• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ông Hàn trầm mặt liếc nhìn một lượt những người có mặt trong phòng, sau đó nói với Hàn Đức Hưng: "Lão đại, ngươi nên xin lỗi lão nhị và hai cháu trai của ngươi vì những lời nói vừa rồi."Hàn Đức Hưng cùng những người ở đại phòng đều khiếp sợ không gì sánh nổi, đây là để đại phòng cúi đầu xin lỗi nhị phòng sao? Vậy sau này đại phòng còn mặt mũi nào diễu võ giương oai trước mặt nhị phòng nữa?"Cha, con mới là trưởng tử." Để Hàn Đức Hưng ở trước mặt Hàn Đức Bình, đặc biệt là Hàn Hiếu Chu Hàn Hiếu Diên khom lưng nhận lỗi hắn không làm được.Ông Hàn trợn mắt giận dữ nhìn Hàn Đức Hưng, ngữ khí không tốt chất vấn "Thế nào, ngươi là trưởng tử trong nhà nên giờ ngươi có thể không nghe lời ta rồi?"Hàn Hiếu Tông đứng dậy xoa dịu cơn giận "Gia, người đừng nóng giận, cha con chỉ là có ý nói dù sao cha cũng là lão đại trong nhà, cùng nhị thúc đều là huynh đệ tình thân, có cái gì không bỏ qua được ạ, nhị thúc cũng sẽ không ghi thù, người một nhà không cần quan trọng mấy cái nghi thức xã giao như thế.

Nhị thúc, thúc xem như vậy có đúng không?"Hàn Đức Bình thấy tất cả mọi người nhìn mình, siết chặt nắm đấm, mặt đỏ tím tái, cả buổi cũng không biết làm sao trả lời, bị cháu của mình hỏi, hắn làm sao có thể trả lời, trả lời thế nào mới được?Nói hắn so đo, đó chính là không nhớ tới huynh đệ tình thân.


Nói không không so đo thì sao? Hắn nhìn về phía hai đứa con trai, dựa vào cái gì con của hắn lại bị đại ca mắng là hạ đẳng?Quang Quang đi qua nắm tay Hàn Đức Bình , cho hắn lời an ủi trong im lặng.Hàn Đức Bình cả buổi mới thở ra một hơi "Ta hôm nay mới biết được trong mắt đại ca mấy đứa cháu trai lại là hạ đẳng thua kém người khác một bậc, thế nhưng trong lòng ta Hiếu Tông cùng con trai ta đều giống nhau.

.

."Hàn Tiểu Đường tiến lên một bước, cười như gió xuân "Ai nha nhị thúc, cha cháu đó cũng là nói nhanh quá thành nói nhầm, chú đừng để trong lòng nữa, nhanh bớt giận ạ."Ông Hàn cũng bớt giận phân nửa, thở dài ngồi trên ghế, cũng không nói thêm.Hàn Đức Bình thấy Ông Hàn không còn kiên trì để Hàn Đức Hưng xin lỗi, Hàn Đức Hưng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, Hàn Đức Bình nhất thời thất vọng, chỉ cảm thấy nhân sinh, cha mẹ huynh đệ người nhà của hắn quả thực như một trò cười.Hàn Đức Bình cười khổ vài tiếng, có chút thất thần quay người rời đi."Cha." Hiếu Chu Hiếu Diên Hiếu Chính ba huynh đệ phía sau lo lắng đuổi theo.Hàn Đức Hưng tức giận nói với Ông Hàn "Cha, cha xem thái độ của lão nhị như vậy là ý gì? Hắn chính là đối với cha, với nương và người đại ca này không ra gì."Vừa đi đến cửa, Hàn Hiếu Chu chợt xoay người lại, hai mi nhíu chặt, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hàn Đức Hưng chất vấn: "Thế đại bá đây thì sao? Đại bá đối xử với huynh đệ với cháu trai của mình như thế nào? Người có coi chúng ta là người một nhà không? Hay chỉ có các người là cao quý.


Cùng huyết mạch cùng họ như chúng ta lại đê tiện đến mức nào?"Hàn Đức Hưng bị Hàn Hiếu Chu hỏi sắc mặt cứng đờ, có chút thẹn quá hoá giận "Ngươi đừng quên là ai mang huynh đệ các ngươi đi làm công? Là ai để các ngươi có chỗ ăn chỗ ở?"Hàn Hiếu Chu châm chọc cười một tiếng, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng Ông Hàn "Gia, đại bá ý tứ này, chính là nếu như chúng cháu không đi làm công, chúng cháu thân là Hàn gia tử tôn sẽ không có chỗ ăn chỗ ở thật sao? Thế thì Hiếu Tông ca Hiếu Vũ Hiếu Nguyên thì như thế nào ạ? Là chúng cháu từ khi sinh ra liền thấp kém hơn bọn họ một bậc, ý tứ như thế này đúng không?Đại bá mang bọn cháu đi làm công chúng cháu nên mang ơn sao? Người mang bọn cháu đi làm công, chúng cháu dựa vào bản thân lao động mới có cơm ăn, chứ không phải dựa vào đại bá bố thí, thế tại sao lại phải mang ơn?Nếu như chỉ là bởi vì đại bá giới thiệu cho chúng cháu một cơ hội đi làm, Chủ quán kia mỗi tháng đều phát cho chúng cháu một xâu tiền công, đại bá đều thay mặt lĩnh hai ba năm, như vậy đã đủ báo đáp ân tình của đại bá chưa ?Chúng ta đều thật là người một nhà sao? Hay là nói, các ngươi mới là người một nhà, nhị phòng chúng cháu chỉ là người ngoài?"Hàn Hiếu Chu nói xong cũng không đợi Ông Hàn phản ứng thế nào liền xoay người bước nhanh mà rời đi, đi không chút do dự, cũng không quay đầu lại.Trần thị ở phía sau khóc lóc thảm thiết "Phản, đều làm phản thật rồi, sống đến hôm nay cũng không có cách nào.

Đúng là một nhà vô ơn.

.


."Quang Quang cũng mặc kệ Trần thị kêu khóc như thế nào, dùng túi trên y phục lấy một nửa bột đậu cùng bánh bột ngô hầm hừ rời đi.Ông Hàn bờ môi run rẩy mấy lần, hơn nửa ngày không nói ra một câu, hoặc là ông nói cái gì đó, đáng tiếc Hàn Hiếu Chu cùng Quang Quang đều đi xa không có nghe được..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK