh hay biết rõ “tâm niệm: của bản thân, đó đều là những việc người ngoài không thể giúp sức.
Huống hồ bổn môn nghiêm cấm chuyện đệ tử thăm dò ký ức của Chiến linh cho nên việc này chỉ có thể thuận theo tự nhiên.” Ông nói tới đây, khẽ thở dài một tiếng, “Chỉ là cho dù sống chung sớm sớm chiều chiều, gắn bó không kẽ hở cũng chưa chắc có thể thấu hiểu lẫn nhau.
Rốt cuộc, đó không phụ thuộc đạo hạnh mà là bởi duyên phận.”
Nhiễm Duyệt nghe xong, nghiêm cẩn cất lời: “Đa tạ Đàn chủ chỉ điểm, đệ tử sẽ cố hết sức.”
Hình Mạch vui vẻ cười đáp lại, dặn dò: “Cung chủ đã nhận con nhập thất, chẳng biết sao tai họa cứ xảy ra dồn dập khiến việc này trễ nải.
Để con tự tìm tòi, ắt phải vòng vèo nhiều đường.
Ta lại hay tới Tàng Thư các, nếu có gì không hiểu, con cứ hỏi ta.”
Nhiễm Duyệt mừng rỡ khôn kể, gập người lễ bái, trịnh trọng cảm ơn.
Hình Mạch đỡ nàng dậy, lại nói tới chuyện Chiến linh.
Linh Túc cung mới có ba vị Thần tôn, ngoài Thần Tiêu thì còn có Hành Quân của Ngọc Điệt chân nhân và Tuyệt Trảm của Việt Vô Kỳ.
“Năm xưa Cung chủ mới có đạo hạnh, một lòng tìm tòi Đại đạo cho nên Thần tôn mà ngài triệu hồi được cũng vì lẽ đó.
“Niệm” tương hợp giữa hai người chính là “Ham cầu tri thức”.” Hình Mạch kể, “Con thấy đấy, Hành Quân có thể thấu hiểu vạn sự, thật ra đó không phải khả năng thiên phú của y, mà từ kinh nghiệm và tích lũy lâu dài.”
Nhiễm Duyệt nghe tới mê mẩn, càng nhận ra kiến thức của mình về Linh ky từ trước tới giờ quả nông cạn vô cùng, từ suy nghĩ tò mò, nàng hỏi: “Vậy còn Trấn Minh đàn chủ là vì sao?”
Lời vừa rời miệng, nàng lập tức hối hận, nhưng sao có thể thu về.
Hình Mạch không để tâm, đáp: “Trấn Minh đàn chủ rất khó nói, “Niệm” của cô ấy với Chiến linh đã trải qua rất nhiều biến đổi.
Theo ta thấy, Linh ky giữa họ đã sớm suy yếu khó có thể duy trì.
Bởi vì đạo hạnh của Trấn Minh đàn chủ quá tinh thâm nên mới có thể trói buộc, ra lệnh…”
Nghe tới đây, Nhiễm Duyệt không khỏi lo âu, “Nếu con với Thần Tiêu vẫn không thể nào tương hợp “Niệm” thì có thể nào rơi vào tình trạng như họ?”
Hình Mạch nghe thấy, bật cười, “Chiến linh của con phẩm tính ôn hòa, con lại là người thấu tình đạt lý, ta nghĩ sẽ không đâu.”
Nhận được câu trấn an này, nhưng hoài nghi vẫn tồn trong lòng.
Sau ngày hôm nay, Nhiễm Duyệt rất để tâm.
Để hiểu được “niệm” của người khác nào có dễ dàng, nàng chỉ có thể bắt đầu từ những thói quen thường ngày, dò hỏi những điều chàng vui ghét giận yêu.
Tuy nhiên, nàng nhanh chóng phát hiện ra, vui ghét giận yêu kia nào đâu dễ biết.
Thực ra sống chung lâu ngày, nàng có thể cảm nhận được đôi phần.
Đối với Thần Tiêu, chàng không có quá nhiều hứng thú: đậu đũa cũng được, cà tím chẳng sao, trúc xanh xinh xắn, ngân hạnh cũng vui.
Nếu hỏi chàng muốn chọn ánh mặt trời ấm áp hay ánh trăng mát lành, câu trả lời nhận được chắc chắn sẽ là “Đều ổn.”
Đều ổn chính là không ổn.
Nhiễm Duyệt chợt nhớ tới một câu: Thiên địa bất nhân.*
(*trời đất không có tình người, xem mọi vật bình đẳng, không phân biệt, không yêu, không ghét.)
Vạn vật trên đời, không phân thiện ác.
Vô thiên vô tư, nhất thị đồng nhân.*
(*Không thiên vị không vụ lợi, đối với ai cũng như nhau)
Bởi là Thần cho nên mới vậy.
Nhưng đã như vậy vì sao sinh ra “chấp niệm”? Vì sao còn lưu luyến hiện thế?.
Danh Sách Chương: