• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trương Mục Nguyệt vừa nói ra lời này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô ta cũng thay đổi.

"Cũng đã đẩy người ta xuống thang lầu, còn có thể nói như thế?"
"Máu cũng đổ rồi, mau đưa đi bệnh viện.

"
"Đẩy người ta như thế cũng quá đáng quá.

"
"Đúng vậy, cũng không đi xuống đỡ người ta, trông như đây là cố ý vậy?"
"! "
Trương Mục Nguyệt lắc đầu lui về sau một bước, tất cả mọi người thấy cô ta lui đến đây cũng vô thức tránh qua một bên.

Ngay cả Tiêu Nhụy cũng yên lặng buông tay đang bám lên người Trương Mục Nguyệt, giữ im lặng lui đi.

"Anh không sao chứ?" Vương Lộ dáng vẻ nóng nảy, "Có muốn em đưa anh đi bệnh viện không?"
Lâm Tiêu Dương hơi chật vật mở mắt, chậm rãi ngồi dưới đất một hồi lâu.

Cảm giác choáng váng lúc trước lại càng thêm mãnh liệt, dường như nương theo đau đớn thiêu đốt trong dạ dày, khiến cậu nói chuyện cũng vô cùng khó khăn.

Người vây xem trên thang bộ lúc này mới có mấy người tiến đến hoặc phải nói là vì nhìn không rõ nên mới muốn lại gần, còn có không ít người vẫn còn ở góc rẽ cầu thang, bàn luận xôn xao.


"Đây có phải là Trương Mục Nguyệt ở bộ phận nhân sự không?"
"Chính là cô ta, nghe nói còn đẩy đồng nghiệp xuống, cậu thấy có không dọa người không.

"
"Đẩy xuống cầu thang? Người kia thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào, thang lầu cao như vậy, nghe nói còn thổ huyết.

"
"Xì, cái cô Trương Mục Nguyệt có thể tính là! "
"Xem ra lúc này giám đốc còn chắc chắn không giữ cô ta lại được.

"
"Ối dồi, không nghe nói à? Cô ta với giám đốc bộ phận nhân sự đó, hình như còn có một chân đi cửa.

"
"Thể nào, lên nhân viên chính thức nhanh như vậy! "
Bọn họ đàm luận, Trương Mục Nguyệt đương nhiên nghe được rõ ràng.

Không chỉ như thế, ngay cả sắc mặt cô ta cũng trắng bệch, run rẩy nhìn về phía Lâm Tiêu Dương dưới bậc thang, mồ hôi lạnh túa ra, vô thức muốn chạy trốn.


Không ngờ vừa mới quay người, đã có ai đó chặn đường cô.

Người tới cũng đồng nghiệp cùng phòng với cô ta, thực tập sinh mới tới không lâu, thấy cô ta cố ý muốn rời khỏi, lên tiếng nói: "Cũng đã đẩy người thành thế này rồi, cô còn không giúp gọi xe cứu thương thì thôi, còn muốn chạy?"
Thực tập sinh này cao giọng, thu hút quần chúng nhân viên xì xào bàn tán nhân viên đến đây, lập tức ngươi một lời ta một câu, châm chọc khiến Trương Mục Nguyệt nín họng.

Lâm Tiêu Dương không rảnh bận tâm Trương Mục Nguyệt ra sao, bây giờ cảm giác duy nhất chỉ có đau, đau vô cùng, ngoài da với trong bụng đều đau.

Khiến cậu đều nghe không rõ lời bên tai là của Vương Lộ hay những đồng nghiệp khác.

Giữa lúc ồn ào, thư ký Vương Trạch của Lương Húc Nhiên ở bên cạnh đi tới đi lui, vừa trông thấy Lâm Tiêu Dương trên mặt đất cũng là kinh ngạc, hoảng hốt vội vàng đi xuống lầu hỏi: "Lâm tiên sinh, ngài đây có sao không?"
Lâm Tiêu Dương bất lực mở miệng, bên người đồng nghiệp cũng đã kể chuyện vừa nãy phát sinh mặc dù không có tận mắt thấy, còn thêm mắm thêm muối.

Lâm Tiêu Dương thấy thế cũng không có ý định nói thêm gì, dù sao chuyện vốn không khác như vậy lắm.

Cậu bây giờ đang lo lắng vì mình vừa té như vậy, có thể quăng cái mạng mình đi luôn không.

Nếu đúng như vậy!
Lâm Tiêu Dương cắn răng, thầm nghĩ cô ả Trương Mục Nguyệt này thật đúng là quạ đen.

[ Kí chủ kí chủ ~~] âm thanh của 007 quả nhiên vang lên ngay thời điểm này, [ Mặc dù có đạo cụ giúp đỡ, nhưng biểu hiện hiện tại của ngài bây giờ đúng là không chịu nổi đau đớn ~ có muốn thêm vật phẩm chồng lên không ~]
"Còn dùng thêm nữa? Nếu tiếu tục thì mệnh tao giữ không nổi.

" Lâm Tiêu Dương thầm mắng một tiếng.

[ Vậy cũng được.

] 007 rất nhanh thỏa hiệp, [ Vậy lúc này, tui sẽ giúp ngài miễn cưỡng duy trì một chút tỉnh táo, vậy là được đúng không? ~].

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK